Quyển 1 - Chương 22

Dục Trăn nhìn thấy trong mắt Phượng Thương mang theo sự mập mờ, trên người không nhịn được mà nóng lên, không tự chủ mà đưa tay tới mở lớp y phục bên ngoài của y: “Được”.


“Ta đến!”. Phượng Thương xuất kỳ bất ý* đưa tay nắm lấy vạt áo của Dục Trăn, vừa nói vừa kéo ra, xoay người đặt Dục Trăn lên án thư, tay kia bắt đầu xé rách y phục của Dục Trăn.
(*) Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.


“Này, này…”. Dục Trăn không phản ứng kịp, chỉ kêu lên vài tiếng, y phục trên người đã bị Dục Trăn cởi hết, ngón tay hơi lạnh của Phượng Thương dao động trên người hắn, làm Dục Trăn không nhịn được mà có chút run rẩy. Phượng Thương không cam lòng cúi đầu, cười cười vươn đầu lưỡi nhẹ ɭϊếʍƈ tai Dục Trăn, nghe thấy hơi thở của Dục Trăn dần trở nên dồn dập, mới hài lòng nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ mị hoặc khiêu khích.


Dục Trăn tất nhiên sẽ không nhượng bộ, cười cười ngẩng đầu hôn lên môi Phượng Thương, bá đạo công kích, đến khi Phượng Thương vì khó thở mà đỏ lên, mới thả lỏng ra, nghiêng đầu muốn thổi tắt ngọn nến.


“Không được!”. Phượng Thương kêu hắn, trong lời nói mang theo hơi thở hổn hển đầy tình sắc, kiềm chế vai Dục Trăn, cúi đầu hôn xuống, đứt quãng nói: “Ta muốn xem dáng vẻ của ngươi”.


Dục Trăn cúi đầu cười, đưa tay ôm lấy eo Phượng Thương, tích cực đáp lại, cho đến lúc hô hấp của hai người đầu dồn dập, Phượng Thương có chút mềm nhũn mà tựa trên người hắn, hắn mới lấy tay vuốt ve một chút, thừa lúc Phượng Thương vì đụng chạm mà run rẩy, liền xoay người đem Phượng Thương áp dưới thân: “Không phải là để ta nhìn dáng vẻ của ngươi sao?”.


available on google playdownload on app store


Không để ý để người kia đè ép, Phượng Thương liền nóng nảy, trên mặt vốn đã hồng, lúc này càng thêm đỏ như máu, không cam lòng kêu: “Dục Trăn! Dục… Dục Trăn…”. Trên trán bị Dục Trăn nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lộng, chậm rãi dời dần xuống, tới chóp mũi, cánh mũi, đầu lưỡi ấm áp dây dưa trên môi, làm Phượng Thương thở không được, thanh âm suy yếu.


Nhân lúc Phượng Thương thất thần, Dục Trăn nhanh nhẹn cởi hết y phục của y ra, lưu luyến thật lâu trên môi, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên cổ y, trước ngực, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lộng trên hai điểm nổi lên trên ngực, toàn thân mềm nhũn làm cho Phượng Thương cúi đầu rên rỉ ra tiếng.


Một tiếng đó cũng đủ làm cho Dục Trăn nóng lên, hạ thân đã cứng rắn, chờ đợi giải phóng.
Tay Dục Trăn chậm rãi trượt vào hạ thân Phượng Thương, lúc này Phượng Thương mới hơi phục hồi lại tinh thần, thấp giọng rên rỉ, một tiếng lại một tiếng, càng tiêu hồn hơn.


Động tác trên tay Dục Trăn nhanh hơn, cầm lấy vật yếu ớt giữa hai chân Phượng Thương, từ từ chuyển động, nhìn thấy nét tình sắc trên mặt Phượng Thương càng lúc càng nhiều hơn, bộ dạng vô thức cắn môi càng thêm mê người, trên tay Dục Trăn càng không buông lỏng.


“A, a… Dục Trăn, không, Dục… Dục Trăn!”. Có chút khó chịu mà kêu tên Dục Trăn, Phượng Thương đưa tay lên ôm lấy Dục Trăn, thân thể không tự chủ được mà lay động. “Dục Trăn, Dục Trăn, a…”.


Dục Trăn hơi dùng sức, tăng nhanh tốc độ, Phượng Thương cứng người, kêu lên một tiếng, niêm dịch màu trắng bắn đầy tay Dục Trăn, Phượng Thương đỏ mặt thở hổn hển, Dục Trăn thấy trong mắt y tràn đầy quyến rũ, dáng vẻ bướng bỉnh cắn chặt môi dưới, làm Dục Trăn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi.


“Ưm… Không, không được!”. Một bên trầm mê trong nụ hôn nồng nhiệt, cảm giác được dưới thân có vật lạ dò xét, Phượng Thương liền giãy giụa kêu lên, thân thể né tránh, thế nhưng thân thể lại nhũn ra, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Dục Trăn vừa ôn nhu cười vừa đưa ngón tay vào trong cơ thể mình dò xét.


“Thả lỏng, thả lỏng…”. Thấy trên mặt Phượng Thương có chút khó chịu, Dục Trăn mềm giọng an ủi, vừa nhẹ nhàng hôn y, trên tai, trên mũi, trên cổ.


Chờ Phượng Thương từ từ thích ứng với ba ngón tay, Dục Trăn mới rút tay ra, chậm rãi giơ chân Phượng Thương lên, thấy Phượng Thương khẩn trương, không nhịn được cười một tiếng, cúi đầu nói khẽ vào tai y: “Vẫn còn khẩn trương sao?”.


“Ngươi đừng… Ưm, đừng động… A!”. Bị dị vật chạm vào làm toàn thân Phượng Thương run lên, Dục Trăn liền động thân, dị vật tiến vào làm cho Phượng Thương đau đớn kêu lên, lập tức cắn chặt môi.


“Đừng cắn”. Dục Trăn cúi đầu hôn lên môi y, một bên dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng của y, một bên chậm rãi khống chế độ mạnh yếu của hạ thân mà tiến vào.


Bàn tay nắm lấy tay Dục Trăn của Phượng Thương không nhịn được mà tăng thêm lực, móng tay cắm trên người làm Dục Trăn càng khó nhịn hơn, thật vất vả tiến vào, liền vội vã động thân.


Phượng Thương chỉ nhếch miệng hớp lấy không khí, hai chân quấn chặt lấy lưng Dục Trăn, khó khăn lay động thân thể nghênh đón. Y chủ động làm cho Dục Trăn càng thêm động tình, không khống chế được lực độ, tùy ý chuyển động.


“A ha… A a…” Đau đớn cùng khoái cảm làm Phượng Thương thét ra, đạt tới đỉnh khoái cảm làm hai người hoàn toàn chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt.


Cảm xúc mạnh mẽ thối lui, Dục Trăn và Phượng Thương đều vô lực, Dục Trăn ôm Phượng Thương dựa vào cạnh bàn, thấy vẻ mặt Phượng Thương buồn ngủ, nhịn không được mà cúi đầu dụi dụi vào cổ y, Phượng Thương nhíu mày né tránh, lui vào lòng Dục Trăn.


Dục Trăn cười ra tiếng, một lát sau mới thấy Phượng Thương mông lung ngẩng đầu nhìn mình, tiếu ý càng đậm, ôm y lắc lư, nói: “Để cho Hoàng thượng làm những chuyện như vậy trên nền nhà, không phải nên cười sao?”.


Ánh mắt Phượng Thương mông lung buồn ngủ, nhưng vẫn giống như con thú nhỏ mà hung hăng cắn lên cánh tay của Dục Trăn, thấy Dục Trăn hít sâu một hơi và liên tục phất tay muốn y bỏ ra, y mới nhả ra, trên cánh tay Dục Trăn liền hiện ra vết răng, còn dính chút nước bọt.


“Tiểu cẩu!”. Dục Trăn dở khóc dở cười nhìn Phượng Thương dường như đã ngủ mà bàn tay lại nắm lại thành quyền, một lát sau đưa tay gạt mái tóc dài rơi trên mặt y ra, “Gọi ngươi một tiếng Hoàng thượng liền sinh khí… Người khác không phải mỗi ngày đều kêu sao… Ai!”. Thấy Phượng Thương lại há miệng ra muốn cắn tới, Dục Trăn liền rút tay lại, khuỷu tay đập vào chân, đau đến mức làm hắn nhếch miệng, “Cẩn, Cẩn!”.


“Sớm gọi như vậy không phải tốt sao…”. Phượng Thương mơ hồ nói một câu, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên trên gò má, cầm lấy tay Dục Trăn tiến lại gần hơn, thay đổi một tư thế hài lòng rồi mới an ổn lại.


Nhìn nụ cười của Phượng Thương, trong lòng Dục Trăn bất tri bất giác nổi lên sự thỏa mãn, nhìn ra ngoài một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận bế người trong lòng lên, đi tới cái giường mềm nhỏ dùng để nghỉ ngơi, đem Phượng Thương để lên đó, lại lấy y phục rơi lả tả trên mặt đất nhặt lên, đắp lên người Phượng Thương, sau đó mới nằm xuống cạnh Phượng Thương, ôm người kia vào lòng, từ từ đi vào giấc ngủ.


Thấm thoát đã đến cuối năm, đêm ba mươi là đêm giao thừa, trên dưới Thịnh kinh đều vui mừng, cầu chúc cho năm mới, cũng hài lòng với năm cũ.


Trong cung lại càng là một đêm trắng không ngủ, khắp nơi trong cung đều thắp đèn, ồn ào đến tận bình minh, khi trời gần sáng, tiếng pháo nổ càng lớn hơn, ầm ĩ khắp từng góc Thịnh kinh.


Trong Tĩnh vương phủ tất nhiên không thể không náo nhiệt, từ xa nhìn lại, vỏ quýt có ở khắp ngõ ngách trong Tĩnh vương phủ, cho dù đến đêm tuyết rơi xuống, cũng vẫn tràn đầy ấm áp.


Dục Trăn ngồi trong căn phòng nhỏ ngoài phòng ngủ, cẩn thận nhìn cây đàn cổ trước mặt, lại cẩn thận so với dây đàn mới trên tay.
Tiểu Liễu vẻ mặt xin lỗi đứng một bên khom lưng nhìn, cúi đầu áy náy: “Đại ca, xin lỗi, lúc này lại làm phiền huynh…”.


Dục Trăn nở nụ cười, động tác trên tay không ngừng lại, vừa cắt đứt lời cậu: “Lời này hôm nay đệ đã nói bao nhiêu lần rồi? Đại ca không phải đã nói là không có gì rồi sao? Đệ bằng lòng bồi nương ta, đại ca cảm ơn đệ còn không kịp, đệ không nói, ta còn không biết là nương ta thích nghe cổ khúc đâu. Đệ đã đáp ứng mấy ngày nữa đàn cho bà nghe một khúc, dây đàn bị đứt tất nhiên phải lập tức thay, đại ca lại đang nhàn rỗi, làm một chút cũng không sao”.


Tiểu Liễu vẫn canh cánh trong lòng: “Thế nhưng, đệ tự mình làm là được rồi, đệ chỉ là thiếu dây đàn…”.


“Vậy để đại ca giúp đệ đi, coi như là ta tạ ơn đệ là được rồi, nếu đệ còn băn khoăn, chờ thay dây đàn xong, đệ cũng đàn cho đại ca một khúc được không?” Dục Trăn ngẩng đầu cười với Tiểu Liễu.


“Cái này…”. Tiểu Liễu vẻ mặt khó xử, “Đệ cũng chỉ mới học… Sao dám ở trước mặt đại ca bêu xấu chứ?”.


“Không sao không sao, tùy tiện đàn thôi, không phải chỉ là vui vẻ một chút sao…”. Dục Trăn nói đến đây, hơi dừng một chút, mới cười vỗ vỗ Tiểu Liễu, “Được rồi, không còn sớm nữa, đệ về nghỉ ngơi trước đi, thân thể vẫn còn kém, đừng để bị bệnh lại. Khi nào sửa xong, đại ca sẽ cho người mang qua cho đệ”.


Tiểu Liễu ngẩng người, gật đầu đáp ứng, vẻ mặt áy náy nói: “Vậy phiền đại ca quá, Tiểu Liễu cáo lui trước”. Dứt lời, lại nhìn Dục Trăn, thấy hắn vẫn cúi đầu cẩn thận loay hoay trên đàn cổ, mới xoay người, đi ra ngoài.


Chờ Tiểu Liễu đóng cửa lại, tiếng bước chân cũng xa dần, Dục Trăn đem dây đàn nhìn qua nhìn lại, đưa tay gảy một âm đơn, gật đầu, mới tức giận mở miệng: “Còn không đi vào?”.
Một lát sau, cửa sổ bị mở ra, có người nhìn vào, cười ngọt ngào, mới xoay người nhảy vào trong phòng.


“Cẩn…”. Bất đắc dĩ thở dài, Dục Trăn đứng dậy đi đến, ôm lấy y, đưa tay phủi tuyết trên vai y, “Khí trời như vậy mà ngươi còn đến? Ta nghĩ đêm nay ngươi sẽ không tới”.


Phượng Thương mang theo ý cười hiên ngang nhìn hắn, vừa hôn hắn vừa nói: “Chuyện trong cung cũng đã giải quyết khá tốt, ta mới tới”. Dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Cũng tại người nào đó không chịu tiến cung với ta, ta chỉ có thể tới đây tìm hắn”.


“Ngươi a…”. Dục Trăn nhịn không được mà đưa tay xoa đầu y, vốn tưởng rằng Phượng Thương chỉ nói đùa, không ngờ y đến thật. Mười ngày này, mỗi đêm Phượng Thương đều leo cửa sổ đến chỗ Dục Trăn, dần dần, Dục Trăn cũng quen thuộc.


Thấy Dục Trăn không nói gì, Phượng Thương nhướn mày: “Không thích? Hay là nói ta quấy rầy ngươi với Tiểu Liễu?”.
“Cái gì mà ta với Tiểu Liễu? Đệ ấy bất quá chỉ là một hài tử sống nhờ ở đây thôi”.


Phượng Thương bất mãn nói: “Đó là lí do mà đêm mùng một hắn ở trong phòng ngươi, sửa đàn?”. Hai chữ cuối cùng, Phượng Thương không tự chủ mà nhìn thoáng qua cây đàn cổ để một bên, càng nhướn mày cao hơn.
Dục Trăn nhìn theo ánh mắt của y, sau đó bật cười: “Cho nên? Ngươi ghen?”.


Phượng Thương hừ nhẹ: “Tiểu Liễu còn chưa xứng”.
Nhìn vẻ mặt thanh ngạo của Phượng Thương, ánh mắt lại mang theo chút chột dạ, Dục Trăn không khỏi nở nụ cười, tiến tới: “Vậy Tiểu Liễu cũng đã về rồi, ngươi nhắc đến đệ ấy làm gì?”.


Phượng Thương nhất thời nghẹn lời, sửng sốt một lát, thấy Dục Trăn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, mới ý thức được mình bị trêu chọc, liền hung tợn trừng Dục Trăn một cái, bộ dạng muốn cắn hắn một phát.
Dục Trăn càng cười đến càn rỡ: “Ngươi xem ngươi xem, lại giống tiểu cẩu rồi”.


Phượng Thương sắp lao tới cắn lên cổ Dục Trăn, nghe hắn nói như vậy, dừng một chút, hừ một tiếng, vẻ mặt muốn nói ‘ta sẽ không để ngươi như ý’, nghênh ngang đi đến trước cây đàn, đưa tay tùy ý gảy vài cái, nhặt ban thủ* ban nãy Dục Trăn ném qua một bên lên, lại sửa lại dây đàn một chút, Dục Trăn thấy được có chút mờ mịt, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.


(*) Ban thủ: theo QT là cờ lê, là vật làm cho một vật cố định chuyển động. Mình có tìm hình trên baidu thì nó cũng chỉ ra hình cái cờ lê. Bạn nào có biết về ban thủ thì mong được giúp đỡ.


Phượng Thương chỉ cười thần bí, một lát sau mới dừng tay, chỉ vào chỗ trống, liên thanh nói: “Dục Trăn, qua đây ngồi. Qua đây ngồi”.






Truyện liên quan