Quyển 2 - Chương 23-2
Bị Phượng Thương làm cho hồ đồ, Dục Trăn chỉ nhìn Phượng Thương chỉ chỉ chỗ cho hắn ngồi, chứ không hề động đậy.
Phượng Thương bực bội, dứt khoát đứng thẳng lên, kiên quyết lôi Dục Trăn qua một bên, đè vai hắn ngồi xuống, thấy Dục Trăn mờ mịt nhìn mình, lúc này mới cười cười đi lại bên cây đàn ngồi xuống, hơi ngưng thần, đưa tay lên gảy gảy dây đàn.
Dục Trăn vốn còn không biết Phượng Thương đang làm cái gì bí mật, nghe thấy y gảy gảy vài tiếng, cũng hữu mô hữu dạng*, không nhịn được gật đầu, muốn mở miệng khen y vài câu, nhìn lên lại thấy Phượng Thương chỉ cúi đầu nhìn đàn, đôi mắt lưu chuyển, sườn mặt có chút hồng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đến khi phản ứng lại, liền sửng sốt.
(*) Hữu mô hữu dạng: có nghĩa làm mô phỏng theo khá giống, theo mình nghĩ có thể hiểu nôm na là ra hình ra dạng
.
Tiếng đàn cổ như nước chảy từ ngón tay Phượng Thương tràn ra, trầm bổng quấn quýt trong phòng, là một khúc《Phượng cầu hoàng》
Chim phượng chim phượng về cố hương
Ngao du bốn biển tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ luống lỡ làng
Hôm nay bước đến chốn thênh thang
Có cô gái đẹp ở đài trang
Nhà gần người xa não tâm tràng
Ước gì giao kết đôi uyên ương
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.
(Bản dịch của Trúc Khê)
Một khúc đàn dần kết thúc, Dục Trăn cuối cùng cũng bật cười, thấy Phượng Thương thôi đàn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ cúi đầu cười khẽ, không nói lời nào.
“Ngươi muốn nghe Tiểu Liễu đàn, trước tiên phải nghe của ta, ta muốn ngươi nghe đàn của hắn, cũng chỉ nhớ tới ta”. Phượng Thương mím môi, nói từng chữ từng chữ, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.
Dục Trăn không tiếng động cười cười đứng lên, đi tới bên cạnh y, vịn vai Phượng Thương in lên trán y một nụ hôn, bỡn cợt nói: “Vậy, ý ngươi là, ngươi là phượng, ta là hoàng sao*?”.
(*) Phượng là chim phượng trống, hoàng là chim phượng mái.
Phượng Thương hơi sững sờ, lập tức bật cười, nhãn châu chuyển động, liền làm bộ ngâm: “Chim phượng chim phượng về cố hương, ngao du bốn biển tìm chim hoàng. Thời chưa gặp chừ luống lỡ làng, hôm nay bước đến chốn thênh thang! Có mỹ nam tử trong phòng ngủ, nhà gần người xa nghiện lòng ta…”.
Phượng Thương còn chưa đọc xong, Dục Trăn đã cười lăn, đưa tay che miệng y: “Được rồi được rồi, ngươi còn đọc nữa thì thật sự là ‘nghiện lòng ta’ đó…”.
Phượng Thương không cam lòng mà né tránh ngâm tiếp: “Dục Trăn Dục Trăn theo ta kết, bay liệng cùng nhau thỏa mọi đàng…”. Đọc tới đây, ngay cả y cũng không nhịn được cười, dựa vào vai Dục Trăn thở dốc.
Dục Trăn thấy y cười đến không thở nổi, liền lắc đầu, vỗ vỗ lưng y: “Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa! Đói không? Ở bên ngoài lạnh như vậy, ta sai người làm vài món nóng đưa tới nhé”.
“Được”. Phượng Thương ngoan ngoãn gật đầu, ngồi thẳng dậy, như có như không gảy đàn, để Dục Trăn ra ngoài.
Dục Trăn đi ra ngoài, dặn dò hạ nhân vài câu, nhìn sắc trời một chút, dường như tuyết rơi nhiều hơn, liền bảo người chuẩn bị thêm lò than, lúc này mới xoay người trở về phòng.
Trong phòng đã yên tĩnh lại, tiếng đàn tùy ý cũng đã kết thúc, trong lòng Dục Trăn khẽ động, đóng cửa bước nhanh vào.
Ở phòng trong, Phượng Thương ghé vào bên bàn nhỏ để đàn, đầu gối lên cánh tay, dường như đã ngủ rồi. Dục Trăn đi đến gần, nghe được tiếng hít thở chầm chậm của y, hình như rất mệt, đã ngủ sâu rồi.
Dục Trăn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh y, dưới ánh sáng lờ mờ, trên mặt Phượng Thương chỉ có một mảnh bình thản, không có sự lãnh ngạo trong triều, cũng không có lấy lòng như khi ở bên mình, sạch sẽ như đứa trẻ mới sinh, làm người ta thương tiếc.
“Đứa ngốc”. Nhìn thật lâu, cuối cùng Dục Trăn nói nhỏ một câu.
Thân là thiên tử phải xử lý bao nhiêu việc, Dục Trăn cũng biết. Huống hồ thiên hạ này mới nhất thống, việc địa phương, việc trong triều, bách tính, quan lại, có chuyện nào không cần quan tâm? Phượng Thương vẫn đến Tĩnh vương phủ tìm hắn mỗi ngày, sáng sớm liền quay về cung để lên triều sớm, Tĩnh vương phủ ở ngoại thành Thịnh kinh, chỉ đi đi về về cũng hết một canh giờ, hai người lại thân thiết một hồi, thời gian để nghỉ ngơi cũng không còn bao nhiêu.
Mấy hôm nay là ngày triều đình mừng năm mới, Phượng Thương không có khả năng rảnh rỗi, nhưng y vẫn tới như trước, chuyện trong triều, cũng không kéo dài, bên trong những chuyện này, y hẳn là tốn không ít tâm tư đi?
Thấy khuôn mặt Phượng Thương hơi gầy gò, Dục Trăn hạ mắt, muốn che giấu sự thương tiếc lóe lên trong đáy mắt.
Cúi đầu xuống, thương tiếc trong mắt hắn lại càng sâu hơn.
Phượng Thương mặc y phục màu trắng, áo choàng da cáo màu trắng, ẩn trong sắc tuyết, không làm cho người khác chú ý. Y phục chịu lạnh vốn rất bền, lúc này ở góc áo phủ lên bàn nhỏ, không biết vì sao lại xuất hiện vài vết rách nhỏ, bên cạnh còn có vài điểm đen, giống như đất bị tuyết làm ướt.
Dục Trăn nhịn không được đưa tay tới cầm lấy góc áo, vô thức dùng tay vuốt ve, lắc đầu cười than:
“Ngươi đúng là đứa ngốc, rõ ràng có võ công, trèo tường sao lại núp vào bụi gai chứ?”.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng Phượng Thương vẫn giật giật, một hồi sau y ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hơi mở rõ ràng là chưa tỉnh, nhìn Dục Trăn một lúc, mới cười nói: “Ngươi quay lại rồi, ăn thôi… A!”.
Phượng Thương còn chưa nói hết câu, đã bị Dục Trăn ôm ngang lên, đi vào giường, Dục Trăn vừa đi vừa cường ngạnh nói: “Trước tiên đừng ăn, hiện tại phải ngủ đã”.
“Ngủ… Hử?”. Phượng Thương mơ mơ hồ hồ bị Dục Trăn đặt lên giường, một lát sau lại cảm thấy Dục Trăn đang cởi quần áo của mình, liền cười quyến rũ, đưa tay lôi kéo, ôm lấy cổ Dục Trăn từ từ nhắm hai mắt lại mà hôn lên môi hắn.
Nụ cười kia và sự chủ động làm cả người Dục Trăn nóng lên, vội vã tránh ra, thấy Phượng Thương mờ mịt nhìn mình, nụ cười trên mặt nhạt đi, Dục Trăn vừa yêu thương vừa buồn cười nhảy lên giường, ôm chặt lấy người kia: “Ngủ, chỉ ngủ thôi. Ta ôm ngươi ngủ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có được không”.
Cảm giác được cái ôm ấm áp của Dục Trăn, Phượng Thương liền để tùy hắn bài bố, như chú mèo mà hừ hừ vài tiếng, dụi dụi vào người Dục Trăn, đổi một tư thế thoải mái, trong chốc lát liền ngủ say.
Dục Trăn ôm y, một lúc lâu sau mới không tiếng động nở nụ cười, trong nụ cười là sự ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện được. Cách không thổi tắt ngọn nến, tay Dục Trăn ôm Phượng Thương càng chặt hơn, cũng dựa vào người y mà ngủ.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng trống canh tư, Phượng Thương mới mở mắt, trước mặt là một mảnh mờ tối, mờ mịt mở to mắt, thanh tỉnh vài phần, bên tai truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ, y mới từ từ có phản ứng.
Tối hôm qua Dục Trăn ra ngoài sai người làm đồ ăn, mình ngồi trong một lát, bất tri bất giác dựa vào bàn mà ngủ mất, sau đó mơ hồ tỉnh lại một lần, cũng không biết là mơ hay thật, cuối cùng làm sao mà Dục Trăn lại ôm mình ngủ trên giường, cũng không nhớ rõ.
Ý thức được mình ở bên Dục Trăn không có một chút phòng bị nào cả, Phượng thương im lặng cười khổ, trong bóng tối, y lờ mờ nhìn thấy gò má của Dục Trăn.
Mà thôi.
Thầm thở dài, Phượng Thương cẩn thận kéo chăn ra, từ từ lui khỏi lòng Dục Trăn, lại đem chăn đắp lại, để Dục Trăn ở nguyên tư thế lúc đầu, rồi mới bước xuống giường, run rẩy tìm y phục của mình, từng cái từng cái mặc vào.
Cửa sổ vẫn y như lúc y đến hôm qua, đại khái là do Dục Trăn không đóng cửa lại mà đi ngủ luôn, Phượng Thương âm thầm cảm thấy may mắn, dò xét bên ngoài, gió đông lạnh đến thấu xương, sắc trời vẫn tối đen như trước, tuyết bay đầy trời, không biết là đêm qua vẫn rơi không ngừng, hay là ngừng rồi lại rơi tiếp.
Phượng Thương rụt cổ một cái, hà hơi liền thành sương, nghiêng tai nghe ngóng một lúc, không thấy tiếng động bên ngoài, mới nghiêng người nhảy ra ngoài, xoay người cẩn thận đóng cửa sổ lại, nương theo một tia sáng không biết ở đâu ra mà tìm đường đến bên bức tường.
Vừa đến bên tường, Phượng Thương lại ngừng bước, ánh mắt dừng ở chỗ giả sơn, không lên tiếng.
Một lúc sau, từ sau núi đá có một thân ảnh gầy yếu bước ra, đứng cách Phượng Thương khoảng năm bước, người nọ đưa tay lấy cái nón che tuyết xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
“Tiểu Liễu?”. Phượng Thương nhướn mi hỏi.
Tiểu Liễu mỉm cười, hành lễ: “Tiểu Liễu tham kiến Hoàng thượng”. Nhất cử nhất động, đều thấy rõ là cậu đứng bên kia chờ Phượng Thương.
Biết dự tính của Tiểu Liễu, chân mày Phượng Thương nhíu càng chặt hơn, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ Trẫm giết ngươi?”.
“Hoàng thượng dám hàng đêm trèo tường vào Tĩnh vương phủ, có thể thấy được Người cũng không sợ người khác phát hiện, cần gì phải giết Tiểu Liễu chứ?”.
Phượng Thương bất động thanh sắc, chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Trẫm cần gì phải trèo tường?”.
Tiểu Liễu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của Phượng Thương: “Hoàng thượng là không muốn đại ca tức giận đi?”.
Bị Tiểu Liễu nói trúng tâm sự, sắc mặt của Phượng Thương vẫn không thay đổi, chỉ cười lạnh nói: “Tiếp theo ngươi sẽ nói, Trẫm không xứng với Dục Trăn, đúng không?”.
“Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”.
Phượng Thương lạnh lùng đảo qua mặt Tiểu Liễu, nhìn thấy trên khuôn mặt đó không hề có sợ hãi, mới cúi đầu cười, xoay người sang chỗ khác: “Chuyện của Trẫm, không tới lượt một tiểu tử vô danh như ngươi nói xứng hay không xứng”.
“Nói cũng phải”. Tiểu Liễu cũng cười, “Nhưng mà, Hoàng thượng có thể vì đại ca mà thay đổi đến như vậy tất nhiên làm Tiểu Liễu cảm động, chỉ là…”. Nói được phân nửa liền dừng lại, Tiểu Liễu không nói nữa.
Phượng Thương hơi xoay người, nhíu mày: “Chỉ là cái gì?”.
“Chỉ là, vẫn chưa đủ”.
Thân thể Phượng Thương khẽ run, đến khi Tiểu Liễu nhìn kĩ, lại chỉ thấy y vẫn không động đậy như trước, bốn phía ngoại trừ âm thanh của gió tuyết, cũng không nghe thấy gì khác.
Qua thật lâu, Phượng Thương mới đảo mắt, giương mắt nhìn Tiểu Liễu, ánh mắt lạnh lùng: “Trẫm nể mặt Dục Trăn, tha cho ngươi một mạng, nếu còn tiếp tục làm càn, đừng trách Trẫm độc ác”.
Dứt lời, cũng không quản Tiểu Liễu nữa, xoay người, nhảy qua tường ra ngoài.
Để lại Tiểu Liễu một mình đứng trong tuyết, thật lâu sau mới từ từ quay người trở về phòng.
Hiện tại Tiểu Liễu đã không còn sợ nữa. Vị Hoàng đế kia, cũng không đáng sợ như khi mới gặp lần đầu.
Y nguyện ý vì Dục Trăn mà bỏ đi uy nghiêm của mình, nguyện ý vì Dục Trăn mà thay đổi đến mức này, Tiểu Liễu chỉ có thể ở một bên mà bội phục, cũng hiểu được là mệt đến mức nào.
Nhưng mà, không đủ vẫn là không đủ.
Dù cho hôm nay y vẫn là cái người cao cao tại thượng như trước, cũng vẫn như trước nghĩ rằng y không xứng với Dục Trăn, nhìn y mù quáng nỗ lực như vậy, nhưng vẫn không thể đạt được, Tiểu Liễu vẫn cảm thấy y thật thảm thương.
Cho nên mới không nhịn được mà chờ ở đó, nói ra những câu như vậy.
Đáng tiếc là cái người cao cao tại thượng kia, ngay cả nghe cũng không muốn nghe tiếp.
Đó là tự làm bậy, không thể sống sao?
Tiểu Liễu thấp giọng ho khan vài tiếng, uống chút nước, ngồi một lúc, mới đi đến bên giường ngủ, mơ hồ trong lúc đó, tâm trạng vẫn lạnh lẽo.
Ban đêm tuyết vẫn rơi không ngừng, tuyết rơi giống như đôi mắt lạnh lùng của thiên tử.
Đêm hôm đó, khác với Tiểu Liễu đoán, Phượng Thương không đến Tĩnh vương phủ.
Y ghé vào cửa sổ mà ho khan vừa nhìn ra ngoài bờ tường, thấy bốn phía đều yên ắng, tiếng động dần dần tắt, cũng không phát hiện thân ảnh nào trèo tường vào.
“Rốt cuộc vẫn nghe theo sao?”. Bất tri bất giác lẩm bẩm, Tiểu Liễu cười cười, thổi nến, bò lên giường.
Trong phòng tối sầm, ánh sáng bên ngoài dường như càng rõ hơn, cách cửa sổ nhìn lại, dường như là phòng của Dục Trăn.
Dục Trăn vẫn chưa ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng trống canh, hắn cuối cùng cũng để quyển sách xuống, nhìn sắc trời bên ngoài, mày hơi cau lại.
Thường ngày lúc này Phượng Thương đã trèo tường vào, cưởi tủm tỉm leo lên giường hắn rồi. Hôm nay mặc dù vẫn lạnh như cũ, nhưng tuyết đã ngừng, so với hôm qua tốt hơn nhiều, không nghĩ tới, Phượng Thương vẫn chưa tới.
Nhẫn nại ngồi một lúc, bên ngoài càng lúc càng yên ắng, Dục Trăn để sách xuống, trầm ngâm một lúc, cuối cùng đứng lên, đi tới đóng cửa sổ lại, thổi tắt ngọn nến trên bàn, đi vào phòng.
Chỉ sợ là có chuyện gì đó trì hoãn, tối nay sẽ không tới.
Hoặc là đã chán ghét chuyện này, không muốn hàng đêm lại trèo tường nữa.
Trong lòng mơ hồ có chút mất mát, Dục Trăn không khỏi lắc đầu cười, lấy chăn đệm đi ngủ.
Một đêm trằn trọc, mãi cho đến canh tư, mới miễn cưỡng ngủ được.