Quyển 2 - Chương 25
Bị Phượng Thương ôm lấy kêu loạn như vậy, Dục Trăn càng dở khóc dở cười, lúng túng nhắm mắt lại, trầm giọng mắng: “Này này, ngươi đừng kêu… Xem xem ngươi kêu như vậy, sẽ làm ngươi ngày mai ngay cả nói cũng không nói nên lời…”.
Dục Trăn còn chưa nói hết, Phượng Thương đã tiến sát đến chóp mũi của hắn, cười đến híp mắt: “Dục Trăn bảo bối, ngươi đỏ mặt nha”.
Dục Trăn càng nóng hơn, không cần biết đúng sai gào lên: “Ngươi câm miệng!”.
Phượng Thương nhướn mi, chỉ như có như không khẽ hôn lên thân thể hắn, đôi môi lạnh lẽo ở trên người Dục Trăn dò xét, mỗi lần chạm vào, đều như có một luồng tê dại len lỏi vào cơ thể, lúc mạnh lúc nhẹ, làm cho Dục Trăn không nhịn được mà hừ một tiếng, nóng nảy: “Cẩn! Ngươi làm gì vậy!”.
Phượng Thương chậm rãi ngừng lại, cuối cùng đưa lưỡi ra nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lên hai điểm nổi lên trước ngực Dục Trăn, nhìn Dục Trăn không nhịn được mà vặn vẹo cơ thể, mới hài lòng ngẩng đầu, vô tội nhìn hắn: “Là ngươi kêu ta câm miệng, Dục Trăn tiểu tâm can, ngươi xem ta đã nghe lời ngươi rồi, nào, để ta thương ngươi…”.
Nói xong, liền cúi người xuống, không đợi Dục Trăn nói thêm điều gì đã mạnh mẽ chặn đôi môi của Dục Trăn lại.
Dục Trăn sẽ không mất hình tượng mà mắng như vậy nữa, thế nhưng miệng bị che lại, tay cũng không biết lúc nào đã bị Phượng Thương dùng y phục cột vào đầu giường, giãy giụa không được, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng, càng làm cho Phượng Thương cười tươi hơn.
Đùa cợt một trận như vậy, trên người Phượng Thương cũng đổ mồ hôi, lúc này mới dừng tay, lấy ra một cái bình, dùng ngón tay khơi một ít thuốc cao mà xanh nhạt, muốn tìm kiếm đến hậu đình của Dục Trăn.
Dục Trăn vốn bị Phượng Thương trêu chọc đến đầu óc mê muội, lúc này thoáng tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, vô thức nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng.
Đầu ngón tay của Phượng Thương đã sắp chạm được vào thân thể của hắn, cảm thấy toàn thân Dục Trăn cứng đờ, Phượng Thương nhịn không được thở dài, than thở: “Rõ ràng đã chuẩn bị cho ngươi kĩ như vậy, sao lại vẫn khẩn trương… Ngươi không thích đến vậy sao?”.
Dục Trăn cũng cười khổ, trong lòng hắn tất nhiên là nghìn lần vạn lần không muốn, chỉ là thấy Phượng Thương sinh bệnh, mới miễn cưỡng thuận theo Phượng Thương. Lúc này tay Phượng Thương đã dò xét đến chân của hắn, hắn chưa bao giờ nằm dưới thân kẻ khác, lúc này lại trải qua việc này, tất nhiên khó thích ứng. Nghe thấy Phượng Thương than một câu như vậy, làm hắn cảm thấy mình quá hẹp hòi, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện bình thường, làm gì có nam tử nào tự nguyện hầu hạ dưới thân người khác? Hai bên giằng co lẫn nhau, ngực Dục Trăn càng loạn hơn, chỉ có thể cứng rắn nói: “Ngươi cứ làm đi, đừng để ý đến ta!”.
“Ngu ngốc! Ngươi sẽ bị thương đó!”. Phượng Thương thấp giọng nói, Dục Trăn giương mắt muốn nhìn y, Phượng Thương lại tiến tới, nằm sấp lên người hắn, còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy Phượng Thương cúi đầu nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ cổ mình, lưu lại một trận tê dại, làm hắn nổi lên một trận khô nóng, cảm giác tê dại kéo dài không dứt, ở hậu đình có một vật lạ tiểu tâm dực dực* dò xét, rất cẩn thận làm trơn nơi đó.
(*) Tiểu tâm dực dực: cẩn thận từng li từng tí.
“Như vậy tương đối dễ chấp nhận”. Phượng Thương mở miệng, ngón tay vẫn không dừng lại, hơi ấm nơi đầu ngón tay và thuốc cao lạnh lẽo đan xen lẫn nhau trong thân thể Dục Trăn, hô hấp của Dục Trăn cũng dần dồn dập, không nhịn được mà hơi xoay người, nhưng chỉ càng khó chịu hơn, cơ thể cứng ngắc của hắn cũng dần thả lỏng, từng ngụm từng ngụm hớp khí, tiếng hít thở kia dần dần biến thành tiếng rên rỉ, vào trong tai Phượng Thương, liền càng tiêu hồn hơn.
Đến khi ba ngón tay tiến vào, Phượng Thương không nhịn được, cười cười mơn trớn vai Dục Trăn, kéo hai chân hắn ra, thử đẩy vào trong.
“Ưm…”. Theo bản năng hừ thành tiếng, Dục Trăn có chút hoảng hốt muốn tránh đi, lại bị Phượng Thương cường ngạnh ôm vào ngực, không thể động đậy. Cảm giác bị dị vật xâm phạm làm cổ họng hắn rên rỉ thành tiếng, Dục Trăn gắt gao cắn chặt răng, không cho thanh âm nào phát ra, nhắm chặt mắt lại, cảm thấy thời khắc này mình nhục nhã không gì sánh được.
“Dục Trăn, Dục Trăn… Đừng sợ, thả lỏng, Dục Trăn, Dục Trăn…”. Cảm thấy thân thể Dục Trăn càng lúc càng cứng ngắc, Phượng Thương tất nhiên là khó chịu, lại sợ lỗ mãng sẽ làm Dục Trăn bị thương, chỉ có thể cắn răng chuyển động chậm lại, một bên cẩn thận đẩy vào, một bên thấp giọng an ủi Dục Trăn.
Giọng nói của Phượng Thương mang theo sự khàn khàn vì bệnh, sự chậm rãi tiến nhập mang theo đau đớn và tê dại, làm Dục Trăn càng không biết phải là sao. chỉ vặn vẹo thân thể muốn dị vật trong cơ thể thoát ra ngoài, ngược lại lại càng siết chặt hơn, Phượng Thương không nhịn được mà hừ ra tiếng, càng lúc càng khó kiềm chế, tăng nhanh tốc độ ra vào.
Dục Trăn bị đặt ở dưới thân, không thể giãy giụa, chỉ có thể mặc y tàn sát bừa bãi, cúi đầu liên tục kêu lên.
Thật vất vả mới tiến vào hoàn toàn, chờ cho Dục Trăn không giãy giụa nữa, Phượng Thương mới hơi chậm lại, khẽ cười hôn lên xương sống của hắn, thấp giọng nói: “Ta muốn động”.
“Không! Không được… A… …”. Vừa nghe thấy Phượng Thương nói vậy, Dục Trăn liền tránh đi, hắn từ lâu đã không suy nghĩ được nên nói gì rồi, trong đầu một mảnh mờ mịt, chỉ muốn giãy ra, nhanh chóng kết thúc sự dằn vặt này, không ngờ không đợi hắn giãy ra, Phượng Thương đã động thân, sự đau đớn đột ngột làm Dục Trăn kêu thảm. Đau đớn qua đi, vui vẻ lại tràn đến, hắn sớm đã không phân rõ suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể lay động cơ thể theo sự chuyển động của Phượng Thương, khẽ ngâm từng tiếng.
Phượng Thương ôm lấy thân thể hắn, tiếu ý trong mắt càng sâu hơn, giống như hồ nước ôn nhuận, chói mắt mà sâu không thấy đáy.
Động tác của hai người càng lúc càng kịch liệt, tiếng thở dốc chồng chéo lên nhau, trong lòng ấm áp như mùa xuân.
“Sẽ, sẽ không có lần sau!”. Chờ Phượng Thương lui khỏi người mình, nằm qua một bên, Dục Trăn cuối cùng mới tỉnh táo lại, khoái cảm trên người vẫn rút đi, hắn chỉ có thể thẫn thờ thở gấp, không cam lòng gào lên một câu, vừa rồi làm quá lâu, lúc này giọng nói đều đã khàn đi.
Phượng Thương không nói gì, chỉ mơ hồ lầm bầm hai tiếng, rồi đưa tay ra ôm lấy Dục Trăn.
Chỉ đụng chạm một chút đã làm cho Dục Trăn nhớ lại hai người không khống chế được lúc nãy, thân thể liền nóng lên, đưa tay ra kéo tay của Phượng Thương, nghiêng người đặt Phượng Thương dưới thân, lúc này mới hắc hắc cười một tiếng.
Phượng Thương cũng không giãy giụa, chỉ mơ hồ hừ nhẹ một tiếng, dựa vài Dục Trăn không động, Dục Trăn sửng sốt, cúi đầu nhìn, mới phát hiện Phượng Thương đã nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi.
Mặc dù người vừa rồi bị động là hắn, thế nhưng Phượng Thương đang bị bệnh, lại vận động như vậy một hồi, quả thực là đã kiệt sức. Bất đắc dĩ cười cười, Dục Trăn dịch người, nhưng vẫn đem Phượng Thương kéo lại gần, đưa tay lên trán Phượng Thương, thấy nhiệt độ bình thường, mới an tâm nhắm hai mắt lại.
Lần đầu hầu hạ, tất nhiên hắn cũng mệt mỏi.
Thân thể Phượng Thương không kém, hơn nữa vốn chỉ là bị phong hàn nhẹ, hai ba ngày là có thể hết bệnh, không ngờ một ngày sau y đến Tĩnh vương phủ, mới phát hiện là đổi thành Dục Trăn ngã bệnh.
Tiểu Liễu tất nhiên là chăm sóc bên cạnh Dục Trăn, Phượng Thương cũng không kiêng kị gì, quang minh chính đại làm trò trước mặt Tiểu Liễu mà leo cửa sổ vào phòng Dục Trăn, nhưng Dục Trăn lại mang vẻ mặt nhức đầu không biết giải thích như thế nào, hoàn hảo là Tiểu Liễu thức thời mà lui xuống trước, lưu lại hai người ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hồ đồ! Ngươi làm vậy ta làm sao giải thích cho Tiểu liễu đây? Đương kim hoàng thượng trèo tường leo cửa sổ, còn ra thể thống gì?”. Dục Trăn vừa hít mũi vừa mắng, không hề có chút uy nghiêm nào.
Phượng Thương cười xán lạn, tiến tới hôn khắp người Dục Trăn, thờ ơ nói: “Ngươi là đại ca người ta, lại một chút cũng không biết. Tiểu Liễu đã sớm biết chuyện của chúng ta, ngươi hà tất phải nơi chốn giấu diếm, có tật giật mình?”.
Dục Trăn sửng sốt, nhìn về phía Phượng Thương, chỉ thấy Phượng Thương cười cười ở trên người mình giở trò, lại không biết vô tình hay cố ý tránh khỏi tầm mắt của mình, trong lòng khẽ động, nhưng chỉ nhìn Phượng Thương một lát, không lên tiếng.
Phượng Thương thấy hắn không nói lời nào, mới ngừng tay lại, thu lại dáng vẻ tươi cười, có chút lo âu nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy? Khó chịu sao? Ngươi uống thuốc chưa? Nếu không ta cho gọi thái y tới đây?”.
Dục Trăn cười lắc đầu, lại giả vờ tức giận nói: “Cũng do ngươi hồ nháo! Bây giờ thì được rồi, ngươi khỏi bệnh rồi, lại lây cho ta”.
Phượng Thương xì một tiếng bật cười: “Rõ ràng là ngươi nói không sao cả, bây giờ bị thật lại đổ lên đầu ta? Hử, Dục Trăn bảo bối?”.
Bị Phượng Thương đùa giỡn như vậy, khuôn mặt Dục Trăn hiện lên một vệt hồng khả nghi, chỉ phụng phịu: “Không được hồ nháo nữa! Chỉ một lần đó thôi, lần sau ngươi đừng mơ tưởng!”.
“Mơ tưởng cái gì?”. Phượng Thương bất mãn kêu lên, nằm úp sấp lên người hắn, cười đùa nói, “Dục Trăn mỹ nhân bệnh, ngươi xem ngươi bây giờ, điềm đạm đáng yêu, tay chân vô lực, ta muốn làm cái gì, chỉ sợ là ngươi trốn không thoát!”. Nói xong, duỗi tay như muốn ôm lấy Dục Trăn.
Dục Trăn vội vàng né sang một bên, vậy mà lại bị choáng, thiếu chút nữa là té xuống giường, được Phượng Thương nhanh tay đón được, vẻ mặt của hai người đều là kinh hách.
“Không sao chứ?”. Phượng Thương khẩn trương hỏi.
Dục Trăn lắc đầu, nghiêng đầu nhảy mũi hai cái, xoa xoa làm cái mũi đỏ lên, kéo Phượng Thương qua, mềm giọng nói: “Ngươi nghe lời một ngày, cứ để ta ôm ngươi như vậy một đêm, được không?”.
Phượng Thương đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười, cái gì cũng không nói, chỉ đá giày, ngoan ngoãn leo lên giường, để Dục Trăn ôm mình vào lòng.
Trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại hô hấp của hai người hòa vào nhau, trong lò than ngẫu nhiên sẽ phát ra âm thanh “tách, tách”, an tĩnh mà bình thản.
Mãi cho đến nữa đêm, Phượng Thương từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài truyền đến tín hiệu đặc biệt của mình, hơi nhíu mày, nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Dục Trăn ở bên cạnh, biểu tình trên mặt mới chậm rãi nhu hòa lại, cẩn thận đứng lên, sửa sang lại quần áo bị nhăn, đi tới cửa sổ leo ra ngoài.
Ngoài Tĩnh vương phủ, đã có một mã xa dừng ở đằng xa, Phượng Thương lên xe, ý bảo xa phu chạy đi, lúc này mới trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”.
Bên trong xe không có người, qua một lúc, lại có một thanh âm trầm thấp truyền đến: “Hồi Hoàng thượng, nhận được tin tức, Thái bảo cầm đầu vài vị đại nhân, gần đây dường như đang tìm một người”.
Phượng Thương nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Tìm người? Đám lão gia hỏa này, lại đang mưu đồ chuyện gì đây?”.
Thanh âm kia trả lời: “Dường như là tìm một người trẻ tuổi. Theo như tin tức dò xét được trong kinh, dường như là con tư sinh của Thái tử Vĩnh Minh năm đó”.
Thái tử Vĩnh Minh là phụ thân của Phượng Thương, bởi vì chưa đăng cơ đã bị bào đệ sát hại, trên sử sách chỉ có thể giữ nguyên xưng hô Thái tử. Lúc này nếu nói là con tư sinh của Thái tử Vĩnh Minh, luận thân phận, liền là huynh đệ của Phượng Thương. Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Phượng Thương liền lạnh đi, lạnh lùng nói: “Con tư sinh?”.
“Vâng, hiện nay vẫn chưa xác định được. Trên mật báo chỉ ghi là, hơn hai mươi năm trước Thái tử Vĩnh Minh đã từng ở dân gian thân mật cùng một vị nữ tử, thậm chí còn đưa nàng kia đến Thịnh kinh, lại bởi vì các nguyên nhân sau này, liền đưa nàng kia về lại, năm đó hình như có đồn đại rằng nàng ta đã mang thai, chỉ là lời đồn có đúng hay không, còn chưa biết rõ”.
Phượng Thương trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Vậy Thái bảo thì sao? Bọn họ cũng chưa xác định được? Hay là đã xác định rồi?”.
“Theo tin tức của thuộc hạ, Thái bảo dường như đã tìm được nha đầu của cô gái năm đó, mới làm những việc này”.
Phượng Thương không nói gì nữa.
Y từng nghe nói, phụ mẫu mình rất ân ái, nếu lời đồn đại kia là thật, cô gái kia chỉ sợ là nợ phong lưu của phụ thân y trước khi thành thân. Như vậy tính ra, nếu nàng kia sinh hạ một cậu bé, như vậy liền có thể là huynh trưởng của y.
Hoàng thấy lấy lớn nhỏ để định thân phận, ban đầu y có thể leo lên ngôi vị hoàng đến, là bởi vì y là con trai của Thái tử Vĩnh Minh, cũng vì huynh trưởng Liên Canh của y bỏ qua ngôi vị thế tử, hôm nay nếu có người tìm được người lớn tuổi hơn y, lại tương đồng huyết thống, nếu y có sai lầm gì, trong triều có người ồn ào, có thể đoán được sẽ có cục diện tranh đấu.
Nghĩ tới đây, mi tâm của Phượng Thương nhíu lại, một lát sau mới trầm giọng nói: “Cho người đi thăm dò đi. Trẫm không hy vọng việc này sẽ biết sau Thái bảo, hiểu không?”.
“Vâng!”. Sau khi nhận mệnh, liền không lên tiếng nữa.
Phượng Thương thở dài một tiếng, tựa vào trong xe, hơi nhắm mắt. Trong đầu y lại hiện lên gò má yên ổn khi ngủ của Dục Trăn lúc rời khỏi Tĩnh vương phủ, môi y không nhịn được mà hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Thực ra y cũng không quá quan tâm đến ngôi vị hoàng đế.
Nhưng mà, Dục Trăn quan tâm.
Dục Trăn quan tâm rằng thiên hạ này là do ca ca dùng mạng đổi về, Dục Trăn cũng chỉ vì vậy mới nguyện ý bảo vệ thiên hạ. Nếu như mất đi thiên hạ, có lẽ y cũng mất đi Dục Trăn.
Như vậy, cái gì y cũng không có.
Một đường quay về hoàng cung, xa xa liền có thể nhìn thấy Phượng Uyên cung đèn đuốc sáng trưng, Phượng Thương khẽ thở dài, xoa nhẹ cánh mũi, điều chỉnh sắc mặt đi vài, cung nữ thái giám một đường hành lễ, Phượng Thương bước vào, gần đại thính của chính điện, liền thấy Miên Hạ đang đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy y liền vội vã tiến lên, hành lễ, nói nhỏ: “Hoàng thượng, Nhàn Vương phi cầu kiến, dường như là để cầu Người tứ hôn cho Tĩnh vương”.