Chương 7: Cứu Người
Berger lúc tỉnh lại phát hiện 1 đứa bé đang ghé vào ngực y mà ngủ say sưa, cái thảm nhỏ bị lệch sang 1 bên. Xung quanh 1 mảnh âm u, nhận không ra thời gian, tuy rằng đã trải qua 1 hồi ác chiến, thể xác và tinh thần sớm đã mệt mỏi cực độ nhưng y làm thế nào cũng không ngủ được. Không chỉ vì chút mê hoặc không gạt đi được trong lòng mình cũng vì lo cho đồng bạn đang không biết sống ch.ết.
Ngoại thương của y đã tốt hơn phân nửa, không thể không biết đau đớn, điều này làm y thực ngạc nhiên. Y thử buông cơ cánh tay ra, hoàn toàn không có đau trướng phải có sau 1 hồi kịch liệt vận động.
Lại thử vận chuyển ma pháp lực nhưng thật thất vọng vì 1 chút phản ứng cũng không có. Lúc ấy dùng quá sức, quả nhiên là 1 chút cũng không còn sao? Ma pháp sư kiêng kị nhất là đem ma pháp lực ra dùng đến cạn kiệt, bởi vì rất có khả năng từ đó về sau ngay cả ma pháp nguyên tố đều không cảm giác được nữa, trở thành người thường. Phải biết rằng, ma pháp sư thể chất không mạnh, có lẽ ngay cả người thường cũng không bằng.
Trong sơn động có mấy hòn đá dựng thành bếp nhỏ (3 viên dựng thành 3 ông táo ấy), mặt trên còn lại 1 nửa thuốc, tay đứa bé thì bẩn hề hề, dính không ít tro tàn lúc nhóm lửa. Mặc dù có chút khó tin nhưng chẳng lẽ là cậu ta cứu mình sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn đứa nhỏ không khỏi ôn nhu hơn rất nhiều. Lấy từ trong không gian ra 1 cái chăn to để trên mặt đất, lại đem cậu nhóc quấn quanh thảm mới bế đặt lên. Cậu nhóc thoải mái mà lăn 1 vòng nhưng vẫn không tỉnh lại, khóe miệng hơi giơ lên. Berger thấy thế mới yên tâm đi ra ngoài.
Berger thật cẩn thận, cho dù ở bên ngoài cũng chưa bao giờ quên làm kết giới. Y nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng (aka ngồi thiền). Lúc đầu còn có chút lo lắng liệu từ nay có phải sẽ vô duyên với ma pháp hay không, nhưng không bao lâu sau mấy cái lo lắng của y lại phát triển theo hướng ngược lại.
Nguyên tố ma pháp bên ngoài như là hồng thuỷ vỡ đê toàn bộ vọt vào trong thân thể y. Y vốn được gọi là thiên tài, phương diện hiểu biết về ma pháp nguyên tố và khả năng huy động chúng thực sự xuất sắc, phương diện tu luyện cũng có không ít thành tựu, nhưng cho dù ở thời điểm trạng thái tốt nhất cũng không gặp được tình huống này.
Loại hiện thượng quái dị này làm y có chút lo lắng, thân thể 1 người có thể cất chứa 1 lượng ma pháp nguyên tố có hạn, giống như 1 quả bóng, nếu cứ liều lĩnh bơm nước vào trong thì chỉ có thể làm nó nổ. Vậy mà tình hình này liền giống như thêm nước vô hạn, trong lòng y rùng mình, lập tức đình chỉ minh tưởng.
Điều làm y khó hiểu là nguyên tố không chỉ ngốc ở trong thân thể y mà còn tự phát vận chuyển, trong quá trình vận chuyển còn không ngừng thu nhỏ lại thể tích và khối lượng, nói cách khác y có thể ở đẳng cấp tương đương với người khác mà có được sức chiến đấu mạnh hơn, đây là 1 loại gian lận vô hình a!
Y thậm chí còn có dự cảm, nếu không có gì bất trắc xảy ra, cánh cửa đến cấp Ma đạo sư sẽ được mở ra, hơn nữa con đường thăng cấp về sau này càng dễ dàng!
Ma pháp sư cả đời có 3 cửa ải khó khăn, từ đại ma pháp sư tiến lên Ma đạo sĩ, từ Ma đạo sĩ đến Ma đạo sư, từ Ma đạo sư đến Pháp thần, lại hướng lên trên nữa thì chưa bây giờ nghe nói qua. 1 Pháp thần tùy tiện huy tay áo là có thể diệt cả 1 quốc gia, trong truyền thuyết có 1 người như vậy, lúc hắn còn trẻ thì nước nhà bị 1 quốc gia lớn nhất thời ấy xâm lược, tàn sát. Sau đó khi hắn vừa mới đột phá Pháp thần liền tiêu diệt quốc gia này. Làm việc giết chóc nhưng không có ai dá đứng ra nói hắn sai! Nếu có thể có được sức mạnh trên mức Pháp thần thì không phải là có thể nghịch thiên sao?
Berger vì ý nghĩ của mình mà nở nụ cười 1 chút, nhưng việc tư chất trong 1 đêm dâng lên cũng không biết về sau có trở lại như cũ không làm y miên man suy nghĩ.
Quả cầu nhung lúc này mang chút thức ăn lại đây, các loại quả rừng và rau dại, còn có 1 đống động vật, sơn dương, chó hoang, sóc, gà rừng từ trong miệng nó nhổ ra, trong sơn động nhất thời náo nhiệt vạn phần, Berger nhìn quả cầu nhung, “Nhiều quá!”
Tiểu nhung cầu đang chờ mong khen thưởng lập tức xem thường, tức giận.
Lâm Hoài là bị 1 con mèo rừng làm tỉnh, 1 cái móng vuốt cong lại đây, cũng không biết là có bị bệnh chó dại này nọ không, buồn ngủ lập tức biến mất (ê, người ta là mèo mà ==’’)
Berger đem 1 chén sữa dê đến nói với Lâm Hoài, “Ăn 1 chút gì đi, ăn xong ta đưa nhóc trở về.”
Lâm Hoài gật đầu, dù sao chuyện cậu muốn làm cũng đã hoàn thành, cứu người chỉ là ngoài ý muốn, “Thương thế của anh không sao chứ?”
“Phải cám ơn nhóc, dược nhóc dùng thật là linh nghiệm.” Berger thẳng thán cảm tạ nói.
Đó là tất nhiên, nước suối trong không gian quả thật là thần dược, huống chi ngày hôm qua còn uy y uống chút nước trái cây trong không gian. Lâm Hoài không dám dùng bừa, nếu lại đem người ta biến thành hói đầu thì cũng không tốt. “Không cần, vừa vặn e có 1 gốc dược thảo nên dùng thử trên người a, đây là mạng anh lớn đó.” Lâm Hoài không dám khoe khoang loạn xạ.
Berger không đồng ý, “Tóm lại vẫn cảm ơn nhóc.” Hơn nữa – chuyện tình ma pháp lực của y cũng không nói gì, y nhận thấy trên người tiểu hài tử này 1 chút dao động ma pháp đều không có, nghĩ đối phương cũng không có tiếp xúc qua phương diện này liền không cần chọc người ta không vui.
“Nhưng mà nếu anh xảy ra vấn đề gì thì em đã không cứu nổi.” Lâm Hoài cũng không nghĩ ngay trước mặt người ta mà chui vào không gian trốn, về phần quả cầu nhung kia? Dù sao cũng không nói được, không sao cả.
Berger bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, Lâm Hoài vốn có bộ dáng đáng yêu, hơn nữa rốt cuộc trên đầu cũng dài ra mấy cọng tóc tơ, vẻ mặt nghiêm trang, “Lần này đến lượt anh chiếu cố nhóc, cho dù anh không phải rất mạnh nhưng chiếu cố 1 tên nhóc là em vẫn không có vấn đề.”
2 người đều tự thu thập gì đó rồi cũng ra ngoài.
Tiểu nhung cầu vẫn bay qua bay lại quanh 2 người, Lâm Hoài nhìn hoa cả mắt, bắt nó thì không được, “Đây là cái gì vậy? Ma thú sao? Nhưng mà ma thú không phải nên cao to như 1 bức tường sao?” Lâm Hoài lúc chơi game thấy ma thú như vậy nhưng so với nó thì—chênh lệch quá lớn rồi.
Tiểu nhung cầu nhìn ra sự hoài nghi sâu sắc trong mắt Lâm Hoài, đột nhiên phấn khởi nhảy sôi nổi trên đầu Lâm Hoài, Lâm Hoài muốn bắt thì nó lại bay đi.
“Nó từ nhỏ đã là ma thú cấp 9, cùng những ma thú cấp thấp khác hiển nhiên không giống. Chẳng qua bây giờ nó còn chưa có tiến hóa xong, chưa phát huy được bản lĩnh chân chính.” Berger tận lực giải thich đơn giản, “Nó rất thích nhóc.”
“Đâu có!” hắn cũng không nhìn ra, chỉ biết giẫm đầu hắn thôi, đầu cứng như thế mà cứ làm như lăn giường nệm không bằng!
“Ma thú cấp 9 đã có thể hiểu con người, có tư duy có trí tuệ, nếu không thích nó cũng không để ý nhóc. Có lẽ chính là nhìn nhóc hợp tâm ý mới mang đến đây.” Berger cong ngón tay lên 1 chút, tiểu nhung cầu liền lập tức nhảy lên đầu ngón tay quay vòng vòng giống quả bóng cao su. Berger nói xong bắt nó đưa cho Lâm Hoài, tiểu nhung cầu ở trong lòng bàn tay vui vẻ lăn qua lăn lại.
Thật đúng là vui đến quên trời đất.
“Berger, cuối cùng đã tìm được anh!” 1 người chạy về phía bọn họ. So với Berger thì lớn tuổi hơn 1 ít, quần áo đen ngòm, trên mặt còn lưu vài vết máu chưa khô, sắc mặt tái nhợt như quỷ khiến cậu không khỏi nghĩ đến ma cà rồng trong truyền thuyết.
“Frey?” Berger kinh hỉ nói, “Anh không có việc gì thật tốt quá!”
Hai người vì tìm được đường sống trong chỗ ch.ết ôm nhau 1 chút.
“Anh biết không? Tôi thật sự bị hù ch.ết, cái lão già kia rõ ràng đã muốn không xong thế mà còn có thể phát ra ma pháp Vong linh cấp 8! Đại ma đạo sư quả nhiên đủ ngoan độc. May mắn lúc đi có mang theo quyển trục không gian nếu không cũng không tránh được 1 kiếp! Đúng rồi thế nào chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu, 2 người kia đâu?”
Berger cũng không rõ ràng lắm, “Lúc tôi tỉnh lại cũng chỉ có 1 người, muốn trước đưa nhóc này về rồi mới quay lại tìm xem.”
Lâm Hoài nhíu mày, hắn nhớ rõ lúc ấy có 2 cỗ thi thể nằm dưới hố, chẳng lẽ là 2 đồng bạn của Berger? Lâm Hoài nhìn thoáng qua Berger, cũng không nói gì. Cậu nói ra có vẻ tốt nhưng vẫn là để Berger tự tìm ra có vẻ tốt hơn, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Berger hỏi, “Anh là từ bên ngoài tới?”
“Đúng vậy, không gian quyển trục của tôi là loại 1 ngàn thước, may mà không đem tôi quăng xuống sông, tôi không biết bơi a. Nếu không thì tôi sẽ thành ma pháp sư đầu tiên bởi vì truyền tống sai lầm mà ch.ết đuối.” Frey may mắn nói.
“Còn sống là tốt rồi.” Berger trọng thương mới tốt lên, còn 1 chút thiếu máu, “Anh tới thật đúng lúc, ma pháp lực của tôi đã dùng sạch rồi, nếu gặp nguy hiểm cũng chỉ đành nghe mệnh trời!”
Lâm Hoài nhíu mày, Berger vừa rồi đâu có nói như vậy.
“Đứa nhỏ này là?” Frey nghiên cứu nhìn Lâm Hoài, “Bộ dạng thật kì quái.”
“Nửa đường nhặt được, đang muốn đem nó đuổi về trấn trên đây,” Berger thuận miệng nói.
Thì ra là 1 tiểu quỷ bình thường, thực nhìn không ra” Frey cố ý vô tình lại hỏi, “Thật sự anh ngay cả quyển trục đều dùng hết rồi?”
“TÌnh huống lúc đó anh cũng biết, đối thủ cường hãn như vậy, ma pháp quyển trục đều dùng hết cái này cái khác, ai biết căn bản vô dụng!” Berger có chút thương cảm,”Lúc đi 4 người, kết quả chỉ so 2 kẻ trở về.”
“2 kẻ? Chỉ sợ là không phải.” Frey sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt rét lạnh như lợi kiếm! “Nếu ngay cả con bài chưa lật anh đều đã dùng hết, tôi còn không động thủ thì thật xin lỗi thiên ý rồi.” Nói xong, hắn đúng là lấy ra 1 cây đao đâm về phía Berger!
Berger đồng tử nhanh chóng nở to, động tác Frey quá nhanh, chỉ hiện lên 1 đạo quang ảnh, y căn bản không kịp nhìn rõ, kế tiếp nháy mắt thân thể không chống đỡ được phải quỳ rạp xuống đất! Y bay nhanh đến nắm chặt cổ tay cầm đao của Frey, Frey cười lạnh 1 tiếng hung hăng chuyển đao lại chém xuống!