Chương 32: Thăm

Lâm Hoài dùng ánh mắt yên lặng nhìn Harvey rời đi, lại giật mình nghe gã kêu một tiếng "Không được!" Lại ngừng lại, tim Lâm Hoài đập mạnh, gã lại có chủ ý quỉ quái gì đây, dù là gì cũng đừng dây vào mình nha.
1 chút chuyện của Harvey sớm đã vang danh khiến mọi người đều biết.


Tỷ như gã làm cho cây trong thành qua một đêm kết quả mọng nước, có người tò mò nếm thử từ đó thề không bao giờ động đến nữa, vừa nhạt vừa mặn, uống hết 1 xô nước cũng không hết vị!


Lại tỷ như gã làm cho tất cả hoa trong 1 đêm đều nở rộ, đáng tiếc cái mùi kia thật sự không dám khen tặng, nam nữ lão ấu toàn thành phải xuất động đem tất cả đống hoa có giá trên trời của thành Corina chôn xuống đất tiêu hủy hoàn toàn. Vài hộ trồng hoa khóc không ra nước mắt, tập thể tìm tới Harvey, gã liền nhấc bút 1 phát đem tiền đền cho họ đuổi người về.


Người này quả thực là 1 ngôi sao chổi, vẫn là tránh xa gã 1 chút mới tốt. Lâm Hoài đang chuẩn bị đi trước một bước, đột nhiên hai mắt cá chân bị dây cuốn lấy, dây leo này mềm mại co dãn, không thương tổn đến Lâm Hoài nhưng cũng làm cho cậu nhất thời không thể động.


Harvey vuốt cằm xoay người lại, còn thật sự đánh giá Lâm Hoài 1 phen, sau một lúc lâu mới vừa lòng gật gật đầu, "Hay là 2 chúng ta đi cùng đi, như vậy có vẻ thích hợp."


Ê ê, cho dù không mời thì Frey cũng sẽ chủ động xin gia nhập mà, hoàn toàn không cần phải 2 người đi thuyết phục đâu. Lâm Hoài lập tức cự tuyệt, "Không cần, anh ấy nhất định sẽ đáp ứng. Thật sự, anh cứ 1 mình đi là được."


available on google playdownload on app store


"Không được, một người ứng phó với anh cậu có vẻ nguy hiểm, vẫn là mang theo một cái đệm lưng mới chắc ăn." Harvey không cần nghĩ ngợi phủ quyết đề nghị của Lâm Hoài.


Sao không cho ta 1 tí quyền lựa chọn nào hả! Đánh thì không lại, khí lực cũng không mạnh bằng, Lâm Hoài bị Harvey khiêng trên vai, 1 đường bị vác đến sân huấn luyện của đội hộ vệ, đến cổng lớn mới được buông xuống. Harvey nghiêm túc vỗ đầu Lâm Hoài: "Hết thảy đều dựa vào cậu rồi."


Lâm Hoài xoay qua, thật sự là không cần mà.


Đây là lần đầu tiên Lâm Hoài đi vào sân huấn luyện, tuy rằng cùng tồn tại trong 1 thành, cậu cũng thường phối 1 ít dược tề cho đội viên đội hộ vệ nhưng chung quy cậu cũng không phải là y sư chuyên nghiệp của đội hộ vệ, làm xong dược cũng sẽ có người qua lấy, căn bản không cần tự mình đi đến tận nơi.


Huống chi, sân huấn luyện là 1 nơi bí mật, không phải được tùy tiện vào thăm. Harvey hiển nhiên là 1 ngoại lệ. Với thân phận ma pháp sư cùng với bối cảnh gia tộc và mục đích gã đến thành Corina đều có thể cho gã hoành hành không kiêng kỵ trong thành, tự do tuyệt đối.


Một đường đi, không ai dám ngăn đón gã.
"Anh cậu ở đâu?" Hạ Duy với Lâm Hoài đi lòng vòng.
"Không biết." Lâm Hoài chỉ đáp.
Harvey kinh ngạc, "Nơi này tốt xấu cũng là chỗ anh cậu làm việc, chẳng lẽ cậu chưa tới đây bao giờ? Hắn là anh cậu đó, cậu thật chẳng quan tâm anh mình nhỉ."


"Thật sao?" Lâm Hoài sờ sờ ót, cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng là thế thật.


Công việc khiến bọn họ xuất hiện cũng nhau không nhiều, cho dù dần dần quen biết thì trong 1 ngày cũng chả có bao nhiêu thời gian ở cùng 1 chỗ, 2 người đều có việc của mình. Được rồi, kỳ thật thỉnh thoảng cũng có chút thời gian đến xem chỉ tại cậu vẫn lười mà thôi, cơ mà Frey ngẫu nhiên sẽ qua y sư nghiệp đoàn dạo một vòng.


Harvey túm được 1 người hỏi thăm, 2 tên cảm nhận phương hướng kém tha vài vòng mới tìm được chỗ của Frey.


Đội hộ vệ có 11 chi đội ngũ, mỗi đội ngũ đều có sân huấn luyện riêng, nhiệm vụ huấn luyện bọn họ cũng là do đội trưởng trực tiếp chỉ huy, mà cách 1 thời gian thì đội ngũ sẽ tiến hành so đấu qui mô lớn, thí nghiệm các tình huống huấn luyện khác nhau. Trừ khi tình huống xấu hoặc vạn bất đắc dĩ mới phải thay đội trưởng mới.


Sân huấn luyện đội 6 của Frey ở vòng ngoài cùng, lúc 2 người tới nơi thì bọn họ đang phải vác đồ chạy. Lâm Hoài thề, cậu tuyệt đối chưa bao giờ nhìn qua kiểu huấn luyện chạy bộ khoa trương như vậy, từng đội viên đều vác trên lưng 1 tảng đá cao tầm 1 thước a. Frey chạy đầu tiên, bước chân rất vững vàng. Cũng không biết bọn họ đã huấn luyện liên tục bao lâu rồi, không ít đội viên đều là đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc, chỉ có Frey vẫn là thành thạo, còn thường thường quay lại nói, "Tốc độ nhanh lên, các cậu chậm quá!!"


"Chậc chậc." Harvey cảm thán nói, "Cái tên âm trầm kia chỉ có lúc này nhìn qua rất đẹp dai ak nha.”
Lâm Hoài chỉ tập trung nhìn, đối với bình luận của Harvey coi như không nghe thấy.
Frey liếc thấy Lâm Hoài đến cùng Harvey, nhíu mày, tiếp tục mang theo đội viên chạy: "Còn 3 vòng cuối cùng nữa, chạy xong rồi thì đi nghỉ ngơi."


Nhóm đội viên nhóm đồng loạy hoan hô, "A! Đội trưởng đẹp dai nhất!"
Lâm Hoài nhịn không được cười ra tiếng.
Giai đoạn huấn luyện đầu tiên chấm dứt xong, Frey phân phó vài câu với đội viên rồi mới đi về phía Lâm Hoài.


Một đội viên bừng tỉnh hiểu ra nói, "Ai nha, khó trách đội trưởng hôm nay bố trí nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy, thì ra là em trai đội trưởng đến đây." Một đội viên đồng ý gật gù.


Frey nghe thấy thế, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thấy nhiệm vụ rất thoải mái ak, tốt lắm, 2 người lại chạy tiếp 20 vòng, thiếu 1 vòng thêm 3 vòng nữa cho tôi!"
Hai đội viên cơ hồ muốn ôm nhau khóc rống.


"Đội trưởng, xin chào a! Thật sự là đã lâu không thấy, gần đây thật sự là càng ngày càng có sức quyến rũ nga." Harvey cao hứng phấn chấn bước qua, "Trước kia không biết, thì ra đội trường ở thời điểm huấn luyện lại chói lọi như vậy, cảnh xuân đầy mặt thật khiến ta động lòng."


Frey coi như không thấy gã, đi qua Harvey đến bên Lâm Hoài hỏi, "Sao cậu lại đến đây?"
Lâm Hoài liếc liếc mắt, chỉ chỉ Harvey.


Harvey lại vòng vo trở về, cười hì hì nói: "Tôi là đặc biệt tới mời anh gia nhập đội ngũ phong ấn con suối có nguyên tố bạo động, để tỏ thành ý tôi còn cố ý mời em trai anh theo nè. Thế nào, thế nào, tôi nghĩ chu đáo quá đi, cảm động thì đáp ứng đi, đáp ứng đi!"


Bộ đạng cợt nhả của gã chỉ thiếu mỗi cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy nữa mà thôi.
Frey không có lập tức tỏ thái độ mà lại hỏi, "Mấy người thật thiếu nhân lực sao? Không phải là nguy hiểm nên tìm vài người vào đấy chứ?"


"Làm sao có thể vậy chứ! Ai nha, đội trưởng sao có thể nghĩ về tôi như vậy nha, tôi là hạng người như vậy sao?" Harvey vẻ mặt ngạc nhiên, "Đội hình lần này rất lớn, tổng cộng có 8 Ma đạo sư, mỗi người đều là cao thủ giống tôi đó. Chỉ muốn gia tăng nhân thủ để ngừa vạn nhất thôi." Harvey đối với năng lực của Frey cũng không rõ ràng lắm, trên thực tế, cái gọi là đội hộ vệ gã căn bản không để vào mắt, nhưng mà Janette đã nói thực lực của Frey không tồi, đã có người cực lực đề cử như vậy thì gã cũng không sao cả mà tự mình đến mời.


"Tôi chỉ lo lắng chút thôi." Frey nói, "Vậy hiện tại cậu có phải nên ly khai rồi không."


"Anh đuổi tôi đi?" Harvey vẻ mặt cầu xin, "Được rồi, vậy em dai Luxi, chúng ta ——" gã còn chưa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt nặng nề của Frey rơi trên người mình, lập tức tỉnh ngộ, "Vậy tôi đi trước một bước, cậu ở lại hảo hảo khuyên nhủ, đều dựa vào cậu đó! Bên nghiệp đoàn tôi sẽ thay cậu nói một tiếng, yên tâm đi."


Tự dung bị ném ở lại? !
Harvey nói xong đã không còn bóng dáng, Frey xoay người bước vào phòng nghỉ, Lâm Hoài đành phải đi theo.


Frey rót cho cậu một chén nước, chính mình rót một ly lặng im uống. Lâm Hoài buồn bực, không có chuyện nói còn bắt cậu ở lại làm cái gì, muốn rời đi thì lại không nói nên lời, "Ách, anh vừa rồi chỉ huy huấn luyện ——" nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Frey ngẩng đầu lên, rất có hưng trí chờ nửa câu sau, "Rất không tồi."


Frey buông chén, cười khẽ một chút, "Không tồi?"
Lâm Hoài sửa miệng, "Là tốt lắm, tốt cực kì!"
"Nga, vậy là tốt rồi."
Lâm Hoài vô lực vò đầu, cậu nên nói cái gì a! Một chút không khí nói chuyện phiếm đều không có!


"Đội trưởng, có chuyện xảy ra rồi!." Một đội viên bỗng nhiên vọt vào, nhìn thấy nhiều ra thêm Lâm Hoài, ngây ra một lúc, lúc nãy không phải tất cả đều chú ý là Lâm Hoài đến, "Em trai đội trưởng ở đây?"
"Làm sao vậy?" Frey đứng dậy hỏi.


"Kỳ thật cũng không có việc gì, ha ha." Trực giác cho rằng lời này nói ra sẽ khiến đội trưởng không vui, ý muốn lảng sang chuyện khác.
Frey khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh mắt tà nghễ nhìn đội viên, "Phải không?"


Đội viên biết chỉ khi đội trưởng không vui mới xuất hiện nụ cười này, rất có lực uy hϊế͙p͙ a!" đội trưởng đội 3 lại sang đây khiêu chiến anh, ngay ở cổng."


Đội trưởng đội 3 chính là người mà Dale gả cho, người nọ vẫn nghẹn vụ vợ mình từng thổ lộ với người khác lại bị cự tuyệt, vì muốn chứng minh mình là người mạnh nhất nên năm lần bảy lượt đến cửa gây sự, thường thường bị thua."Đội viên lén thách đấu là không đúng, không biết quy củ trong đội sao? Trở về chép lại quy tắc gác cửa 10 lần, còn có vị đội trưởng kia cậu tự mình giải quyết đi."


Cũng không phải vấn đề của ta vì cái quái gì bắt ta giả quyết a, ta chỉ là chân truyền tin thôi mà, a này! "Đội trưởng, kỳ thật cũng giống mấy lần trước, anh —— " Đội viên còn chưa nói xong đã bị ánh mắt âm lãnh của Frey quét qua, "Vì một người phụ nữ mà đánh tới đánh lui, cậu thật không có tiền đồ, việc này mà không giải quyết được thì đừng có mà về."


Rốt cuộc là ai vì phụ nữ đánh nhau a, tốc độ đội trưởng trộm đổi chủ ngữ cũng quá nhanh đi, đội viên cảm thấy chính mình đi vào đây làm kẻ hi sinh, thật đáng thương quá a. = =


"Như vậy không sao chứ? Tuy rằng cùng ở đội hộ vệ mà đánh tới đánh lui là không tốt, nhưng mà người ta đã tìm tới tận cửa mà anh còn không ra mặt, thực làm tổn thương lòng tự trọng của người ta đi." Lâm Hoài nói.
Frey một lần nữa ngồi xuống, trong thanh âm ẩn ẩn 1 chút không vui bị đè nén, "Tôi vui."


Buổi chiều, Lâm Hoài vốn chuẩn bị mượn cớ bỏ chạy nhưng mà vừa định mở mồm lại thấy ánh mắt Frey dính trên người mình, không có biện pháp, đành phải lưu lại nhìn nửa ngày tập huấn.


Không thể không thừa nhận, Frey thật sự rất có khí thế, khí tràng cả người đều trở nên sắc bén như 1 thanh kiếm tuốt vỏ. Cái này và lúc hắn còn ở trên chiến trường có chút không giống, trên chiến trường là đằng đằng sát khí, còn đằng này lại là âm lãnh vô cùng.


Lâm Hoài không biết điều gì đã khiến hắn trở nên như vật, có lẽ, có một ngày hắn sẽ nói cho mình biết, Lâm Hoài có dự cảm rất chân thực rằng ngày đó sẽ đến, không không quá lâu đâu.


Chấm dứt một ngày huấn luyện, Frey thay đổi thường phục, nói với Lâm Hoài: "Buổi tối cùng đi một chỗ." Dứt lời đi nhanh vè phía trước.
Lâm Hoài chạy chậm đuổi kịp: "Đi chỗ nào?"
"Đến sẽ biết." Một chút cũng không có ý định giải thích.


Lâm Hoài không hiểu ra sao, con người này càng ngày khó hiểu.






Truyện liên quan