Chương 38: Xuất hành
Nếu đã rõ ràng mục tiêu của giai đoạn tiếp theo, cũng không thể tiếp tục ở lại trong thành nữa. 2 người không biết cách ngày trở về còn bao lâu, nên phải tận dụng thời gian 1 cách tối đa.
Trời còn chưa sáng, hai người đã xuất phát. Rất nhanh đã đến cửa Bắc, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Barron đứng trước cửa thành, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, có vẻ như đang đợi người, thấy 2 người bọn họ liền sải bước đi tới, “Đi sớm như vậy, có phải đã quyết tâm lén rời đi không hả? Nếu ta mà không có dự cảm tốt đến đón đầu 2 đứa thì có phải 2 đứa ngay 1 câu tạm biệt cũng không nói có phải không. Bọn nhóc đáng ghét này, thật không lễ phép gì cả.”
“Hôm qua tạm-biệt muộn như vậy mà về ông đã quên tiệt rồi phải không?” Lâm Hoài cố ý cường điệu 2 từ tạm biệt.
Chạng vạng hôm qua còn chưa có cơm nước xong, Barron đã vọt đến nhà bọn họ, mang theo 1 đống anh em trong đội hộ vệ đến uống rượu, uống đến quá nửa đêm. Chính 1 đứa nhóc choai choai như cậu cũng bị ép uống 2 chén lớn, càng miễn bàn đến Frey bị 1 đám oanh tạc.
Nếu không phải nơi này độ rượu không cao thì dù có trăm chén không say cũng không chống chọi được. Nhưng dù chỉ uống 2 chén lớn thôi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, trước khi ngủ còn nghe được tiếng chạm cốc không ngừng.
Barron mới mặc kệ: “Dù sao mấy đứa đi sớm như vậy là không đúng. ”
Lâm Hoài để ý thấy ánh mắt Barron có tơ máu, nói chuyện không rõ ràng, chắc hẳn là chưa tỉnh rượu, ngủ chưa đủ. Cảm khái ông mệt như vậy vẫn kiên trì chạy tới. “Đừng nói là hôm qua sau khi bọn tôi về ông lại tiếp tục uống nhé? ”
Bị nói trúng rồi! Barron dùng bàn tay thô dùng sức xoa xoa mặt, hít sau nghiêm mặt nói, “không nháo với mấy đứa nữa, ta giờ chạy về ngủ.” Lại chỉ vào phía sau mình, “À, xem mọi người trong thành vì 2 đứa làm không ít chuyện này, 2 con ma thú nuôi này là mọi người cùng góp tiền vào mua tặng 2 đứa. Cấp bậc không cao nhưng làm toạ kỵ cũng không tồi đâu. Tuy mỗi con là lấy danh nghĩa đội hộ vệ với nghiệp đoàn y sư nhưng tiền thì là mọi người góp chung. 2 đứa đi rồi cũng không biết có về đây nữa không, không đưa 2 đứa — đừng khách khí vờ vịt đấy, thành thực mà nhận đi. ”
Phía sau Barron là 2 con ma thú chạy nhanh, hình dáng giống như con ngựa mà Lâm Hoài đã gặp qua. 1 con (ngựa bước nhanh, aka ngựa bước nhanh = chạy bình thường )có cái đầu thấp bé, lông màu nâu đậm, cái đuôi xoã tung như chổi lông gà, khi thở cái mũi nở ra rất lớn. Con còn lại (tốc câu aka ngựa tốt, chạy nhanh) trông mỹ quan hơn không ít, trên trán có 1 khối vằn đen, bộ lông tuyết trắng, trông cứ như 1 vệt mực vẩy loạn trên nền giấy trắng.
Ma thú nuôi ở cấp thấp đã phục tùng nhân loại và mất đi dã tính, so với động vật bình thường thì thể lực tốt hơn. Đáng tiếc cũng bởi vì mất đi thiên tính nên khi đối mặt với những ma thú cấp cao chỉ có nước tè ra quần, trên chiến trường cũng chỉ có thể làm vật hi sinh.
“Thay tôi cảm ơn mọi người nhé.” Lâm Hoài cảm tạ nói.
Barron hừ một tiếng: “Có chuyện nhất định nói cho rõ nhé, con ngựa trắng này là của đội hộ vệ đưa đó. Của cậu là con ngựa ngốc bước nhanh kia kìa, đừng có mà lầm đấy.” Nhìn thấy Lâm Hoài nháy mắt sắc mặt cứng ngắc, vui vẻ cười nói, “Giờ mới biết đội hộ vệ cả chúng ta là tốt nhất chưa?”
Rõ ràng vừa nói qua chỉ là trên danh nghĩa! Lâm Hoài dừng cước bộ, rầu rĩ không vui nhìn chằm chằm Barron, liền nhìn thấy ông không quay đầu mà đi thẳng về thành, vẫy vẫy tay tạm biệt lần cuối—— bóng dáng xa dần bị màu đỏ bao trùm, bóng râm của 1 toà thành thật lớn che phủ càng khiến bóng hình của Baron thêm nhỏ bé.
Quả nhiên ghét nhất là lúc chia tay.
“Đi rồi, có cái gì đẹp mà ngắm!” Frey nhắc nhở nói.
Lâm Hoài quay đầu, nhàn nhã vặn thắt lưng, cười nói: “Ai nha, tốt xấu gì cũng chừa chút thời gian cho tôi sầu não một chút chứ.”
Frey xuy một tiếng: “Vậy giờ cho cậu thời gian, sầu não đi.”
Lâm Hoài nhìn cửa thành rộng mở 1 lúc, chút thương tâm nhất thời tan thành mây khói, vô lực nói: “Anh quả nhiên một chút tình thú cũng không có.”
Frey vuốt cằm, còn như thật giật mình 1 cái, “Sao tôi không phát hiện nhỉ, chắc chắn là cậu nhớ lầm rồi.”
Cái động tác giật mình thảng thốt kia chỉ là làm màu đi? = =
Lâm Hoài trừng mắt liếc Frey một cái: “Thừa nhận mình mất mặt khó đến thế chắc?” Phăm phăm đi đến bên cạnh con ngựa trắng, túm dây cương trèo lên. Cưỡi con ngựa tốt của đội hộ vệ, nhìn con ngựa bước nhanh kia rất mất cảm tình, cưỡi đi đường rất doạ người nha.
Chế ngự thú là kỹ năng cơ bản ở thế giới này, mấy năm nay có luyện qua, cưỡi ngựa cơ bản thì cũng thành thạo. Xoay người nhìn thấy Frey câu môi cười nhìn cậu, Lâm Hoài ho nhẹ 1 tiếng “Tuy nói con ngựa này là đội hộ vệ đưa nhưng cũng không nói rõ là đưa cho ai, tôi dùng không có vấn đề gì chứ hả?”
“Cậu xác định chọn xong rồi hả?”Frey cười, ánh mắt dạo 1 vòng giữa 2 con ma thú. Hắn không quan trọng vấn đề mỹ quan mà là con ngựa bước nhanh thấp hơn con tốc câu, khí thế yếu đi không ít, loại cảm giác này trước mặt Lâm Hoài khiến hắn thấy khó chịu.
Lâm Hoài giơ nắm đấm, khiêu khích nói: “Có giỏi thì cướp của tôi đi, tôi đi trước!” Dứt lời, liền thét to tốc câu lao ra cửa thành.
Frey huýt sáo, ngựa bước nhanh chạy đến bên người hắn, Frey nhẹ nhàng nhảy lên ngựa. Trình độ cưỡi ngựa của hắn không phải loại chim ăn sáng (chăm chỉ luyện tập) như Lâm Hoài có thể so được, 1 chút sau ngựa bước nhanh đã vượt qua tốc câu của Lâm Hoài. Lâm Hoài cũng biết là Frey sẽ vượt qua nhưng không nghĩ là sẽ nhanh như vậy, trong đầu còn chưa đếm đến 10, đồ biến thái.
Frey hướng Lâm Hoài quỷ dị cười cười, thả người nhảy lên phía sau Lâm Hoài, 1 phen đoạt lấy dây cương roi ngựa trong tay Lâm Hoài, đem Lâm Hoài ôm trọn vào ngực.
Lâm Hoài nhìn thấy Frey tươi cười liền cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Frey rất ít cười, lúc cười rộ lên lại cứ mang đến 1 chút cảm giác không nói rõ ra được. Quả nhiên, giây tiếp theo đã dựa vào lòng hắn, Lâm Hoài kinh thanh: “Đi mà cưỡi ngựa của anh đi, làm gì giành ngựa với tôi, lớn như vậy rồi mà cũng không biết kính già nhường trẻ gì cả!”
Frey suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Tôi vui.”
“Thế con ngựa kia chạy mất thì sao giờ, 1 phen tâm ý của mọi người không thể nhanh như vậy đã mất. Huống chi 2 người cưỡi 1 con ngựa không biết nóng à?” Lâm Hoài biện đủ thứ để Frey rời đi.
Frey phun thêm 2 chữ: “Không sao, tôi vui.”
Nhưng mà tôi không vui đấy! Lâm Hoài tức đến phồng mang trợn má, hai tay nhàn không có việc gì, túm vào lông ngựa. Khí lực của Lâm Hoài không giống như mới thoạt nhìn, tốc câu bị đau kêu lên 1 tiếng, cước bộ lập tức rối loạn, chân trước nâng cao, định đem 2 người phía sau hất xuống.
Frey thấy không đúng, lập tức kéo dây cương, lại một bên huýt sáo để ổn định cảm xúc của tốc câu. Bất đắc dĩ nói với Lâm Hoài: “Như vậy rất nguy hiểm.”
Lâm Hoài một chút không lo lắng, cậu biết trình độ cưỡi ngựa của Frey, chút ngoài ý muốn như vậy mà không xử lí được thì cũng chả đảm đương nổi chức đội trưởng độ hội vệ. Loại hình thi đua trong đội hộ vệ nhiều không đếm xuể, nội dung cũng rất phong phú, là 1 người có thể khiến cho mọi người kính phục, tất nhiên là cái gì cũng tinh thông rồi. Cậu hừ 1 tiếng, học giọng điệu của Frey nói, “Tôi vui.”
Frey buồn cười: “Cậu đã tôi tình anh nguyện thì chúng ta đây tiếp tục đi thôi.”
Cái gì gọi tôi tình anh nguyện hả, từ này dùng tuỳ tiện như vậy chắc?! Lâm Hoài càng thêm phẫn uất, bực bội dẫm chân Frey, đáng tiếc chút trò vặt này Frey không để vào mắt, 1 đường gập ghềnh rốt cục trời tối thì đến được thành Ternia.
Lực khống chế ma thú của Frey rất tốt, lúc đến nơi thì con ngựa bước nhanh cũng chạy lên.
Thành Terniaá là thành gần Corina nhất, cũng là nơi có truyền tống trận. Truyền tống trận dựa theo nguyên lí cửa truyền tống, dùng ma pháp trận dựng nên, có thể đem người nháy mắt từ thành thị này đến thành thị khác.
Truyền tống trận rất ít khi được vận dụng, chỉ khi số người báo danh đạt đến định mức hoặc có người nguyện ý gánh vác phần lớn phí dụng bổ túc 1 lần hao phí rất nhiều ma tinh mới mở ra. Có nhiều lúc, thời gian chờ đợi cũng đủ làm người ta dùng phương thức khác xong việc.
Tỷ như ma thú phi hành tốc độ hơi chậm nhưng tương đối tiện nghi. Ma thú phi hành không giống với cô lỗ thú Lâm Hoài từng ngồi qua, con này hành khách phải ngồi trên lưng nó, mỗi lần đi đều phải có 1 vị hướng dẫn viên đi cùng để khống chế phương hướng. Bay nhanh nhưng khá nguy hiểm, cũng không tránh gió được, lúc thời tiết rét lạnh chả ai dại mà đi chọn phương thức tự khiêu chiến chính mình này.
Bọn Lâm Hoài thì không sao, thời gian chặt chẽ, tiền thì chịu khó vào hang ổ bọn ma thú càn quét 1 vòng là ra. Nhưng mà muốn gánh vác tất cả phí dụng của 1 lần truyền tống thì xem ra ví tiền của Frey phải chảy máu nhiều rồi.
Hai người mới vừa đi vào 1 nhà trọ trong thành thì 1 bóng người đã vọt lại, uỷ khuất nói, “Em dai Luxi, em cũng chả để cho anh ôm anh 1 tý.”
Lâm Hoài đau đầu: “Sao lại là anh.” Khi tạm biệt Janette nghe nói Harvey đã rời thành, mới đầu cứ tưởng gã ta gặp phiền toái gì, giờ ngẫm lại tại sao lúc ấy lại đi lo lắng cho gã nữa không biết.
“Chuyện ở thành Corina giải quyết xong rồi tự nhiên phải đi thôi.” Harvey theo trường phái từ từ, thích đi thì đi, thích nghỉ thì nghỉ, không có kế hoạch trước, “Sao 2 người lại rời đi thế?”
“Có việc muốn làm.” Frey đơn giản rõ ràng chặn chỗ hiểm yếu nói, lôi kéo Lâm Hoài đổi nhà trọ khác.
Harvey không hề tự giác đi theo: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, mọi người cùng nhau đi.”
“Nhưng mà chúng tôi có việc, không rảnh tiếp đón anh.” Lâm Hoài bất đắc dĩ nói. Bọn họ muốn đi núi có ma thú tiến hành càn quét 1 trận lớn, thực lực của Harvey rất lợi hại nhưng năng lực tìm phiền toái của gã cũng chả kém.
“Không sao, tôi không ngại mờ.” Harvey hì hì cười, “Tôi có biết 1 nhà trọ rất tốt nha, báo ra tên của nhà tôi có rất nhiều ưu đãi, hoàn cảnh cực tốt, mấy em phục vụ bên trong em nào cũng đẹp như tiên, tin tôi đi, không vào đáng tiếc lắm đó. ”
“Nhưng mà tôi có sao.” Frey âm thanh lạnh lùng nói, tự nhiên lòi ra 1 thêm 1 đứa khiến hắn khó chịu, cực kì không muốn có cái đuôi này, chỉ vào phía sau Harvey nói, “Có người tìm anh kìa, vẫn là chạy cho nhanh đi, bộ dáng người kia rất vội vàng.”
Harvey quay mặt nhìn thoáng qua, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Moá, nhanh như vậy đã đuổi kịp, có lầm hay không vậy!” Không kịp nhiều lời, bất chấp Lâm Hoài cùng Frey lập tức chạy té khói.