Chương 69
"Tôi có thể đem vãng sinh hoa giao cho ngài." Lâm Hoài khẩn trương đến lui về sau một bước dài, lại nhìn chằm chằm Gấu bắc cực đang nhăm nhe cậu chạy trốn, "Nhưng mà trước đó tôi cũng cần nó làm một kiện chuyện rất quan trọng, rất rất quan trọng. Trước khi việc đó hoàn thành, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng!"
"Ah, như vậy." Gấu bắc cực làm vẻ trầm tư, "Ngươi sẽ không cần ăn tươi hoa có đúng không, ăn tươi quá lãng phí, vừa đắng lại chát, thật sự không thể ăn."
Lâm Hoài lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Cũng không phải là đem hoa ép đi ép lại làm hương liệu các loại?"
"Yên tâm, nó sẽ nguyên vẹn sống đến cuối cùng."
Gấu bắc cực giật mình lộ ra hàm răng trắng noãn, "Như vậy ngươi tùy ý, ta chờ ngươi."
Lâm Hoài nghi hoặc hỏi nói: "Hùng tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi 1 chút hay không, ngài biết vãng sinh hoa sống ở nơi nào sao? Ý tôi là, ngài có thể ngửi thấy mùi hoa trên người tôi, nói cách khác đã từng thấy qua?"
Gấu bắc cực ha ha mà đem vuốt gấu ngả vào dưới mũi Lâm Hoài, có chút tự đắc đề nghị: "Ngươi ngửi thứ coi."
Lâm Hoài cảm giác sau đầu treo ba hắc tuyến: "Ngửi?"
Gấu bắc cực thấy Lâm Hoài không hiểu, lập tức vô cùng đau đớn: "Ngươi chẳng lẽ không cảm giác được mùi vị mật hoa vãng sinh trong tay ta sao, hơn nữa ta còn phun nước hoa đặc chế nữa mà, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!" (má, đứa nào vừa tr.a hỏi không được ăn mật hoa, làm nước hoa thế =_=)
Lâm Hoài dùng một phút đồng hồ mới hiểu lời của nó: "Vậy ngài còn muốn vãng sinh hoa của ta làm cái gì? Nghe ý của ngài, có lẽ phải có cả 1 vườn hoa loại này mới đúng." Hơn nữa một phần lớn đều bị phá hư, khó trách nó lại hỏi mấy công dụng quái dị đó, thì ra là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà.
Gấu bắc cực lấy ánh mắt như nhìn kẻ ngu đánh giá Lâm Hoài: "Thứ tốt đương nhiên chỉ có thể chính mình dùng, cho dù là bị huỷ trong tay người khác, hoặc là bị người khác sử dụng, chỉ có thể làm giảm cấp bậc của nó. Chỉ có ta mới có thể dùng, lần này nể tình ngươi ngàn dặm xa xôi đến địa bàn của ta mà đồng tình đặc biệt cho phép ngươi, đừng có hiểu lầm đấy."
Lâm Hoài chả quản được nhiều, bắt lấy móng vuốt của Gấu bắc cực, "Có thể mang tôi đến chỗ vãng sinh hoa nở được không? Tôi cũng cần nó để cứu người quan trọng nhất của mình!"
Gấu bắc cực nhíu lông mày rút ra móng vuốt béo múp của mình: "Cũng được, ta vừa vặn ngủ một giấc dài mới tỉnh, tạm thời ngủ không được, giúp đỡ ngươi cho đỡ lỏng lẻo gân cốt."
Thì ra Gấu bắc cực cũng không phải đột nhiên chui từ lòng đất ra, mà là nơi đó trước kia có một đường hầm, chẳng qua là cửa vào bị tầng băng phong kín mà thôi. Lâm Hoài theo Gấu bắc cực xâm nhập vào đường hầm này, theo lí thuyết mà nói thì chỗ dưới mặt đất nắng chiếu không tới sẽ phải âm lãnh hắc ám, nhưng nơi đây mỗi một khối gạch băng đều trong suốt, tản ra ánh sáng lạnh lấp lánh.
Tầm mắt càng ngày càng rộng lớn, đi ra đường hầm hiện ra trước mắt cư nhiên là 1 nơi giống như thủy tinh cung khổng lồ ——bàn băng, ghế dựa băng, đến cả chén nước cùng ấm trà đều là dùng khối băng điêu thành. Gấu bắc cực đĩnh đạc ngồi trên mặt ghế bắt chéo hai chân, cầm 1 ly dày đặc mật ong uống hết: "Mỗi ngày uống một chén vãng sinh mật hoa, loại cuộc sống này thật sự rất thư thái." Cái thái độ kia, cũng không có vẻ sẽ mời người uống một chén.
Lâm Hoài trong nội tâm chỉ quan tâm chuyện của Frey, lại lo lắng cậu giục vội sẽ gây chuyện ngoài ý muốn, lại nghe Gấu bắc cực nói: "Bông hoa này của ngươi là của Curtis a? Lại nói tiếp vẫn là lúc trước ta đưa cho hắn, cái con ma thú tiểu sủng vật cấp mười kia của y biến hóa thất bại, suýt nữa hồn phi phách tán, mặc dù lúc trước tặng đi coi như là làm kỉ niệm nhưng những năm này trong nội tâm luôn không thoải mái, khá tốt ngươi kịp thời đã mang nó trở về."
"Tôi không biết còn có một đoạn chuyện xưa như vậy."
"Rất bình thường, Curtis tên kia một chút cũng không thích đề cập đến chuyện trước kia, cơ mà, ta thích." Gấu bắc cực chống eo ha ha mà cười nói, "Cùng ta đi. Đến Vãng sinh hoa trì (ao sen)."
Cái gọi là vãng sinh hoa trì nhìn qua giống như cảnh sắc ao sen phồn thịnh nhất, trên mặt nước rộng lớn trải lên một tầng dày đặc hoa sen, hoa hồng nhạt, lá tròn xanh sẫm, ao sen bên ngoài kết băng nhưng nước trong ao lại lưu động.
Lâm Hoài đem 1 đoá trong không gian lấy ra, bỏ vào trong nước, vốn còn là nụ hoa đã dùng tốc độ mắt thường có thể phân biệt được một tầng một tầng tách ra. Mà toàn bộ ao hoa hình như cũng biết có kẻ đến sau, hoặc là cảm ứng được bạn bè đã từng cùng nhau sinh sống trở về, hoa trong ao nhộn nhạo trùng trùng điệp điệp rung động.
Lâm Hoài mở nắp cái chai đựng mảnh vỡ linh hồn ra, quang ảnh lòe lòe nhẹ nhàng bay lên không trung, xoay quanh không ngừng trên ao hoa, cuối cùng rơi xuống trên mặt cánh hoa lớn nhất, dần dần thành hình. Thế nhưng tốc độ này thật sự chậm đến đáng sợ, dường như thời gian đã dừng lại, chỉ có thể chứng kiến quang ảnh di động, lại nhìn không được kết quả.
Gấu bắc cực chậm rì rì đi qua: "Ngươi có muốn đi ngủ một giấc không, ngủ 1 chút thì tốt rồi."
"Rất chậm?"
"Đương nhiên." Gấu bắc cực xoa nắn một thân lông tuyết trắng, "Hơn nữa ngươi xem rồi cũng không khiến tốc độ nhanh hơn được, nơi này chính là chỗ lạnh nhất mà ta biết, thấy không, tóc gáy ta đều dựng lên rồi."
"Không sao, tôi chờ được." Lâm Hoài che kín áo bông.
"Vậy được rồi." thấy biểu tình Lâm Hoài quá mức kiên quyết, đành phải đi ra.
Mặc dù muốn chứng nhận linh hồn gây dựng lại, muốn là người đầu tiên chứng kiến bộ dáng Frey trở về nhưng chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu buồn ngủ ngủ, ngáy, Lâm Hoài cuộn người (dùng từ mèo-cuộn tròn/trốn, nấp) trong áo bông rộng lớn ngủ mất.
Gấu bắc cực tiến đến chứng kiến cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu, lại cầm 1 tấm chăn đắp lên cho cậu, chăn mền này là da lông giữ ấm thượng đẳng, Hùng tiên sinh từ nhỏ đã là thần thú cấp 9, về sau thông qua loại đánh quái thăng cấp mà lên đến cấp 10, từ đám bại tướng cởi xuống da lông có mà đầy cả phòng.
Linh hồn bên kia đã dần dần có thể thấy rõ hình dạng, đứng ở bên người Lâm Hoài, thậm chí có thể cảm nhận được linh hồn truyền đến chấn động. Chỉ cần linh hồn có thể hoàn hảo, chỉ cần có ý nguyện, vãng sinh hoa còn có thể trợ giúp một lần nữa tố hình.
Gấu bắc cực đến rồi lại đi, lại nói tiếp, cảnh tượng này có chút giống Curtis năm nào.
Nó nhận thức Curtis là chuyện rất nhiều năm về trước, lâu đến mức nó cũng không nhớ rõ nữa. Vãng sinh hoa trì vốn tồn tại dưới mặt đất, có lẽ từ khi thế giới ra đời thì đã có, 1 lần ngẫu nhiên nó gặp được, từ đó tốn không ít công phu đem nơi đây chế tạo thành cung điện thuộc về riêng mình, không cho phép người ngoài bước vào, tịch mịch mà cao ngạo, đó là cao ngạo của ma thú cấp mười.
Đột nhiên có 1 hôm Curtis xông tới, thánh địa của nó đã bị xâm phạm, hai người hung hăng đọ sức một phen. Đến tột cùng là ma thú cấp mười cường hãn, hay là ma pháp sư cảnh giới pháp thần lợi hại, tóm lại đó là một hồi chiến đấu kinh người, về sau cư nhiên cùng Curtis trở thành bạn bè. Mà Curtis đến chỉ là vì muốn cải tạo 1 linh hồn biến hoá thất bại.
Nếu như hai người đã là bạn bè, nó bèn nghĩa bất dung từ đáp ứng. Trong quá trình, Curtis canh giữ ở bên ao sen nhìn, sợ bỏ qua một chút quá trình nhỏ bé nào, mới quen biết y cũng có thể nhìn ra được ân cần cùng chờ mong trong mắt Curtis. Nó đã từng hỏi có phải là quan hệ tình nhân hay không, cho nên mới giao phó cảm tình thắm thiết đến thế, Curtis chẳng qua là cười lắc đầu.
Trước đó không lâu nó lại gặp được Curtis. Nói thật nó cũng không vui mấy, bởi vì lần này là bị đánh thức, nó rất coi trọng giấc ngủ, đó là thú tiêu khiển duy nhất để vượt qua cuộc sống dài dằng dặc mà nhàm chán.
Curtis lần này mang theo ma thú đến đây biến hóa, một con chuột lông đỏ so với nó còn lười hơn. Ngoài ý muốn lại không thấy được ma thú lần trước dưới sự trợ giúp của vãng sinh hoa hoá thành người Philther. Philther cũng là một con chuột nhỏ, nhưng là con cao cấp nhất trong tất cả ma thú hình chuột trung đẳng.
Curtis mới đầu im miệng không nói, lúc nó truy vấn mới biết, Philther trưởng thành về sau nhờ vào một thân ma pháp lực vượt trội ở xã hội loài người như cá gặp nước, rất là tự tại, rốt cuộc không muốn trở về Pháp thần điện đơn điệu cằn cỗi nữa, lại không muốn cùng Curtis tách ra, dùng nhiều năm tình nghĩa làm cái cớ để buộc Curtis bên người. Thời gian lâu dài, cảm tình giữa hai người dần hướng về phía không thể vãn hồi, cuối cùng như người lạ.
Lúc ấy nó không ngừng cười nhạo Curtis có loại tình kết chuột cổ quái (mouse-complex, chuột luyến/thử luyến =))), trên thực tế là không muốn y lại giẫm lên vết xe đổ, bạn bè của nó rất ít, Curtis cũng được coi là 1 trong những người hiếm hoi đó. Bất quá, ngoại trừ việc cho con chuột đỏ trú nhờ ở đây, nó cũng không làm được gì khác.
Gấu bắc cực nhìn chằm chằm Lâm Hoài trong chốc lát, lại đem lò sưởi nhét vào trong chăn của cậu, hướng về phía linh hồn bên trong ao đang từ từ hoàn hảo khẽ cười thoáng 1 cái, nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Hoài ở bên vãng sinh hoa trì cũng hơn nửa năm.
Hôm nay, Lâm Hoài từ trong mơ tỉnh lại, cảm giác có người ghé vào lỗ tai cậu trầm thấp mà cười, cậu lập tức mở to mắt, quả nhiên thấy Frey đang ngồi xổm ngồi bên cạnh cậu cười cười, còn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp phả lên mặt.
"Anh đã trở về."
Frey ôm cậu nhẹ nói.
Lâm Hoài nhào tới ôm Frey, giống như dùng sức mới có thể xác định được sự tồn tại cảu anh, tay cậu lướt nhẹ qua mặt Frey, sắc mặt anh không còn tái nhợt như ngày thường nữa, đã có không ít huyết sắc, kéo quần áo Frey ra, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo da rộng rãi, đơn giản có thể va chạm vào lồng ngực ấm áp.
"Không sao, đều tốt rồi." Frey muốn nói hình tượng này nếu đổi 1 chỗ khác thì còn hoàn mĩ hơn, ở dưới tình huống này có chút lạnh.
Lâm Hoài ném cho anh một ánh mắt, một tay đẩy người ra: "Anh đã không còn độ tin cậy rồi." Nói xong liền đi lên phía trước.
Frey kêu Lâm Hoài một tiếng, Lâm Hoài lại không thèm nhìn lên, anh nở nụ cười thoáng qua, giữ chặt bàn tay Lâm Hoài kéo cậu vào trong ngực mình: "Anh đã trở về." Anh lại nói một lần.
"Cho nên sao hả?"
"Cho nên chúng ta hôn môi a."
Chả liên quan gì vậy? !
Tư duy cuối cùng của Lâm Hoài trong nháy mắt xẹt qua một câu nói như vậy.
--- ------ --------
Hoàn