Chương 72
"Cậu xem, cuối cùng cũng nói ra lời chôn sâu trong lòng lâu như vậy rồi. " Berger mở tay, lười biếng thái độ bất cần tựa lưng vào ghế ngồi, ý cười không thay đổi, "Thật tốt."
Lâm Hoài ném sách lại, đứng lên, cứ như vậy nhìn Berger. Ánh mắt của cậu thật đẹp, lúc vui vẻ sẽ như tinh thạch sáng lên, lúc trầm mặc thì lại lạnh đến dọa người, có lẽ ở cùng với Frey quá lâu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên tương tự. Lời nói của cậu, ôn nhu lạnh nhạt, thực thật sự có ảo giác khiến người sợ hãi.
Mà Berger qua bao rèn luyện đã càng thêm ổn trọng, chững chạc và cường thế, cho dù chỉ lười biếng ngồi đó, lơ đãng nhìn xung quanh cũng không ai có thể xao lãng y.
Hai người cách nhau mười mấy thước trầm mặc nhìn nhau, không khí ngưng trệ như thời gian đã dừng lại. Thật lâu sau, Berger khàn giọng thừa nhận nói: "Ta quả thật có nghĩ đến. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi."
"Ta vốn chuẩn bị trước lấy thành nữ của quang minh giáo đình làm vợ, có thể ổn định được quang minh giáo đình, để lực chú ý của họ chuyển dời sang đế quốc khác, nhưng mà giáo hoàng ‘chí cao hướng xa’ nhưng lòng tham lại không đáy kia tuyệt không chỉ muốn khống chế một đế quốc. Nhân lúc bọn họ mở rộng phạm vi thế lực sang các đế quốc khác, ta sẽ âm thầm liên lạc với các thế lực chống đối quang minh giáo đình, lại có thành Ciphal sau lưng Frey làm hậu thuẫn, một khi phát động lực lượng ẩn giấu sẽ khiến Giáo đình triệt để mất đi sức mạnh."
"Đêm qua, ta đã tận hết khả năng kéo dài thời gian, ai biết lão giáo hoàng kia đột nhiên nghĩ ra chuyện mang ta đi nhìn chiến lợi phẩm của lão, mà ta không có cả thời gian và cơ hội để báo tin cũng không có!"
Âm sau cùng khàn đặc như phát ra từ cổ họng, sau đó, đôi mắt kia trầm lắng nhìn về phía Lâm Hoài, Berger đang đợi đáp án của cậu.
Lông mi Lâm hoài run lên, giọng nói lại không thay đổi bao nhiêu, nói: "Thật có lỗi, trời đã khuya lắm rồi."
"Cậu không tin?"
Lâm Hoài hỏi ngược lại: "Vì cái gì nhất định bắt tôi phải tin anh?"
Berger mím môi, thở dài 1 hơi: "Đúng vậy, ta cần gì phải bắt cậu tin mình cơ chứ." Y trầm tĩnh một lát, "Cậu đi đi, trong khoảng thời gian này ta sẽ không quấy rầy, về chuyện chăm sóc cho lão tiên sinh Reggie Arnold, ta đã an bài tốt nhất. Nếu cậu muốn đi, chỉ cần báo cho thị nữ kia 1 tiếng, chắc ta sẽ không rảnh để tiễn cậu rời đi."
Lâm Hoài đi rồi, trong thư phòng rộng lớn mà trống rỗng chỉ thừa lại 1 cái bóng.
Berger một lần nữa nhấc bút lông chim, nửa ngày vẫn chưa viết được chữ nào, ngũ vị tạp trần mà nghĩ, vì cái gì hết lần này tới lần khác muốn Lâm Hoài biết chuyện chứ —— nhiều năm gió tanh mưa máu tranh vị đoạt quyền, cũng đâu phải chỉ còn 1 mình thì không chống đỡ nổi? Có những chuyện, chỉ cần mình không hối hận là đủ, sao phải để ý ánh mắt người khác nhìn ngươi là tốt hay xấu đây.
Chỉ là, như vậy, trong lòng giống như có 1 lỗ hổng trống hoắc, bốc ra hơi lạnh thấu xương. Đã đến bước này, không có gì phải hối hận, cho dù lúc ấy ——quyết định nhiều năm trước trong rừng rậm—— là một người trên vai đeo không chỉ là sinh tử vinh nhục của 1 người, điều suy tính đầu tiên vĩnh viễn không thể là chính mình.
Nghĩ như vậy, đế vương trẻ tuổi phê lần lượt từng quyển tấu chương 1, cái vương toạ xanh vàng rực rỡ này, từ xưa đến nay đều chất chồng lên vô số thi cốt và máu tươi, còn có một ít thứ không thể không buông tha. Mà y đã ngồi vững trên vương tọa này, thì cần phải gánh vác mấy thập niên phồn vinh hưng thịnh của giang sơn đế quốc, cho nên thứ gọi là nhu tình, chưa bao giờ thuộc về y.
Chỉ là, y còn muốn hỏi, nếu thật không hề tin, vì sao còn mỗi ngày nấu canh thuốc mang tới. Nếu không phải vì hành động này, y tuyệt đối sẽ không đưa ra cái đòi hỏi tin tưởng quá đáng gì đó, vừa mới bắt đầu đã dùng ngôn từ ngu ngốc buồn cười, khiến y thật giống 1 kẻ yếu mềm. Y chưa bao giờ là người mềm yếu, chỉ cần y làm tốt chuyện một người đế vương nên làm là đủ.
Cánh cửa khắc hoa và cây cảnh bị đẩy ra, 1 cô gái chân thành đứng ở cửa, áo xanh trắng trong thuần khiết, ngọn đèn trong phòng làm nổi bật dáng người gầy yếu phiên nhược kinh hồng (mĩ nữ uyển chuyển thướt tha).
Berger nhíu mày, cô gái này không phải ai khác, chính là lễ vật mà quang minh giáo đình đưa tới. sau khi Giáo hoàng ch.ết, y đã quên mất, không nghĩ tới lá gan cô ta cũng không nhỏ, thừa dịp chạy đến thư phòng. Berger cũng không như trước kia cùng cô diễn trò: "Cô không ngẩn người ở cung điện, chạy đến đây làm cái gì."
Nàng kia cũng không có vẻ đau khổ như Berger nghĩ, xem nhẹ câu vừa rồi mà nhỏ nhẹ: "Bệ hạ, thiếp mang đến 1 chút điểm tâm mới làm, bệ hạ nhật lí vạn ky (trăm công nghìn việc), mong ngài có thể nhận một chút tâm ý của thiếp."
Berger vốn nên căm tức, Lâm Hoài mới vừa đi không lâu, nữ nhân này lại chạy ngay tới xun xoe nịnh nọt, nghĩ đến nàng ta vốn nên đuổi ra ngoài mới là tốt nhất. Nhưng thấy nàng ta quỳ, đem hộp đựng thức ăn tinh xảo giơ lên cao quá đầu, chờ đợi câu trả lời của y, miệng lại nói: "Ta bây giờ không đói bụng, cô đến ngồi bên cạnh là được."
Cô gái xinh đẹp vui vẻ nói: "Vâng, bệ hạ của thiếp."
Nghe vậy, Berger ảo não xoa mi tâm. Y nghĩ, có lẽ cung điện này thật sự hơi vắng lạnh, nếu không ai lại nói đến đây ngồi với 1 người cực kì chán ghét kia chứ.
Lại qua một đoạn thời gian, Lâm Hoài đang thay thuốc cho Reggie Arnold, thấy người bệnh đã hôn mê nhiều ngày rốt cục chậm rãi mở mắt, không khỏi vui vẻ nói: "Bác trai, bác rốt cục đã tỉnh!" (Bá bá thì để là gì? = =)
Reggie Arnold suy yếu mỉm cười: "Cảm ơn cậu chăm sóc ta."
"Đều là chuyện nên làm mà." động tác trong tay Lâm Hoài không ngừng, quấn xong băng vải buộc lại, nghe Reggie Arnold nói: "Frey nó ——"tay run lên, khí lực hơi nặng, miệng vết thương sắp khép lại chảy ra tơ máu đỏ thắm, Lâm Hoài vội vàng cởi băng vải: "Anh ấy mất."
Reggie Arnold cũng nở nụ cười: "Đứa nhỏ này tình thâm ý nặng, Frey nhà ta không nhìn lầm người."
"Bác trai." Lâm Hoài bất đắc dĩ cười khổ, "Cháu có làm được gì đâu."
Bàn tay tái nhợt của Reggie Arnold đặt lên mu bàn tay Lâm Hoài, hiền lành mà nói: "Cậu có thể làm đến mức này, đã thực không dễ dàng, ngàn vạn lần đừng tự coi nhẹ mình." Nói xong dừng lại nhắm mắt suy nghĩ một lát, "Có chuyện này, ta cũng không tin chắc lắm, nhưng sau khi vợ ta linh hồn ly thể, ta đã tr.a xét không ít tin tức về phương diện này, có vài thứ đã rất lâu, nhưng ta vẫn nhớ rõ, chỉ có hoa vãng sinh mới có thể chữa trị hồn phách vỡ vụn."
Lâm Hoài rùng mình, lập tức nghĩ tới danh từ này có đề cập tới trong cuốn sách nhàn nhạ đọc mấy hôm trước, trong lòng vừa động, kiên nhẫn nghe Reggie Arnold nói tiếp: "Hoa vãng sinh sống nơi cực bắc, nơi đây ngàn năm băng tuyết bao trùm, quanh năm không có mặt trời (nhưng vẫn sáng nhé), hoang tàn vắng vẻ, nguy cơ trùng trùng. Hiện giờ chỉ còn lại cậu là nguyện ý thiệt tình với Frey, nếu ta có thể cũng muốn giúp cậu 1 tay, nhưng với bộ dáng này, đành hữu tâm vô lực. Hành trình đường xá xa xôi, ta cũng không thể xác thực là có thật hay không, đứa nhỏ, cậu nguyện ý đi hay không?"
Lâm Hoài nghiêm túc đáp: "Mặc dù là 1% khả năng cháu cũng quyết không bỏ qua!"
Reggie Arnold vui mừng nở nụ cười.
Ông chỉ có 1 đứa con trai là Frey, lúc này, đích thật là rất yêu thích đứa ‚con dâu‘ chưa tiến hành hôn lễ này. Trên thực tế, giờ khắc này nội tâm mâu thuẫn và quấn quýt không ngừng không tiện nói ra, kiên quyết của Lâm Hoài làm ông cực kỳ vừa lòng, mà đồng thời tâm tình đáng tiếc và xin lỗi càng thêm mãnh liệt.
Ông đem hi vọng hồi sinh Frey giao cho Lâm Hoài, không chỉ vì ý muốn của mình, mà còn vì ý nghĩ ông đã lớn tuổi, thời gian cuộc đời đã tiêu phần lớn vào báo thù rửa hận và hồi sinh cho thê tử, đã không còn bao nhiêu 20 năm nữa đi chờ đợi một phần kỳ vọng mỏng manh rằng con mình sẽ sống lại, mà cậu trai sạch sẽ nhanh nhẹn trước mắt này, có lẽ sẽ làm được.
Lâm Hoài viết cách điều chế thuốc cho nha đầu mấy ngày nay vẫn đi theo cậu. Cậu không nói nên lời câu tha thứ hay không sao cả với Berger, mấy cách điều chế này coi như 1 câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng ngày đó của y. Đúng hay không thì để y tự hiểu lấy.
Quả nhiên, ngày Lâm Hoài đi Berger không xuất hiện, thậm chí cũng không phái bất kì kẻ nào đi. Trên con đường dài ngoằng trong hoàng cung, Lâm Hoài để Reggie Arnold chậm rãi đi trước, từng bước bỏ lại sau lưng hoàng cung nặng nề, không hề quay đầu.
Những ngày này trời còn chưa sáng, Berger đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế, tỉnh táo cao ngạo mà nhìn những quần thần ồn ào, tĩnh vô bất ngữ. Những cận thần trung tâm với nước đều mặt đỏ tới mang tai mà nêu ý kiến của mình, bị 1 câu của Berger khiến cho hoàn toàn mất đi hình tượng xưa kia —— "Quang minh giáo hoàng đã ch.ết, quang minh giáo đình không có giáo hoàng mà phân tranh không ngớt, thừa lúc này có thể làm suy yếu thế lực giáo đình, một lần nữa thành lập giáo đình hướng về phía ta. ".
Tuyệt đại đa số người trong triều kiên trì sử dụng 1 khoản tiền lớn xây lăng mộ cho giáo hoàng, cũng vì vị pháp sư vong linh ch.ết thảm trong khi đánh nhau với giáo hoàng viết sách truyền lại cho đời sau chiêm ngưỡng. Trừ điều này ra, bọn họ còn muốn nghiêm trị những người có liên quan đến vụ sụp đổ quang minh giáo hội, thừa dịp này đả kích ma pháp sư ám hệ. Lời nói của Berger không thể nghi ngờ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với quan điểm của bọn họ, thi cốt của giáo hoàng kính yêu còn chưa lạnh lại muốm tiêu trừ vây cánh của ngài, quả thực đại nghịch bất đạo!
Có thể tha thứ được việc thế lực của quang minh giáo đình trong nước sẽ từ từ suy thoái, nhưng sức mạnh tín ngưỡng không thể khinh thường, có người từng nói, tín ngưỡng còn quan trọng hơn cả tính mạng, huống chi là nhà nước thiên hạ!
Berger bị ngôn luận công kích vẫn lạnh lùng như cũ, không chút động lòng, không hề có dấu hiệu thay đổi ý kiến ban đầu. Một vị nguyên lão quyền cao chức vào ngày thứ 3 rốt cục dứt khoát đứng ra nghĩa chánh ngôn từ mà cất cao giọng nói: "Nếu bệ hạ quyết tâm chống lại chúa trời, thần không đành lòng thấy chính mình xuống dốc, chỉ có thể lấy cái ch.ết minh chí, nguyện bệ hạ biết chuyện này không ích gì ngoài việc phá huỷ gốc rễ quốc gia cả!"
Điều này rõ ràng là thuyết giáo triều đình và tín ngưỡng đúng là gốc rễ của thiên hạ, thế nhưng không ai đứng ra phản bác, bởi vậy có thể thấy mọi người có bao nhiêu thiên về phía giáo đình. Kỳ thật mấy vị trọng thần này lúc quang minh giáo đình hoành hành vô kỵ cũng ít nhiều dây dưa lợi ích, quang minh giáo đình sụp đổ, nhân lực vật lực bọn họ đầu đổ vào đều theo nước trôi sông."Tín ngưỡng là gốc rễ lập quốc " lời như vậy viết trên thánh kinh của giáo đình, vị cựu thần tử này hiển nhiên tưởng thật.
Berge đứng lên, tươi sáng cười: "Vậy ngài phải đi rồi, ai cũng không được phép ngăn cản lão, nếu không kết quả giống nhau!" Lời ấy vừa động, quần thần ồ lên, đều quỳ xuống cầu Berger thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Vị cựu thần cũng rõ ràng, hô to: "Bệ hạ dựa vào hành trình thí huynh (giết anh) mà leo lên ngôi hoàng đế, vốn tưởng rằng bệ hạ minh duệ bác học mới bằng lòng lưu lại trong triều, vì bệ hạ tẫn chút lực mọn, lại không biết ngươi tên hôn quân này lại làm ra chuyện bạc bẽo bậc này, ta thôi triều vậy!"
Dứt lời lao về phía vách tường, khí tuyệt bỏ mình, đi đời nhà ma.
Ai cũng biết việc đăng cơ là nghịch lân của Berger, mọi người động cũng không dám động, tất cả đều im miệng, triều đình thoáng chốc tĩnh lặng đến độ nghe được tiếng gió. Berger nắm chặt tay nổi lên gân xanh, đè xuống lửa giận trong lòng, kêu người kéo người nọ kéo đi, tiếp tục thảo luận chuyện về quang minh giáo đình.
Thái độ của Berge nói cho mọi người, muốn nói đỡ cho quang minh giáo hội, không có cửa! Những người còn lại nào còn dám thái độ cường ngạnh, nếu như Berger đáp ứng toàn bộ thì toi. Đương nhiên, Berger còn chưa hoàn toàn chối bỏ chỗ tốt của giáo đình, nhưng khôi phục lại chế độ loại giáo đường, lấy tiền của kiến thiết đạo đường dùng cho kiến thiết dân sinh có từ thời kiến quốc, chẳng qua tiền này y dùng để mở y quán học đường mang danh nghĩa quốc gia, tránh cho mọi việc tốt đều bị chiếm hết.
May mắn còn tồn tại những thần tử biết phát huy chỗ tốt lớn nhất của mình, tinh thần sáng suốt làm cỏ đầu tường (bò theo hướng ánh sáng), trong nháy mắt thay đổi phe cánh, lại phát hiện ý kiến của Berger có không ít chỗ lợi của việc quốc hữu, dần dần vùi đầu vào đề tài cải cách, không khí ngoài ý muốn hoạt dược, ngược lại nảy ra không ít chủ ý nham hiểm nhằm chèn ép thế lực của giáo hội.
Mặt trời lên cao, ngôn luận trong triều bất đồng, Berger không lộ ra vui vẻ, nhưng cũng thầm thở phào 1 hơi, vẻ mặt lạnh lùng vẻ mặt đã thoáng mềm xuống. Y nhìn về mặt tường hoa cương lấp lánh ánh mặt trời, thất thần mà nghĩ.
—— Lần này tạm biệt, quả nhiên cũng là lần cuối.