Chương 92
Hai ngày sau khi bắt được hết tử sĩ và bọn thích khách tàn dư của Chu Giản, mọi chuyện trên triều cũng khôi phục bình thường.
Có điều số triều thần hôm nay thiếu gần một nửa. Văn thần chỉ còn lại mấy người, nơm nớp lo sợ đứng sau lưng Lạc Tự Tuý. Người đứng đầu văn thần ‘Tiếu diện hung sát’ cũng liếc bọn họ vài lần, cảm thấy trong điện rộng rãi như vậy cũng khá thoải mái.
Chuyện quan trọng nhất khi thiết triều lại tất nhiên là luận công ban thưởng.
Đầu tiên là ban cho Ninh Khương xuất cung, bỏ đi thân phận cung phi, chính thức tiếp nhận chức vụ tả tướng quân; lệnh cho Thập Nguyệt quân Lê Duy làm Hộ bộ thượng thư, lựa ngày phong điển; thăng Lạc Tự Tiết lên một cấp, trở thành tứ phẩm phó tướng ngự lâm quân hỗ trợ ngự lâm tướng quân Phong đại công tử xây dựng lại ngự lâm quân; Lê Tuần cũng thăng làm nhị phẩm tướng quân; Lạc Trình không công khó thưởng, vì vậy phong Lạc phu nhân làm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân; Lạc Tự Thanh, Lạc Tự Trì, Tê Phong quân Lạc Tự Tuý, Phong Niệm Dật được thưởng ngàn lượng hoàng kim… Và vô số người Lạc gia, Lê gia, Phong gia cùng với thế gia vọng tộc phe thái tử cũng được ban thưởng.
Hoàng Hạo còn hạ chỉ lần nữa: Trách nhiệm của hoàng hậu, chuyện trong cung, mật môn, giáo quán, mọi chuyện vẫn do Tê Phong quân chịu trách nhiệm. Quần thần tất nhiên không có dị nghị gì.
Sau cùng, Lạc Tự Tuý trình lên chiết tử của kỳ đông thí (kỳ thi mùa đông), Hoàng Hạo nhìn qua một cái, lệnh cho Lại bộ trực tiếp điều động.
Trước khi bãi triều, Lạc Tự Tuý cất chiết tử, nhìn xung quanh nghị chính điện rộng lớn. Không lâu sau trong điện sẽ lại đông kín người, không phải nhìn mấy gương mặt ‘quen thuộc’ kia, tóm lại là rất thoải mái.
Bởi vì trước giờ Hậu Khí Diễm chưa từng hỏi đến sự vụ trong cung, nên công việc rất nhiều. An táng Phùng tu nghi xong, Lạc Tự Tuý bắt đầu dứt khoát tiến hành cải cách trong cung. Nắm toàn bộ sinh hoạt của hoàng thất giảm lược bớt sáu ti hai phủ —— thiện thực ti (ăn uống), phưởng sa ti (may mặc), cung thất ti (cung điện), giám sát ti, nghi lễ ti, khố ti (kho), cần vụ phủ (công vụ), nội sự phủ, thay đổi người cũ thành mới hết. Trong lúc thay đổi người, tr.a ra không ít chuyện tham ô. Tất cả đều bị giam, tội nhận hối lộ hay đút lót đều giao cho người của giám sát ti chỉnh lý một phen. Sau đó, hắn định ra tân quy và việc quy định thưởng phạt: Vào cung trên ngàn năm có thể ban hôn cho xuất cung; còn hành sự bất lực, miệng lưỡi quàng xiên thì bị phạt hoặc đuổi khỏi cung; các chủ tử trong cung không được can thiệp vào việc xử phạt của giám sát ti. Quy tắc thưởng phạt rất tỉ mỉ rõ ràng, thị tòng, thị quan mỗi người được phát một cuốn, ngày ngày phải ghi nhớ để tránh phạm phải.
Còn về mật môn, tăng số lượng ám hành sử, hỗ trợ nhau nhưng vẫn giữ bí mật thân phận. Đốc thúc các tỉnh đều tiến hành bỏ cũ thay mới, thăng chức. Để tuyển chọn những ám hành sử và đốc sát sử (giám sát) ưu tú, Lạc Tự Tuý lệnh cho Thái Học viện tăng thêm một mật môn đốc sát quán, cẩn thận khảo sát phẩm hạnh và học lực của học sinh, chọn ra những người ưu tú nhập học.
Về phần giáo quán, ngoại trừ việc tăng tuổi tuyển chọn lên mười bốn, thì nữ quan có thể kết hôn, cũng có thể nhận bổng lộc, còn lại không thay đổi gì nhiều.
Theo cung quy mà Lạc Tự Tuý đặt ra, Đường Tam đã đến tuổi có thể xuất cung lấy vợ. Nhưng y muốn ở lại chăm sóc Lạc Tự Tuý, không muốn rời cung. Lạc Tự Túy và Lạc Vô Cực khuyên y hồi lâu, mãi đến khi biết bọn họ sắp rời cung, y mới miễn cưỡng đáp ứng.
Sau khi tiễn Đường Tam đã chiếu cố hắn nhiều năm, Lạc Tự Tuý tính xem thời gian hắn còn ở lại trong cung.
Ngày tháng cũng không lâu, hắn cũng chẳng lo lắng gì, quyết định vì Hoàng Tiển làm một số chuyện. Hắn làm thái phó của y chín năm nhưng vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm phụ tá, coi như đây là bồi thường vậy.
Cho nên không màng đến sự phản đối của Lễ bộ thượng thư, Lạc Tự Tuý ở trên triều dâng tấu xin cho nhị hoàng tử và tam hoàng tử đã thành niên xuất cung lập phủ. Hoàng Hạo chuẩn tấu tại chỗ, phong nhị hoàng tử và tam hoàng tử là Khiêm vương, Hoà vương, trong vòng một tháng phải xuất cung.
Ý chỉ vừa truyền ra, lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
Không lâu sau, trong lúc bận rộn tu sửa phủ đệ cho hai vị hoàng tử, Lạc Tự Tuý nghe nói hai vị này cũng không muốn xuất cung, lập tức mời Hoàng Tiển cùng đi tới nội cung xem thử.
Lúc bọn họ đến cung của nhị hoàng tử, đúng lúc các nữ phi đều ở đây. Thấy bọn họ tới, đều đứng dậy chào.
“Các vị nương nương không cần đa lễ.” Lạc Tự Túy cười nói, rồi hắn ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh. Gần đây khí thế hắn mạnh mẽ vang dội, đại khái làm các nàng sợ. Lại thêm ba vị nữ phi trong đó từng có giao tình tốt với Thục phi, các nàng sợ bị liên luỵ, có người gần đây còn đổ bệnh mấy lần.
“Nghe nói hai vị hoàng đệ không muốn xuất cung, ta và thái phó cảm thấy hơi bất ngờ, nên đặc biệt đến xem thử.” Hoàng Tiển cũng ngồi xuống, quay đầu lại nhìn Lạc Vô Cực, truyền âm: “Thái phó hôm nay đã dưới một người trên vạn người, người người kính nể, ta đang tính xin phụ hoàng an bài một chút cho Tê Phong quân.”
Lạc Vô Cực liếc nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu trả lời: “Ta lại thấy thái tử điện hạ gần đây sống quá an nhàn rồi.”
“Ngoại trừ trái tim cô đơn, còn lại cái gì cũng tốt.”
“Hai vị điện hạ có gì cứ nói thẳng đừng ngại.” Lạc Tự Túy một mặt cười một mặt âm thầm cảnh cáo hai người kia chú ý một chút.
Hai người lập tức đều tự biết thân biết phận. Người thì ngồi cười cười đoan chính, người bình tĩnh đứng thẳng người.
Nhị hoàng tử nhanh chóng liếc nhìn hai người bọn họ, trên mặt đầy vẻ nôn nóng: “Tê Phong quân, chúng ta không quen sống bên ngoài, có thể hoãn thêm một thời gian không?”
“Hai vị điện hạ sớm muộn cũng phải xuất cung lập phủ, đi sớm thì quen sớm.” Lạc Tự Túy cười trả lời.
“Đúng đó, ở lâu tự nhiên sẽ thấy ngoài cung rất thoải mái, không ai quản thúc, tự do tự tại.” Hoàng Tiển nói tiếp.
Ánh mắt hai vị hoàng tử hơi loé sáng.
Thấy thế, Lạc Tự Tuý nhíu mày, môi hơi mím lại. Dù sao vẫn là tuổi trẻ, chỉ cần nghe đến quãng thời gian không ai quản lý, tất nhiên sẽ động tâm. “Hai vị hoàng tử đều đã thành niên, cũng đã đến tuổi chọn thê nạp thiếp. Ta sẽ bẩm báo lên thánh thượng, để các vị tự chọn thê thiếp. Phong vương còn có thể tham dự chính sự, thay thánh thượng phân ưu.”
Vốn đã dao động, nghe thế không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hiền phi cười nói: “Đã vậy, các con cũng nên theo Tê Phong quân và thái tử điện hạ học tập chính vụ.”
Lâm chiêu dung cũng nói: “Tỷ tỷ nói phải.”
“Vậy… Làm phiền Tê Phong quân.” Mẫu thân nhà mình đã bắt thang, nhị hoàng tử và tam hoàng tử lập tức đứng dậy hành lễ.
Lạc Tự Tuý chỉ khẽ cười.
Lại nói thêm vài chuyện hằng ngày, sau đó Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển đứng dậy cáo từ. Nhị hoàng tử và tam hoàng tử có ý muốn tiễn bọn họ ra nội cung, thịnh tình không thể chối từ, đành để mặc bọn họ.
Nhìn bộ dạng Lạc Vô Cực, cứ như không quen biết hai người này, còn Hoàng Tiển lại hồ hởi như quen thân lắm, thật kỳ quái.
Lạc Tự Tuý đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhị hoàng tử gọi Hoàng Tiển một tiếng “Hoàng huynh”.
Hắn quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nhị hoàng tử.
Trong tâm lại sinh ra vài phần dị cảm, Lạc Tự Tuý nhíu nhíu mày.
Không bao lâu, Hoàng Tiển tỏ vẻ buồn rầu đi tới.
“Sao vậy?” Lạc Vô Cực hỏi.
Hoàng Tiển không để ý hắn, vẻ mặt sầu bi nhìn Lạc Tự Tuý nói: “Thái phó, hoàng đệ của ta lần đầu cầu xin ta, mà chuyện hắn cầu ta lại làm không được, người nói xem ta phải làm thế nào cho phải?”
“Muốn ta giúp chuyện gì, nói đi.” Lạc Tự Tuý một câu nói toạc dụng ý của hắn.
Hoàng Tiển vẫn không dẹp cái vẻ buồn rầu ấy đi, thở dài nói: “Chuyện này, sợ người cũng không giúp được.”
“Ồ? Nhị hoàng tử xin ngươi cái gì? Nói ra xem.”
Hoàng Tiển liếc Lạc Vô Cực một cái, Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn, không khỏi cảnh giác.
Nhìn mặt hắn vậy, Lạc Tự Tuý cũng ngầm đề phòng.
“Hắn hả, muốn nạp Vô Cực làm thiếp.”
Mặc dù đã đoán không phải chuyện tốt lành gì, nhưng vẫn rất kinh ngạc. Lạc Tự Tuý giật mình, sau đó khẽ cười.
Hình như hiệu quả không được như mong đợi, Hoàng Tiển còn thêm dầu thêm mỡ: “Hắn ngưỡng mộ Lạc Vô Cực đã lâu, thường xuyên hỏi thăm ta y thích gì. Trước đó còn muốn tạo quan hệ với thái phó, chỉ bởi người quá bận, nên hắn cứ chần chừ không dám.”
Lúc này mặt Lạc Vô Cực đã xanh xám. Hắn còn nghĩ không biết vì sao vị điện hạ này hay liếc nhìn hắn, khiến cả người hắn khó chịu, thì ra là thế!
Lạc Tự Tuý nhìn mặt hắn, cười nói: “Thật vậy sao?”
“Còn có thể không thật sao. Hắn còn hay ở trước mặt ta khen Lạc Vô Cực đúng là tuyệt sắc mỹ nam tử nha.” Nói xong câu này, Hoàng Tiển đã không chịu được nữa, ôm bụng khom lưng cười, cười to đến không ngừng được.
Lạc Vô Cực bóp lấy bả vai hắn, cười đến ấm áp: “Thái tử điện hạ quả thật hận ngày tháng nhàn rỗi rồi, đến đây, để ta chỉ cho điện hạ một cách giải sầu đặc sắc.”
“Ai nha, ngươi có thể vì cô gia mà suy nghĩ như vậy, thật sự là tận trung mà.”
Thấy hai người sắp chạy đi mất, Lạc Tự Túy thản nhiên nói: “Vô Cực, ngày hai vị vương gia rời cung nhập phủ, ngươi thay ta đến đưa lễ vật.”
Sắc mặt Lạc Vô Cực càng thêm khó coi. Biết được tên hỗn trướng kia (chửi luôn hoàng tử rồi) có suy nghĩ không an phận, hắn tránh còn không kịp, giờ lại tự đưa tới cửa sao?
“Thái phó, y chính là lễ vật tốt nhất —— á!”
Hai người vừa đánh vừa bay đi xa. Thật đúng là có tinh thần, Lạc Tự Tuý vui vẻ nhìn theo bóng lưng hai người, lắc lắc đầu.
Ngày thứ hai, Lạc Tự Tuý nghe tin từ nội cung truyền ra, nhị hoàng tử bị hai gã thích khách đả thương. Thích khách là ai, tất nhiên hắn quá rõ, lần thứ hai cảm thán hai người này đúng là quá thừa tinh lực.
Mấy ngày sau, vết thương chưa lành, nhị hoàng tử đã sai thị tòng đến gặp hắn để ‘đòi’ Lạc Vô Cực, Lạc Tự Tuý cảm thấy đồng cảm với y. Lạc Vô Cực thì trầm mặt, thiếu chút nữa giết luôn tên thị tòng đến đưa tin.
… Không lâu sau, lại có tin truyền đến, nhị hoàng tử ra ngoài cung xem xét phủ đệ mới thì bị điêu dân không rõ lai lịch tập kích…
Năm mới đến, thậm chí là Tết Nguyên Tiêu, không có năm nào náo nhiệt như vậy.
Tiếp đó Trì Dương hoàng thất càng bận rộn, hôn sự của trưởng công chúa.
Sau Nguyên Tiêu mấy ngày, tin tức trưởng công chúa sắp xuất giá truyền khắp nội ngoại thành. Thế tộc, hàn tộc, bình dân đều bị chấn động.
Hoàng Duyệt đã sớm tỉnh lại, tiếp nhận sự giải thích của Lạc Tự Tuý và Lê Duy. Nhưng từ khi nàng tỉnh dậy, càng suy yếu tái nhợt, nhãn thần hư vô trống rỗng, đã không còn phong thái như trước.
Ngày hai mươi tháng một, đại lễ cử hành trong cung. Sau tân hôn, Hoàng Duyệt sẽ theo hôn phu đi Hào Châu.
Theo lễ nghi, Lạc Tự Tuý, Lê Duy tiễn nàng ra đến ngoài kinh. Cả Hoàng Tiển chưa từng đến thăm Hoàng Duyệt cũng tới, nhưng là tránh cho tỷ phu đàm tiếu.
Nhìn Hoàng Duyệt hai mắt trống rỗng ngồi trong xe ngựa, Lạc Tự Tuý cùng Lê Duy nhìn nhau, hoà nhã nói: “Điện hạ, chuyện lúc trước mặc dù đã quên, sau này chính là cuộc sống của điện hạ, chỉ cần nhớ kỹ điều này.”
Hoàng Duyệt khẽ cười: “Nói thì nói vậy, nhưng ta cứ cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì quan trọng lắm, nhớ không được cảm thấy rất đau khổ.”
“Điện hạ không cần miễn cưỡng.” Lê duy lạnh nhạt nói, “Cũng chớ lo lắng. Với năng lực của phò mã, không bao lâu sẽ có thể thăng làm kinh quan. Khi đó, điện hạ muốn sống trong cung cũng được.”
“Trong cung?” Hoàng Duyệt cười sáng lạn, như chợt nghĩ ra điều gì, “”Đa tạ Tê Phong quân và Thập Nguyệt quân chiếu cố. Chuyện đã quên trong cung, ta nghĩ… sẽ không bao giờ hồi cung nữa.”
“Vậy… Điện hạ bảo trọng.”
“Vâng, hai vị cũng bảo trọng.”
Chiếc xe ngựa hoa lệ đi rồi. Nỗi sầu bi ưu mỹ vẫn như còn ở trước mắt.
Lạc Tự Túy và lê duy nhìn hồi lâu, mới trở về đại noãn kiệu.
Bầu trời âm u đột nhiên rơi vài bông tuyết, Lạc Tự Tuý vén rèm, nhìn về phương xa. Nơi chân trời ấy vẫn là những rặng núi hùng vĩ, vẫn là cánh đồng xanh mênh mông bát ngát.
Nhanh thôi.
Sẽ nhanh thôi.
Cuộc sống tự do tự tại, sẽ đến nhanh thôi.
Trong lúc đi tiếp, hắn thiếp đi lúc nào không biết. Lạc Vô Cực ôm hắn vào lòng, không bận tâm trong kiệu còn có một người nữa.
Lê Duy thản nhiên nhìn bọn họ, nhắm mắt lại, mỉm cười.
“Phải đi sao?”
“Phải.”
“Cũng tốt, y bề ngoài trường tụ thiện vũ (kiểu như mạnh vì gạo bạo vì tiền), nội tâm lại phóng khoáng tự nhiên, thích hợp sống ở nơi thôn dã.”
Nói xong, Lê Duy dường như cũng ngủ, tựa vào một bên đoản tháp.
Lạc Vô Cực cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Lạc Tự Tuý, trong lòng nảy sinh sự bất an mơ hồ.
Bên trong kiệu, hoàn toàn yên ắng.
Bên ngoài kiệu, tuyết bay tán loạn.
Ở phía xa xa đường chân trời, mây đen chồng chất, cứ như điềm báo trước một trận bão tuyết.