Chương 9: Trong họa nhỏ có phúc lớn
Tôi đổ bệnh rồi, nhưng mà tôi vui lắm nhé.
Buổi sáng hôm trước tôi ngồi xổm trước cửa nhà Phạm Tiểu Ly, cầm xẻng cọ từng chút từng chút rêu xanh và đốm nấm rơi xuống, như một con lợn chổng mông mà vây quanh máng ăn. Mẹ Tiểu Ly vẫn như cũ xuất môn đi nhảy, chê tôi cản đường, nhấc chân lên nhảy qua người tôi.
Công việc cọ tường này không tính là mệt, nhưng mà mùi nước sơn quá hắc khiến sặc lên đau cả họng. Sau khi quét sơn mới xong, tôi về nhà, bị gương mặt chàng trai hai mươi sáu tuổi trong gương làm cho giật mình, hai gò má không chút sức sống nào mà hóp lại, con ngươi vẩn đục mơ hồ, sắc mặt héo rũ như ngọn cỏ khô, tiều tụy không chịu nổi.
Lần này đổ bệnh nặng quá, tôi nằm liệt giường ba ngày liền, sốt tới bốn mươi độ, trong yết hầu như có một cây đuốc đang rực cháy trong đó, hại thanh đới tôi tạm thời bị tổn thương, không nói nên lời được.
Nhưng mà tôi vui lắm.
Hôm đó tôi trách lầm lão Viên, lần đó phát giận thật không đúng. Tôi từng nói lão Viên là một tổ trưởng nhỏ trong một công ty nhà nước, tuy chỉ là một cái chức nho nhỏ, nhưng điều này cũng không cản trở gì tới việc ông thông thạo chuyện trên bàn tròn. Ông cứ không có việc gì làm thì lại ra ngoài hóng chuyện, nghe bảo vệ khu tôi nói bảo vệ khu bên cạnh sắp về quê, công việc gác cổng tạm thời không có ai làm, thế là ông lục tung tùng phèo khắp nhà lên tìm tiền tôi cất giấu, nhờ vả bảo vệ, mời quản lý ở tiểu khu bên cạnh cùng nhau ăn một bữa.
Rượu quá ba tuần, tai mặt nóng lên, cuối cùng người kia sảng khoái đánh nhịp, ba tôi dễ dàng nhận được một công việc —— công việc khá là nhẹ nhàng, trông cổng lớn theo ca, thu phí đỗ xe, một tháng có thể kiếm được 1450 tệ. Vốn là tôi lo thân thể ông không chịu được, nhưng ông lại nổi tính ương ngạnh, làm tư thế muốn hất bàn lên, không đi không được. (Đánh nhịp: thoả thuận công việc mua bán)
Trong ấn tượng mười năm lão Viên nghỉ ở nhà dựa dẫm, mười năm này tôi chưa từng đổ bệnh, không phải không bị bệnh, mà là không dám bệnh. Một người mạnh mẽ một người yếu ớt cũng như lưỡi với răng, như gân hợp với cốt, đối mặt với cảnh ngộ trái ngang kia, tôi gắng sức mưu sinh, toàn thân đau đớn nhưng vẫn không chịu khuất phục mà đứng dậy, nhưng chỉ một chút hạnh phúc này liền đánh ngã tôi.
Tuy rằng tôi đã đánh mất bát cơm nuôi gia đình, tuy rằng một ngàn này không đủ để chi tiền thuốc men mỗi tháng hàng vạn, nhưng cuối cùng tôi vẫn đổ bệnh thể như ý nguyện, dường như có một tiếng nói văng vẳng trong đầu nói với tôi: Mày có thể nghỉ một chút, thoải mái mà tự liên tự ngả, có bệnh thì hãy cứ rên lên đi. (Tự liên tự ngả: cảm thấy tiếc/ thương cho mình)
Tôi đã khẳng định rằng mình không phải con chó cô phẫn, không phải cỏ mắc trong khe đá, không phải cái thân bị hút lấy hồn, thế nhưng ông già kia vẫn rất thương tôi.
Ông muốn gánh giúp một tôi một phần vất vả.
Ngày đầu tiên lão Viên và tôi cùng nhau ăn bánh bao gạch cua, ngày thứ hai ông tự mình xuống bếp nấu cho tôi một nồi cháo đường, ngày thứ ba ông xách về nhà một túi lê chừng năm cân, nói là để cho tôi thông họng.
Bánh bao gạch cua bị Lê Kiều ném ra xe, đã sớm nát vỏ mà lẫn với nước sốt, cháo đường vẫn như cũ mà nát bét, chỉ cần nhìn thôi đã thấy khó nuốt trôi; túi lê bị người bán hàng rong lừa lão Viên già nua lại chậm chạp, năm cân thì thối mất một phần ba.
Nhưng tôi vẫn vui lắm.
Tôi vùi mặt vào ổ chăn nóng hừng hực, vừa áy náy lại vừa kiên định không gì sánh bằng mà an ủi: Đợi một hai ngày nữa tôi sẽ đón gió xuân vào nhà, lại một lần nữa ngoan cường nảy mầm sinh sôi.
Không ngờ nằm trên giường tới ngày thứ ba, Cát Lương gọi tới cho tôi.
Vẫn là câu nói lần trước, Lê Kiều muốn gặp tôi.
Tôi nhạy cảm đoán chừng, có lẽ sự tình có khả năng chuyển tốt.
Lái xe cho đại minh tinh một tháng, đã dần quen cửa quen nẻo với khu thương nghiệp trung tâm thành phố, cho dù tôi có lái chiếc Chevrolet vào khu biệt thự cao cấp, bảo vệ liếc mắt nhìn tôi, cũng sẽ không ngăn cản.
Những người khác vẫn đứng, duy chỉ Lê Kiều đang ngồi trong phòng khách. Con chó lớn ngồi bên chân hắn, hắn cúi đầu, một tay đặt lên cổ con chó —— tôi thấy động tác này có vẻ quen mắt, hình như ngày hôm ấy ở trong nhà hát, hắn cũng đối đãi như vậy với tôi.
Bị người ta đối đãi như súc vật đương nhiên chẳng vui nổi, nhưng hiển nhiên ngày đó Lê Kiều càng không vui trước sự chống đối của tôi hơn, hắn từ từ dời đường nhìn từ con chó lên mặt tôi, lạnh mặt hỏi: “Không phải mồm miệng cậu ghê gớm lắm sao, sao giờ không nói gì vậy?”
Tôi ho một hồi, dùng cuống họng bị vỡ để đáp lại hắn một tiếng.
“Bệnh à?” Lê Kiều khẽ nhíu mày, “Hôm đó cậu về thế nào?”
Tôi không phát ra được tiếng nào, đành phải lấy hai ngón tay làm dấu bước đi.
“Đi bộ về?” Lê Kiều nhắm mắt lại, lại để lộ ánh mắt vô cùng ghét bỏ, “Tôi cũng đoán thế, cậu cũng chỉ làm được cái loại chuyện ngu ngốc này.”
Vị gia này hỉ nộ vô thường, đột nhiên hồi tâm chuyển ý cũng khó có thể hiểu nổi, tôi chỉ có thể bất biến ứng vạn biến, mặc kệ hắn nói gì cũng đều cười ngu.
“Còn muốn lái xe cho tôi không?”
Thấy thái độ Lê Kiều có vẻ rộng rãi, tôi liền thức thời mà quỳ xuống trước mặt hắn, liều mạng hô bằng chất giọng vẫn còn khản đặc: Cảm ơn gia.
Giọng vừa khàn vừa thô, hô xong lại còn cười, không ngờ vị gia này lại giơ tay lên cốc vào đầu tôi một cái, hắn nói, cậu bị ngu à, tôi chỉ hỏi cậu có muốn lái xe cho tôi không, chứ đâu có đồng ý cho cậu quay về lái.
Nói tới đây là có hy vọng rồi, tôi xoa xoa đầu, mở mo mắt chờ mong.
Quả nhiên, người này trầm mặc trong chốc lát, mở lời nói đồng ý cho tôi cơ hội, nhưng cơ hội này không cho không, tôi vừa phải lái xe, vừa phải tranh thủ thời gian tới hỗ trợ tổ kịch.
Tổ kịch? Tôi nghe mà kinh hãi, vội ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt dò hỏi Cát Lương.
Cát Lương nở nụ cười ấm áp thiện lương trước sau như một, giải thích rằng, tình yêu của Lê Kiều dành cho hí kịch đã tới mức độ si mê, cho nên không chú ý tới công ty quản lý và người thân bạn bè khuyên can, kiên trì đầu tư khởi công một dự án trung tâm nghệ thuật lấy biểu diễn hí kịch làm chính, tất cả các thiết bị trong trung tâm, thậm chí là gạch ngói bên ngoài cũng đều được chọn theo tiêu chuẩn cao nhất, cùng với tất cả những thứ liên quan, nếu hắn có thể tự thân làm, tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác làm.
Khác với những ngôi sao điện ảnh truyền hình, vì mưu cầu danh lợi mà muốn đãi vàng trên lĩnh vực bất động sản giống như Cố Dao, Lê thiên vương làm việc chỉ vì hứng thú, chưa bao giờ suy tính tới chuyện mạo hiểm hay tiền lời. Trung tâm nghệ thuật sắp khánh thành, vở diễn ra mắt nhất định phải gây tiếng vang lớn, trước mắt hắn đang chuẩn bị cho tác phẩm hí kịch đa truyền thông “Khiển Đường”, toàn bộ thành viên tổ chức đều là hàng ngũ siêu sao, bởi vì hình thức vở kịch dung nhập với nghệ thuật múa hiện đại, cho nên không thể không mời các chuyên gia trong lĩnh vực này tới kiểm định.
Mấy ngày nay Lê Kiều thường xuyên phải hẹn gặp các sao nữ, có lẽ là muốn mượn giao tình giữa mình với các cô, để thuyết phục các cô tham gia “Khiển Đường”. Về phần là phương diện giao tình nào, Cát Lương không nói rõ, nhưng đột nhiên tôi ý thức được, hẳn là thuần khiết hơn những gì tôi vẫn nghĩ một ít.
“Tuy cậu chỉ làm chân lặt vặt, nhưng tôi vẫn sẽ mời đại sư vũ đạo chỉ dạy cho cậu. Tôi cũng không mong bùn nhão có thể trát được tường, nhưng cũng không hy vọng một chân làm việc vặt sẽ hãm chân toàn bộ tổ kịch.” Thái độ Lê Kiều vẫn bất thiện như cũ, hắn nghiêng mặt liếc mắt nhìn tôi, “Vẫn là cậu khàn giọng thì tốt hơn, lúc không om sòm cười rõ là ngọt.”
Trong họa có phúc, sự tình xoay chuyển quá nhanh, không đợi tôi kịp định thần, lại nghe thấy Lê Kiều dặn Cát Lương, bảo anh ta mời bác sĩ tư tới khám cho tôi.
“Mặc kệ bệnh gì, bảo cậu ta phắn về trước đi, dưỡng bệnh cho tốt rồi quay lại.”