Chương 16: Hay thôi chưa đủ, tốt là sỉ nhục

Tối hôm đó hai chúng tôi đều ý loạn tình mê, thiếu chút nữa chuyện tốt đã thành, nhưng tôi lại ngất không đúng lúc, ngất đến là rõ là trái nhân tính.


Tôi tỉnh lại ở trong bệnh viện, mở mắt ra thì đập vào mắt là Cát Lương. Tôi vẫn thường nghĩ phía sau một người đàn ông thành công là một người nội trợ hiền từ, mà người nội trợ hiền từ của Lê Kiều chính là Cát Lương, một người mãi mãi nỗ lực trong yên lặng, không oán tránh cũng chẳng hối hận.


Sau khi tôi hoàn toàn tốt rồi, Lê Kiều tỉnh rụi thể như vừa tỉnh lại sau cơn say, hắn coi những cái vuốt ve mơn trớn, nụ hôn cuồng nhiệt, quy đầu căng lên mà rướm nước như chưa từng xảy ra, vẫn như mọi khi mà đánh mà mắng tôi.
Tôi đoán, thứ nhất là do hắn thẳng, thứ hai, hắn lo thân mình còn chưa xong.


Trong tổ kịch “Khiển Đường” có một nữ diễn viên, tôi không tiện nói tên cô ta ra, bởi cô ta rất nóng nảy và hung hãn, ai nhắc tới tên cô ta cũng đều rước họa vào thân. Cái cô diễn viên đó xuất thân từ một vũ công, debut nhờ mấy bộ phim nhảm nhí não tàn, hai năm trở lại đây bắt đầu lấn sân sang màn ảnh rộng, mặc dù diễn xuất vẫn chỉ ở hạng dưới, nhưng thứ nhất là dựa vào maketing phá cách, thứ hai là dựa vào năng lực PR, dần dần cũng có chút tên tuổi trong nền điện ảnh, dần được xem là một hoa đán.


Cô ta cũng từng có một thời gian qua lại với Lê Kiều, cho nên được đặc biệt nhận chân vũ công chính trong “Khiển Đường”, gánh điệu nhảy có sức nặng nhất trong bộ kịch.


Vốn cả nhà vẫn rất vui vẻ, nhưng sau khi đi Nhật về thì đột nhiên cái cô vũ công chính này trở mặt, hết bất mãn với kịch bản thì lại quay sang bất mãn với tạo hình, ngày ngày đi muộn về sớm, đã hiếm khi xuất hiện lại còn đòi khoa tay múa chân chỉ đạo với tổ kịch.


available on google playdownload on app store


Tôi nghe chị Lâm cũng đi Nhật tiết lộ, cái cô này gia nhập “Khiển Đường” vì người chứ chẳng vì kịch, thầm mong có thể gương vỡ lại lành với Lê Kiều, kết quả tính đông tính tây nhưng lại quên tính chuyện quan trọng nhất, người ta chẳng có ý như vậy.


Sau đó cô ta chơi được ăn cả ngã về không, uốn eo lắc hông trước mặt bao người, lẳng lơ đưa tình hát tặng Lê Kiều, kết quả Lê Kiều không nể mặt cô ta chút nào mà chê một câu, trang điểm đậm quá, hát cũng không chuẩn âm.
Thế là người ta yêu quá hóa hận, chuyển sang tác oai tác quái.


Thế nhưng không ngờ đợt này Lê Kiều cũng bận, hắn vừa phải quay phim vừa phải để ý tới tiến độ của “Khiển Đường”, thường phải ra ngoài quay phim hơn mười tiếng đồng hồ, sau đó lại ngồi máy bay bay về Bắc Kinh, nhiều ngày liên tiếp không ngủ đủ giấc. Nhiều khi hắn chỉ có thể chợp mắt trong chớp nhoáng lúc ngồi bên ghế tài xế, những khi ấy mới để lộ gương mặt tiều tụy mệt mỏi, nhưng lúc ở trên xe đỏ mắt mệt mỏi tới đâu, mặt bơ phờ uể oải thế nào, vừa xuống xe lại cool ngầu như lúc ban đầu.


Thành ra tôi lái xe cũng không dám nhiều lời, sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của hắn.


Trong vở kịch có một đoạn múa tập thể tên là “Thái Bình”, lấy ý tưởng từ hình tượng một kỹ ni trong “Thái Bình Quảng Ký”. Dưới bối cảnh sân khấu màu mực đậm, một nữ vũ công leader để đầu trần mặc truy y mà nhảy múa, phải nhảy liên tiếp những đoạn nhảy khó khăn, trong lúc xoay người và nhảy lên phải thể hiện ra được bản sắc thời Thịnh Đường. (Kỹ ni: Ni cô làm kỹ nữ/ Truy y: áo của nhà sư)


Lê Kiều yêu cầu cô gái kia cạo đầu, cô ta không chịu, ngay cả trước kia đã thương lượng tốt với đạo diễn rằng cắt tóc rồi đội đầu giả cũng không làm, sợ để như vậy lên sân khấu sẽ bị xấu, còn muốn đổi truy y thành hoa phục, muốn đổi cái đầu trọc thành búi tóc, muốn mặc trang phục đẹp đẽ đeo đầy trang sức vàng bạc.


Sự thay đổi này khiến cả những người không có liên quan cũng ảnh hưởng theo, ngay cả đạo diễn Trương Bằng cũng khuyên, chưa chắc khán giả đã thấy được hắn vất vả tâm sức, cứ tàm tạm thôi là được rồi. Nhưng trong mắt Lê Kiều, ngay cả một hạt cát cũng không được thay đổi, hắn ném kịch bản vào mặt ông ta, nói, muốn làm xuất sắc một chuyện thì không thể chấp nhận được cái tàm tạm ấy, hay thôi chưa đủ, tôi muốn hay nhất, chỉ tốt thôi càng không được, đấy là một sự sỉ nhục.


Trước khi sự việc loạn đến hỏng bét, cô gái kia và Trương Bằng bị ép phải bỏ đoàn, quá trình cụ thể thế nào tôi không rõ, chỉ biết cuối cùng đã đổ máu trong phòng làm việc, Lê Kiều đập thứ gì đó trong tay, không khéo mảnh vỡ kia rơi xuống đất bắn ngược lên trên, bắn vào mặt cô gái kia.


Trên mặt cô ta bị xước chảy cả máu, cô ta giận dữ ngút trời, nói năng không biết nặng nhẹ gì: “Lê Kiều, anh diễn nhiều năm như vậy, đến cục cứt chó cũng không bằng mà tới giờ vẫn chưa chịu chấp nhận à? Trên mạng đang đưa tin Cố Dao sắp nhận giải ảnh đế lần thứ năm, còn anh thì sao? Nếu không phải anh có gương mặt này, có một đám fan não tàn đuổi theo, với cái tính tình thối rữa này của anh, có đạo diễn nào muốn hợp tác? Tôi không thèm để ý tới anh nữa, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho anh, tôi chúc anh cô đơn cả đời, diễn mấy bộ phim thối rữa một vạn năm!!”


Ba người chia tay trong bất hòa, trong cơn tức giận, Trương Bằng xúi giục các thành viên khác, kéo một loạt các diễn viên chủ chốt rời khỏi “Khiển Đường”. Ngày hôm sau, tin tức Lê Kiều đánh nữ diễn viên chính rộ lên trên mạng, điện thoại trong phòng làm việc bị phóng viên truyền thông gọi hỏi liên tục.


Tuy ngoài mặt Cát Lương tỏ vẻ chuyện gì cũng theo Lê Kiều, nhưng cũng lén biểu lộ sự lo lắng với tôi, nói mấy năm này Lê Kiều hung hăng càn quấy đã sớm chọc giận giới truyền thông, mọi người vẫn mong tới lúc này để bỏ đá xuống giếng. Một người biết hắn đã lâu lặng lẽ tiết lộ hết những tin không hay về hắn, lại thêm sự việc lần này, dẫn tới cuộc “vận động tẩy chay Lê”, bôi xấu hắn hoàn toàn.


“Khiển Đường” đã bán vé, mà nay diễn viên chính bỏ đi hơn một nửa, vừa nhìn đã biết không thể khởi chiếu đúng thời hạn.


Cuộc “Vận động tẩy chay Lê” vẫn rất hot, nhiều đoạn video từ nhiều năm trước bị khui ra, ngay cả chuyến đi Nhật cũng bị các cư dân mạng chỉ trích, nhẹ nhàng thì nói là hắn muốn làm màu, cũng có những lời bịa đặt rằng hắn quỳ gối nịnh Nhật, tôi đọc trong đó có một tin đồn rất hoang đường, nói tổ tiên Lê Kiều là người Nhật, còn là một người phụ nữ Nhật bị lính Mĩ gian ɖâʍ.


Giờ Lê Kiều đang quay một bộ phim, đạo diễn cũng coi như có nhân tình, trước tiên cho hắn tạm nghỉ hai ngày. Thế nhưng phòng làm việc của nhóm Cát Lương lại bận tối mắt tối mũi để giải thích, vừa quân tới tướng chặn, vừa tăng ca làm thêm, phải chịu đựng mất ngủ mấy ngày mấy đêm.


Tôi lái xe đưa Lê Kiều quay về biệt thự, hắn rửa mặt rồi nằm ngả người vào sofa, vắt tay lên trán.
Trong TV đang phát lễ trao giải Kim Tượng, cô gái kia nói không sai, Cố Dao thật sự giành được giải ảnh đế lần thứ năm.


—— Cũng không tiện nói mấy lời khách sáo, mọi người trên dưới sân khấu về cơ bản đều là bạn bè của tôi. Hôm nay đứng ở đây, tôi muốn cảm ơn bà xã của mình, chính cô ấy đã động viên cổ vũ tôi thử sức mình trong rất nhiều vai diễn, cô ấy cẩn thận so sánh tất cả các bộ phim từ khi tôi debut tới nay, những góp ý của cô ấy thường giúp tôi gặt hái được rất nhiều…


Lê Kiều đưa mắt nhìn chòng chọc Cố Dao ở trên tivi —— người đàn ông ở trong kia có vẻ rất hưng phấn, tinh thần phấn khởi, còn người đàn ông ngồi đây thoạt trông rất mệt mỏi, tinh thần tồi tệ.


“Gia…” Tôi đi tới trước mặt hắn, chắn ngang tầm nhìn của hắn. Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy nhìn từ trên cao xuống như vậy không ổn, liền quỳ một chân xuống, sau đó ngồi chồm hổm, “Anh không cần phải phát sầu vì mấy vụ phong ba bão tát trên mạng đâu, ầm ĩ một trận xong sẽ lắng xuống thôi ấy mà.”


Ánh đèn nhạt màu chao nghiêng rọi xuống gương mặt lạnh lùng, Lê Kiều đưa mắt trông thấy tôi, giọng lạnh tanh: “Ai nói tôi đang rầu rĩ vì mấy thứ ngu xuẩn kia?”


“Cũng đúng, mấy chuyện nhỏ này đâu đáng để anh phải để mắt tới, là tôi lo, là tôi lo bò trắng răng.” Tôi phản ứng rất nhanh, lập tức đổi giọng.
Lê Kiều hừ lạnh nói: “Không phải cậu nói mình là vũ công, xương cốt khô cứng hay sao, sao động một tí lại quỳ xuống vậy?”


“Ai ngăn cản tôi, tôi sẽ khiến người ấy phải quỳ xuống —— tôi không quen để người khác làm chủ.” Tôi cười ngỏn ngoẻn, làm như vậy cũng là vì muốn gia thả lỏng mình, cười một cái.
“Vương Sóc.” Lê Kiều gật đầu, “Không ngờ cậu cũng đọc nhiều sách.”


“Không có đâu, hồi còn nhỏ tôi chỉ mải học nhảy, đọc sách mãi chẳng vào.” Tôi không nhắc tới bản thân, hết sức nịnh bợ mà nói lại chuyện ban nãy, “Tôi đọc mấy tin kia cũng thấy bực, hận không thể gông cổ hết cái đám đổ thêm dầu vào lửa kia lại, mắng từ đầu tới chân một lượt.”


—— Lady Miya chiết xuất từ thực vật được đặc chế hòa nhịp với quá trình thay đổi sinh học của làn da. Kem có thể thấm sâu vào trong da, mang lại cho bạn một làn da căng mịn, săn chắc trẻ trung và đầy sức sống..






Truyện liên quan