Chương 5: Quá khứ li kỳ truyện
Kể từ ngày đó tới hôm nay theo như nó biết là đã hơn một tuần mà hắn ta chả hề có chút động tĩnh gì từ hắn.
Mà bão lặng thì lại có gió nổi lên thế chỗ không ngừng, trong một tuần lễ ấy nó đã tiếp đến cả chục vị khách không quen không biết, nó cũng chả biết mình đã gây thù chuốc quán bằng cách nào mà lại có nhiều kẻ thù như vậy. Điển hình như là vào một hôm nó bị nguyên một đám học sinh chặn đường nói nhăng nói cuội.
"Con hồ ly mày còn dám chường cái bản mặt ra đây à? Không biết nhục à?" Một cô gái xinh đẹp xông tới túm lấy cổ áo nó sốc lên.
"Tao là Huỳnh Yêu Yên. Là hôn khuê của Ha Tử Phong. Nếu mày còn thương gia đình và bản thân thì tránh xa anh ấy ra. Nếu không thì đừng trách tao không báo trước!".
Do bị siết chặt cổ áo nên hơi khó thở, nó cố giữ lấy vẻ điềm nhiên.
"Đáng thương làm sao" nó nhìn vào mắt Yêu Yên không chút sợ hãi.
Càng nhìn vào đôi mắt của nó cô ta càng thấy tức giận, từ trước đến nay chẳng ai là không sợ cô ta. Chỉ nghe đến cái tên Huỳnh Yêu Yên này thôi thì chả dám nhúc nhích, vậy mà bây giờ có đứa đã đắt tội với cô mà lại cả gan nhìn thẳng vào mắt Yêu Yên với vẻ bình thản như không có cô ta trong mắt như thế. Thật là quá quắt.
"Vậy à?" Tính nó vốn không se xua chuyện vặt của người khác, nhưng mà nghe cô ả Yêu Yên nói như thế thì nó có chút không cam lòng. "Thật tội nghiệp! Đến tình cảm cũng phải đi giành".
Chát.... Yêu Yên như bị trúng tim đen, liền tát cho nó một cái vào mặt.
Đầu nó lệch về một bên, năm dấu tay in rõ trên khuôn mặt trắng hồng của nó, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Nó nghiến răng, ánh mắt đanh lại.
Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nó đã nể vì đó là một bà chị già sức yếu, nó cũng đã lịch sự, lễ phép vì đó là người cao tuổi vậy mà người cao tuổi đó lại chả biết điều nên nó phải phản kháng lại.
Đến cả chó bị dồn đến chân tường còn quay lại cắn mà!
Vài ngày sau tin tức của nó và Yêu Yên nhanh chóng lan rộng khắp trường, và cũng gây ra một chấn động không hề nhỏ. Bây giờ nó đã là người quá nổi tiếng khi dám chống lại Yêu Yên.
Huỳnh Yêu Yên, một vị tiểu thư được cưng chiều nhất gia đình họ Huỳnh, một gia đình có thế lực tương đối lớn ttong giới kinh doanh và chính trị.
Gia đình có ba người anh trai và một cô con gái, nên Yêu Yên quá được cưng chiều nên sinh hư. Coi trời bằng vung, chẳng nể nang ai.
Lại một lần khác nó bị nguyên một đám chặng cửa trong nhà vệ sinh, và đổ nguyên xô nước bẩn qua đầu cửa, may là tụi nó đổ nhầm xô nước bên phòng bên nên nó tạm thời được an toàn. Và nó cũng loáng thoáng nghe đó là kiệt tác của cô tiểu thư Yêu Yên.
Lần tiếp theo là gài cả nguyên hủ ớt bột trên cửa ra vào của lớp, chắc do ăn ở nên hôm đó nó rảnh rỗi lôi Mai Phương đi cửa sau và cửa trước có chứa hủ ớt bột đó được thầy chủ nhiệm nhiệt tình nghênh đón nên cũng đã nhận hết nguyên hủ ớt từ trên cao.
"Tụi này chắc nghĩ mình đang đóng phim về đề tài bạo lực học đường hay sao ấy nhỉ?" Huệ Lam ghé sát tai nó thủ thỉ.
"Và giờ tao chắc là diễn viên chính nhỉ? Hì hì" nó khom người ghé sát mặt Huệ Lam cười hì hì.
"Nên bây giờ mày phải chịu đấm ăn xôi đấy! Cả đám tẩy chay mày hết" Huệ Lam lấy chiếc đũa khẽ vào tay nó khi thấy nó đang gắp lấy miếng trứng cuộn cuối cùng của cô.
"Bạn nhiều mệt lắm, Trong hàng tỉ chỉ một đứa bạn thân là đủ." Nó.
"Ôi!" Huệ Lam bỏ khìa, và đũa xuống khay, hai tay véo má nó "Không ngờ mày lại sâu sắc đến mức đó luôn".
Hai đứa đang líu rít tâm tình thì bỗng có cả đám con gái từ đâu ập đến bàn nó, tụi nó bê cái khay cơm mà đặt ầm ầm xuống bàn kiểu như ta đây dằn mặt ngươi đấy.
Nó cũng chả buồn ngước lên nhìn mặt, nhưng biết chắc là Yêu Yên. Nhưng cô bạn thân hiếu chiến của nó lại khác, Huệ Lam đứng phắt dậy người nóng hừng hực, ánh mắt như muốn phóng đạn ra ghim vào từng đứa, nó kéo kéo tay cô bạn ngồi xuống khẽ lắc đầu "Vĩ hòa vi quý!".
Sau khi dứt câu thì cả đám đó nhìn nó mà mặt tái xanh tái tím đi, giống như kiểu gặp ma không bằng. Nó cũng không ngờ là một đứa đầu gấu, dám chống lại Yêu Yên như nó khi phát ra câu nói đó lại mang tầm ảnh hưởng kịch liệt như thế, nó thầm cười để tán dương tinh thần bao dung vô hạn của mình.
Nhưng hình như có gì đó không đúng, nếu bị lé thì chỉ một đứa thôi, du di thì khoảng vài người nhìn củ ớt ch.ết củ hành thôi chứ đằng này thì cả đám lại bị lé hết cả đám, sao lại thế được. Theo phản xạ nó quay ra đằng sau mình.
Ặc... ặc... ặc... nó sặc cả nước bọt lên tận não, may mà nó chưa ngậm gì trong miệng, nếu có ngậm thì cả đám trước mặt nó phải hứng hết cả rồi, và cũng tội cho cả Yêu Yên, mất mặt trước "người tình".
Cục bông đã trở lại!!! Hắn ta đứng sừng sững sau lưng nó, ánh mắt âm u, lạnh lẽo như muốn đóng băng cả không gian. Cả đám kia không trừ nó cũng khẽ run người. Bỗng hắn nắm lấy cánh tay nó kéo ra khỏi bàn, ánh mắt gian xảo cùng nụ cười tà ɖâʍ thoát ẩn thoát hiện trên khuôn mặt tuấn tú đó.
"Kể từ bây giờ Hàn Lục Băng là người của tôi, ai động vào cô ta coi như đã động tới Ha Tĩnh Phong này!"
Sau khi nghe tuyên bố xong thì nó như muốn nhảy dựng lên, mà chả kịp nữa rồi, phân nửa nhà ăn đã thay nó phản ứng lại với bảng cáo trạng đó. Và người phản ứng kịch liệt nhất không ai khác ngoài Yêu Yên.
"Chuyện quái gì thế? Anh có bị thần kinh không vậy mà đi dính líu đến loại người này?"
Nó có thể hiểu được của Yêu Yên khi nhìn thấy bạn trai tuy không thực của mình đi tuyên bố rằng kẻ thù của mình là người yêu trước mặt bàn dân thiên hạ như thế. Nên nó cũng tạm thời không chấp nhất ngôn từ mà cô ta dùng.
Thế là cả đám, xì sầm hùa theo Yêu Yên nói những lời dung tục thay cô ta.
"Cô ta là con ranh nào cơ chứ?".
"Cô ta đủ tư cách à?".
"Hồ ly chuyển kiếp đấy!!!".
"Chắc là bạn của con Lee*"
(*) Một nhân vật nữ trong phim Tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân của Thái Lan.
Trong đóng tạp âm thì đó là những câu nó nghe được.
Không biết từ đâu mà thằng em nó phóng như điên vào đám người khổng lồ xanh đó, chụp lấy cánh tay nó kéo về phía trước, lôi nó ra khỏi cái sự ngu người đang ngự trị trên bản mặt ngây thơ đó.
Nó mừng muốn phát khóc lên, mừng vì có đồng minh giải vây khỏi rắc rối, mình vì có người đưa nó ra khỏi đám người nhiều chuyện. Thế mà! Thật là "Cười cười không phải là bạn mà!"
Cả đám chợt im như tờ quan sát từng cử chỉ của Bảo, như đoạn phim được tua cực chậm, mỗi ngôn từ phát ra từ Bảo nó nghe mà dựng cả tóc gáy lên.
Nó không ngờ thằng em trai của nó lại hentai* như thế, đúng là chiều quá sinh hư.
(*) Biến thái.
"Cô bé này là người của tôi!" Bảo đã tuyên bố như thế đấy.
Bây giờ nó như cái núi lửa sắp phun trào, tức muốn trào máu ra với cái thằng nghịch tử này, mà Lục Bảo có hiểu cái từ "người của tôi" hay không mà dám hét lên cho cả trăm người nghe như thế chứ. Còn hắn ta nữa chứ, nước đang yên tự dưng lấy cây khấy lên.
Nó thì đang đầu bù tóc rối, Huệ Lam thì cười thích thú với câu chuyện của nó, cả đám thì tức muốn nổ đom đóm mắt với sự ưu đãi của cool boy và hot boy dành cho nó, còn hắn và Bảo cũng đang nhìn nhau muốn trào máu họng.
Trên đường về nhà...
"Mày điên rồi đúng không?! Nếu không điên thì để chị mày đánh cho mày điên ra để chị mày khỏi phải tức như thế này được không hả thằng ranh con?" Nó ra sức la hét để giáo huấn lại thằng em.
Mà không biết là tại sao cái thằng em của nó lại có cái tư tưởng kinh khủng như thế được, nó đã bảo, đã răng, đã dạy không biết bao nhiêu lần rồi mà nó ứ chịu hiểu ra.
Năm nó và Bảo 5 tuổi.
"Này chị! Tại sao anh chị em không được yêu nhau?" Đấy là lúc Bảo vừa mới xem xong tập phim Hàn Quốc của Boss.
Năm nó và Bảo 7 tuổi.
"Em yêu chị chút xíu thôi được không?" Bảo đưa ánh mắt ngây thơ nhìn nó.
Nó ôm chầm lấy cậu em vào lòng "ch.ết mịa với tao giờ!".
Năm hai chị em nó 15 tuổi.
"Bé yêu lại đây cho anh thơm cái nào".
Nó nhìn Bảo với ánh nhìn không thể tin nổi, rồi chạy đi mách lại Boss, Boss chả la gì Bảo mà còn quay lại mắng nó một chập tơi bời.
"Thì em con nó thương con nên mới trêu con như thế đấy! Nhìn con như cái nấm nên nó mới trêu như thế, ráng mà ăn uống vào"
Đấy là lúc nó 15 tuổi, và sở hữu chiều cao vượt trội là 110cm.
Năm 17 tuổi.
"Chúng ta đến với nhau được không?" Bảo nói.
"Dạ thưa sư huynh! Chúng ta là tỷ muội song sinh, như thế là loạn luân ấy ạ!" Nếu có cái bàn thờ ở đây nó chắc chắn sẽ đưa Bảo lên mà thờ rồi tiện tay thắp luôn ba cây nhang.
"Ai bảo chúng ta là song sinh!"
"Chứ cùng ba cùng mẹ, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nằm cùng phòng viện, ở cùng nhà, lấy cùng họ... như thế chả phải song sinh chứ là gì hả?".
Nó cũng chả hiểu ai lại bơm vào não cái thằng oắt con đó cái tư tưởng như thế nữa, suốt ngày cứ lãi nhãi mãi bên tai nó những chuyện tào lao như thế, nó đã rộng lượng mà bỏ qua vậy mà giờ nó lại tuyên bố cho cả người ngoài nghe như thế.
Nếu họ biết được mối quan hệ của nó thì sẽ nghĩ nó ra sao đây, nhục quá là nhục. Chắc đến lúc đó nó tự đào mồ rồi nhảy xuống cho rồi chứ sống sao nổi.
"Đã bảo là tránh xa tên đó ra mà không nghe" Bảo quàng tay qua vai nó.
Nó khoanh tay vừa đi vừa ngẫm gì đó một hồi rồi quay qua nhìn Bảo "Mày với tên đấy có gì à?".
"... Tóm lại là không ưa nhau." Bảo ậm ừ một hồi rồi nói.
Vào khoảng tháng 6 năm ngoái.
Cả đám là Lục Bảo, Tĩnh Phong, Trương Quân, Tuấn Khang đang tổ chức party tại một bãi biển của nhà Tĩnh Phong. Thì có nguyên một đám thanh niên cũng trạc tuổi nó đi qua, đồng thời Trương Quân ném cái vỏ lon trúng vào người tên đang đi phía trước.
Tên đó nhìn vào bên trong, Trương Quân gật gật đầu xin lỗi. Tên đó đảo lưỡi rồi nhổ nước bọt ra, tiến lại chỗ tụi Lục Bảo.
"Gật gật cái con mịa gì" Tên đó đạp vào thùng ướp lạnh của bọn nó. Những lon bia cùng với nước đá trong thùng đổ tràn ra cát, lắn lóc.
Tĩnh Phong điềm nhiên đứng dậy, đi lại phía tên đấy.
"Này! Cậu ta lỡ tay và cũng xin lỗi rồi, mày còn muốn gì nữa?".
"Xin lỗi là hết chuyện sao?" Tên đó lại nhổ nước bọt vào chân Tĩnh Phong, nét mặt hách láo.
"..." Tĩnh Phong im lặng nhìn tên đó.
Tên đó tiếp lời "Bọn này cần tiền bồi thương để đi kiểm tra!".
"Mày bị thương ở đâu à?"
Lục Bảo từ nãy giờ khoanh tay đứng nhìn màn kịch của Tĩnh Phong mà ức chế vô cùng. Hắn ta nói vậy khác gì đang cố khẳng định rằng ta đang moi tiền của tụi bây đấy.
"Vậy cần bao nhiêu?" Phong hỏi.
Giới hạn của Bảo kết thúc tại đây. Cậu xong đến đấm vào mặt tên đó một cái, thì Phong đưa chân ra gạt lấy chân cậu làm cho cậu ngã nhào vào đám kia.
Đám kia nào chịu đứng yên, liền hùng hổ lao đến tấn công bọn nó. Cả đám cuối cùng cũng giải quyết với nhau bằng bạo lực, đánh đấm loạn xạ cả lên, ta đánh địch, địch đánh ta, ta đánh ta. Và người tự đánh phe mình không ai khác ngoài Lục Bảo (Chắc tại do di truyền từ chị nó).
Sau mười mấy phút giải quyết vấn đề ngoại bộ một cách ổn thõa thì hắn cà Bảo cũng bắt đầu giải quyết vấn đề nội bộ. Tên này đấm tên kia một cái thì tên kia đấm lại tên này hai cái... và cứ thế hai thằng cứ đánh đấm đá nhau đến tận mặt trời lặn.
Qua ngày sau, cả hai vác cái thân mang đầy hương tích đến trường làm cả hội fan cuồng kia nhìn mà đâu lòng đến chảy chả nước mắt.
Chỉ vì câu chuyện của Trương Quân vô tình gây ra mà hắn và Lục Bảo nảy ra chiến tranh lạnh từ lúc đấy đến tận bây giờ. Điều dfos cũng làm cho Trương Quân đâu đầu biết mấy.