Chương 9: Cảm giác!
Cả đám từ phía ngoài hồ đi vào với vẻ mặt hớn hở, trên tay ai cũng xách đầy cá, họ đi cười đùa rất vui vẻ. Đến khu cắm trại thì nhìn quanh không thấy ai, họ bỏ đồ đạt xuống, bàng hoàn. Bỗng nghe tiếng khóc thúc thích của nó thì Huệ Lam và Nhã Nhã hoảng hốt la ầm lên "Băng mày đâu rồi, Lục Băng"
Lam và Nhã chạy đến chỗ phát ra tiếng khóc, trong đầu họ rối bời, đầu óc bắt đầu xảy ra những cảnh tưởng không mấy trong sáng.
Lam nghĩ: Mẹ kiếp, biết lúc nãy dẫn nó theo, không nên để nó ở lại đây. Lỡ nó ra tay hại đời Phong thì sao.
Nhã nghĩ: Mình thật ngốc. Tại sao lại để Phong ở lại với nó như thế!!! Như thế là quá nguy hiểm đối với Phong.
Xoạt....
Cả hai vén cửa lều lên liền bắt gặp nó đang ngồi mắt mũi tèm nhem, đầu bù tóc rối, Phong thì đang nằm sải lai bên cạnh.
"Mày... mày làm gì Phong...." Lam lắp bấp.
"Mày...."
"Điên à!" Nó quát vào mặt hai con bạn. "Tụi bây coi anh ta xem, sao mặt lại trắng bệch như thế!!" Nó lo lắng.
Huệ Lam nhìn hắn rồi khẽ nhếch môi. Cô chạy lại bên nó, mặt an ủi "Mày ra ngoài đây để Quân vào xem cậu ta có bị gì hay không"
Nó nhìn hắn nhíu mày, hiểu được ý bạn Lam tiếp lời "Ba Quân là bác sĩ nên ít nhiều gì cậu ta cũng hơn bọn mình phần nào, hãy để cậu ta xem thế nào đi đã. Ngồi ở đây cũng không giúp gì.
Lam dẫn nó ra rồi kêu Quân và Khang vào. Nó ở ngoài đây đứng ngồi không yên, vậy mà Quân và Khang cứ ở lì trong đó suốt một tiếng đồng hồ. Quân bước ra, nó như thấy vàng liền chạy đến "Anh ta có sao không"
Mặt Quân trầm tư đến mức khiến người đối diện phát hoảng " Cậu ta vốn đã rất yếu từ khi còn nhỏ, chỉ một vết xước nhỏ cũng đã khiến cho cậu ấy bị nhiễm khuẩn rồi lâm bệnh. Vậy mà...."
Nó vội chạy vào bên trong, trước mắt nó bây giờ là một Ha Tĩnh Phong xanh sao, mặt mũi trắng bệch không còn chút sức sống. Một cảm giác kì lạ len lỏi khắp người nó, xong thẳng đến và bóp chặt tim nó, nó đau nhói muốn ngã quỵ xuống đất, hai chân run run bước đến cạnh hắn.
"Hức.... Tôi tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm anh ra nông nổi này.... tôi.... tôi hức hức...." cổ họng nó như nghẹn ứ lại, không thốt nên lời.
"..." môi hắn mấp máy, thấy thế nó liền cuối mặt xuống để nghe rõ hơn.
Xoạt.
Cả người nó bị một lực kéo cực mạnh kéo xuống, chưa đủ thời gian để hiểu chuyện gì xảy ra thì một loạt hành động mang đặc tính biến thái liền diễn ra.
Hắn kéo nó vào lòng, ôm gọn lấy cơ thể nó rồi đặt một nụ hôn dài lên môi nó.
Cưỡng hôn! Nó biết, nhưng không thể kháng cự. Vì tứ chi nó đã bị hắn gìm chặt. Bên ngoài thì vang lên một tràng cười trào phúng. Tận trong thân tâm nó đang sôi sục máu lên. Muốn bóp nát thằng cha trước mặt và tụi nô lệ của thằng cha này nát thành tương mới hạ dạ.
"Anh.... anh.... tên khốn, tôi đã đặt tình cảm mình sai chỗ rồi" sau khi phang câu nói đó vào mặt hắn thì nó dùng hết sức bình hơi của mình mà hét lên "Lũ khốn kiếp! Coi như tao chọn nhầm bạn!".