Chương 41: Đan Lâm Viện
Đan Lâm viện có bốn tầng, chia ra làm bốn trình độ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Đệ tử hạ đẳng chỉ có thể học tập ở trong tầng có chữ Hoàng. Đệ tử trung đẳng có thể tiến vào tầng có chữ Huyền. Đệ tử thượng đẳng có thể tiến vào tầng có chữ Địa.
Về phần trình độ cao nhất, tầng chữ Thiên, lại chỉ có rất ít mấy đệ tử chân truyền mới có tư cách tiến vào.
Ngoại trừ bốn tầng này ra, còn có vài toà Thiên điện. Chỉ có điều chủ yếu vẫn lấy bốn tầng Thiên, Địa, Huyền, Hoàng làm chủ.
Phương Lâm nắm giữ tư cách tùy ý ra vào ở Đan Lâm viện một năm. Nhưng bởi vì thân phận của hắn chỉ là đệ tử hạ đẳng, cho nên cũng chỉ có thể ở tầng chữ Hoàng mà thôi. Hắn còn chưa có tư cách tiến vào trong ba tầng khác.
Đầu tháng, Phương Lâm liền đi cùng những đệ tử hạ đẳng Hứa Sơn Cao tới Đan Lâm viện, bái kiến lò luyện đan bằng đá ở trước cửa Đan Lâm viện, sau đó lại đi tới bên trong tầng có chữ Hoàng.
- Phương Lâm, ngươi lần đầu tiên tới Đan Lâm viện, có một số việc còn không biết. Ở bên trong tầng chữ Hoàng, ngươi cũng không nên đi loạn, tránh đụng phải người khác.
Hứa Sơn Cao nhỏ giọng nói với Phương Lâm.
Phương Lâm hỏi thăm là chuyện gì. Hóa ra ở trong tầng chữ Hoàng này có mười phòng luyện đan, chuyên môn cung cấp cho đệ tử chính thức dụng luyện đan sử, có thể tùy ý sử dụng dược liệu của Đan Lâm viện.
Mấu chốt ở chỗ bên trong mười gian phòng luyện đan đều có pháp trận tồn tại. Ở bên trong luyện đan, không chỉ có thể nâng cao xác xuất thành công, hơn nữa cảm ngộ đối với luyện đan cũng sẽ càng thông suốt hơn.
Có thể nói, chỉ cần ở bên trong mười gian phòng luyện đan này luyện đan vài lần, thuật luyện đan sẽ có thể có tăng lên không nhỏ.
Theo lý thuyết, mười gian phòng luyện đan bên trong tầng chữ Hoàng này, đệ tử hạ đẳng đều có cơ hội tiến vào trong đó.
Nhưng tình huống thực tế lại không phải như vậy. Bên trong tầng chữ Huyền, tầng chữ Địa đều có phòng luyện đan. Nhưng mỗi một tầng đều chỉ có mười gian phòng. Đệ tử chính thức nhiều như vậy, tất nhiên không có khả năng người người đều có cơ hội tiến vào trong đó luyện đan.
Bởi vậy, những đệ tử chính thức ở tầng chữ Huyền và chữ Địa không có cách nào tiến vào phòng luyện đan, sẽ đến tầng chữ Hoàng, chiếm lấy phòng luyện đan ở đây.
Tình hình hiện tại, mười gian phòng luyện đan bên trong tầng chữ Hoàng, trong đó có tám cái là bị các đệ tử trung đẳng và đệ tử thượng đẳng chiếm. Chỉ có hai gian phòng luyện đan khác tặng cho các đệ tử hạ đẳng sử dụng.
Sở dĩ vẫn nhường ra hai gian là bởi vì những đệ tử trung đẳng và đệ tử thượng đẳng không muốn làm thái quá. Nếu không, cho dù bọn họ chiếm tất cả, đám người đệ tử hạ đẳng cũng không thể làm gì được.
Loại chuyện này, cho dù là những trưởng lão Đan tông biết cũng sẽ không đi quản, thậm chí đã trở thành quy củ bất thành văn của Đan Lâm viện.
Bởi vậy, gần như phần lớn các đệ tử hạ đẳng đều chưa từng tiến vào mấy gian phòng luyện đan này. Cho dù là đi vào, cũng chỉ luyện đan vài lần đã bị các đệ tử chính thức khác chiếm đoạt.
Các đệ tử hạ đẳng giận lại không dám nói gì. Mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng lại không có biện pháp nào, lâu ngày, bọn họ cũng chỉ có thể buông trôi bỏ mặc.
Sau khi Phương Lâm nghe xong, trong lòng cũng rất không thoải mái. Chỉ có điều suy nghĩ một chút, điều này liên quan gì đến ta? Ta lại không có hứng thú tiến vào những phòng luyện đan này.
Hứa Sơn Cao thở dài, nói:
- Ta trở thành đệ tử hạ đẳng ba năm, ngay cả một lần tiến vào phòng luyện đan của Đan Lâm viện cũng không có. Sợ rằng phải chịu đựng đến đệ tử trung đẳng, mới có khả năng vào xem thử.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Năm nay ngươi sát hạch thăng cấp đệ tử trung đẳng cũng thất bại, chắc hẳn ngươi chịu đựng đến đệ tử trung đẳng, sợ rằng còn cần thêm mấy năm nữa.
Vẻ mặt Hứa Sơn Cao đầy bất đắc dĩ, nói:
- Ngươi không thể đừng đả kích ta sao?
Năm nay, lúc Phương Lâm tham gia sát hạch thăng cấp, Hứa Sơn Cao cũng tham gia sát hạch thăng cấp đệ tử trung đẳng, chỉ có điều lại thất bại.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng hắn vẫn còn phần suy sụp. Dù sao hắn dừng lại ở đệ tử hạ đẳng ba năm, nếu như không nhanh chóng trở thành đệ tử trung đẳng, thời gian tốt này đều sẽ bị bỏ uổng.
Mọi người tiến vào Giảng Đan đường. Ở đây đã có một vị trưởng lão đang chờ.
Giảng Đan đường chính là nơi chuyên truyền đạo giảng bài cho các đệ tử hạ đẳng. Buổi giảng bài duy trì liên tục một ngày, có thể rời đi giữa chừng. Nhưng nếu rời đi quá một nén hương, thì sẽ không được tiến vào Giảng Đan đường nữa.
Phương Lâm và Hứa Sơn Cao ngồi chung một chỗ. Bỗng nhiên hắn chú ý tới hình như có người đang nhìn mình chằm chằm. Hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là Khang Lộc.
Khang Lộc nhìn thấy Phương Lâm quay đầu lại, nhất thời thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu không tiếp tục nhìn Phương Lâm nữa.
Khóe miệng Phương Lâm cong lên. Khang Lộc này thật sự còn chưa từ bỏ ý định. Cũng không biết trong lòng hắn đang có chủ ý quỷ quái gì.
Buổi giảng bài bắt đầu, mọi người tập trung tinh thần nghe. Phương Lâm nghe một hồi, liền không còn hứng thú. Sau khi nói với Hứa Sơn Cao một tiếng, hắn liền muốn đứng dậy rời đi.
Trưởng lão đang giảng bài thấy vậy, chân mày nhất thời nhíu lại, trong lòng hết sức bất mãn.
- Đứng lại. Buổi giảng bài mới vừa bắt đầu, ngươi liền muốn rời đi sao?
Lão nhân áo đen này trầm giọng nói.
Bước chân Phương Lâm chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn lão nhân kia, nghi ngờ nói:
- Trưởng lão đang nói ta sao?
Mọi người nhịn cười. Phương Lâm này thật đúng là quá giỏi.
Lão nhân áo đen này nghe vậy, sắc mặt càng tối tăm, khiển trách:
- Nơi đây chỉ có một mình ngươi đứng dậy rời đi, chẳng lẽ lão phu đang nói đến ai khác sao?
Hứa Sơn Cao kéo nhẹ Phương Lâm, ra hiệu hắn đừng đối nghịch với trưởng lão.
Phương Lâm cũng không muốn gây phiền toái, lập tức chắp tay nói:
- Đệ tử thất lễ. Chỉ là đệ tử quả thật có chuyện muốn rời đi, mong trưởng lão đừng trách.
Lão nhân áo đen nghe vậy, lại hoàn toàn không có ý định buông tha cho Phương Lâm, nói:
- Có chuyện gì quan trọng? Có thể quan trọng hơn ở đây nghe giảng bài sao?
Phương Lâm thở dài, nói:
- Trưởng lão, Giảng Đan đường này có quy định, đệ tử chúng ta có thể rời đi nửa chừng. Vì sao trưởng lão phải gây khó dễ cho đệ tử vậy?
Lời này vừa nói ra, thần sắc lão nhân áo đen này càng không dễ nhìn. Lời Phương Lâm nói có thể nói là trong mềm có cứng. Đây là hắn lôi quy định của Giảng Đan đường tới ép lão nhân áo đen.
- Được lắm. Ngươi muốn rời đi thì rời đi, nhưng sau này chỉ cần ngươi tới nơi này nghe giảng bài, lão phu sẽ đuổi ngươi ra, sẽ không nói với ngươi nửa chữ.
Lão nhân áo đen lạnh giọng nói.
Phương Lâm khoát tay, căn bản không quan tâm những điều này, xoay người rời đi.
Lão nhân áo đen tức giận không kìm chế được, vỗ một cái thật mạnh vào bàn đá trước người, hai mắt trợn trừng nhìn Phương Lâm rời đi.
Phương Lâm đi ra khỏi Giảng Đan đường, căn bản không có để chuyện vừa xảy ra ở trong lòng, tùy ý đi lại ở trong tầng chữ Hoàng này.
Chỉ một lát sau, Phương Lâm đi tới một tòa Thiên điện. Bên trên viết bốn chữ "phương pháp luyện đan".
- Ở đây chắc là nơi cất giữ phương pháp luyện đan, chỉ có điều hình như không vào được.
Phương Lâm nhìn tòa Thiên điện này, nhìn thấy trên cánh cửa có ánh sáng rất nhỏ chớp động, liền biết nơi đây có pháp trận tồn tại.
Hắn đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ tử chậm rãi đi đến.
Phương Lâm nhìn thấy nữ tử này, nhất thời sửng sốt, lộ ra vài phần kinh ngạc.
Sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì nữ tử này tuyệt mỹ khác thường, giống như tiên tử trong bức tranh. Nàng chỉ đứng ở nơi đó lại dường như khiến cho tất cả mọi thứ trong thiên địa đều buồn bã thất sắc.
Phương Lâm tự nghĩ, kiếp trước mình đã gặp không ít nữ tử tuyệt sắc, mặc dù với sự từng trải của Phương Lâm kiếp trước, nhưng cũng không tìm ra được mấy nữ tử có thể so sánh được với người trước mắt này.
Nữ tử này mặc cung trang màu trắng, không dính một hạt bụi nhỏ, mái tóc dài đen nhánh giống như tơ lụa thả ở sau người, cùng làn da trắng nõn như tuyết hình thành đối lập rõ nét.
Trong lúc Phương Lâm đang sửng sốt, nữ tử mặc váy trắng này đã đi tới gần.