Chương 55: Ban Cho Thạch Đỉnh

- Phương Lâm, không được vô lễ!
Mạnh Vô Ưu vội vàng nhỏ giọng khiển trách.
Cổ Đạo Phong khoát tay, cười nói:
- Không sao.
Cổ Đạo Phong dừng một chút, lại nhìn Phương Lâm lắc đầu nói:


- Đổi một cái khác. Cho dù ta cho phép ngươi bây giờ trở thành đệ tử thượng đẳng, đối với ngươi cũng sẽ không có ích lợi gì.


Phương Lâm không có bất kỳ thất vọng nào. Hắn vốn chỉ là thuận miệng nói vậy, cũng hiểu rõ ràng mình không có khả năng trực tiếp trở thành đệ tử thượng đẳng.


Cho dù Cổ Đạo Phong thật sự đáp ứng, như vậy đối với Phương Lâm cũng thực sự không phải là chuyện gì tốt lành. Những đệ tử thượng đẳng kia nhất định sẽ đặc biệt không phục. Đến lúc đó phiền phức sẽ theo nhau đến. Phương Lâm sẽ bị phiền tới ch.ết.
Phương Lâm suy nghĩ một lát, nói:


- Thủ tọa, đệ tử hi vọng nhận được một cái Huyền Thiên Thạch đỉnh.


Mọi người nghe vậy, vẫn có người cảm thấy Phương Lâm giở công phu sư tử ngoạm. Huyền Thiên Thạch đỉnh chính là sử dụng đá thiên ngoại chế tạo thành, số lượng rất ít. Toàn bộ Đan tông, ngoại trừ bên trong Đan Lâm viện ra, cho dù là ở Đan các, cũng chỉ có bốn cái mà thôi.


available on google playdownload on app store


Đây vẫn là bởi vì đã từng có đá thiên ngoại lớn rơi vào một dãy núi gần Tử Hà tông, lúc này mới khiến cho Tử Hà tông có một ít Huyền Thiên Thạch đỉnh. Nếu như là những tông môn thế lực khác, số lượng Huyền Thiên Thạch đỉnh còn muốn ít ỏi hơn.


Mặc dù là đệ tử thượng đẳng, muốn một cái Huyền Thiên Thạch đỉnh, đều phải bỏ ra cái giá rất lớn, có thể nhận được hay không còn không chắc chắn.
- Phương Lâm, ngươi cũng quá tham lam. Chỉ có một chút công lao nhỏ đã muốn Huyền Thiên Thạch đỉnh?
Triệu Đăng Minh lập tức đứng ra nói.


- Còn nhỏ tuổi vẫn phải tự hiểu rõ chính mình thì thỏa đáng hơn.
Vu Chấn cười lạnh nói.
Phương Lâm nhìn về phía hai người, khóe miệng cong lên, lộ vẻ xem thường, nói:


- Ngay cả thủ tọa cũng nói hai người ta cùng với Mạnh trưởng lão vất vả có công lao lớn. Hai người các ngươi lại hạ thấp ta như vậy, xem ra là rất bất mãn đối với thủ tọa.


Lời này vừa nói ra, hai người Triệu Đăng Minh và Vu Chấn nhất thời biến sắc, hung hăng trợn mắt nhìn Phương Lâm, sau đó vội vàng giải thích với Cổ Đạo Phong:
- Thủ tọa, hai người chúng ta hoàn toàn không có ý này. Ngài đừng nghe Phương Lâm này nói bậy.
Cổ Đạo Phong khoát tay áo, nói:


- Tất cả đừng nói nữa. Nếu Phương Lâm hi vọng nhận được một cái Huyền Thiên Thạch đỉnh, vậy cho hắn một cái. Không thể để cho người có công lao lớn đối với Đan tông ta phải thất vọng đau khổ.
Phương Lâm nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, liên tục nói lời cảm ơn với Cổ Đạo Phong.


“Có Huyền Thiên Thạch đỉnh, ta có thể tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết tới cảnh giới tầng thứ nhất, nói vậy ta ở cảnh giới Nhân Nguyên trên cơ bản có thể nói là vô địch.”
Trong lòng Phương Lâm âm thầm vui vẻ nói.


Sở dĩ hắn yêu cầu có Huyền Thiên Thạch đỉnh, chính là vì tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, khiến cho thực lực của mình có thể tăng lên nhanh hơn.


Dù sao cách nâng cao Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết chủ yếu nhất, chính là cắn nuốt đan đỉnh. Chỉ hấp thu một ít đỉnh khí trên đan đỉnh, căn bản không có cách nào nâng cao được quá nhiều.
Chỉ có cắn nuốt đan đỉnh mới là nhanh nhất, cũng là phương pháp tốt nhất.


- Đợi lát nữa sẽ có người của Đan các giao Huyền Thiên Thạch đỉnh tới trong tay của ngươi. Ngươi lui ra đi.
Cổ Đạo Phong khẽ nói.
Phương Lâm cung kính cúi đầu, lập tức chậm rãi rời khỏi đại điện.
- Mạnh trưởng lão, ngươi muốn phần thưởng gì?


Cổ Đạo Phong vừa nhìn về phía Mạnh Vô Ưu hỏi.
Mạnh Vô Ưu lắc đầu, nói:
- Lão phu không cần phần thưởng gì cả, chỉ hy vọng Đan tông ta có thể phồn vinh hưng thịnh, cũng hi vọng một vài người không nên vì ham muốn cá nhân của bản thân, chèn ép thiên tài của Đan tông ta.


Rất nhiều người nghe được lời này đều cảm thấy chói tai. Đặc biệt là đám người Triệu Đăng Minh, ánh mắt có phần thâm trầm nhìn chằm chằm vào Mạnh Vô Ưu.
Nghiêm Chính Phong đột nhiên hỏi:


- Mạnh Vô Ưu, ngươi nói rõ ràng một chút. Cuối cùng là người nào đang chèn ép thiên tài của Đan tông ta?
Mạnh Vô Ưu cung kính nói:
- Nghiêm trưởng lão, có một số việc, mọi người đều biết.


Nghiêm Chính Phong nghe vậy, nhất thời hiểu rõ. Đôi mắt già nua nhất thời lộ ra sự sắc bén, nhìn về phía đám trưởng lão Triệu Đăng Minh.
Trong lòng đám người Triệu Đăng Minh nhất thời cả kinh, thầm nghĩ không tốt, đồng thời cũng hận Mạnh Vô Ưu đến nghiến răng nghiến lợi.


Tuy rằng Mạnh Vô Ưu không chỉ tên điểm họ, nhưng những lời này, kẻ ngu si cũng biết là đang nói ai.
Nghiêm Chính Phong chính là người nổi tiếng bảo thủ, nhưng đối với Đan tông lại cực kỳ xem trọng, đối với thiên tài Đan tông, đặc biệt bảo vệ.


- Không ngờ Đan tông ta lại có ngu xuẩn như vậy. Thiên tài khó có được giống như Phương Lâm, vẫn còn có người muốn chèn ép hắn. Quả thực chính là sâu mọt của Đan tông ta!
Giọng điệu Nghiêm Chính Phong lạnh như băng nói, trong lời nói mang theo sự phẫn nộ cực kỳ mãnh liệt.


Đám người Triệu Đăng Minh đứng ở nơi đó thần sắc khó coi, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tuy rằng Nghiêm Chính Phong cũng không chỉ tên điểm họ, nhưng đám người Triệu Đăng Minh biết, Nghiêm Chính Phong đang chỉ trích đám người mình.


Bị người khác chỉ trích, đám người Triệu Đăng Minh còn dám phản bác vài câu. Nhưng bị Nghiêm Chính Phong chỉ trích, bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả.


Kinh nghiệm và lý lịch của Nghiêm Chính Phong ở Đan tông quá lâu, cho dù là thủ tọa Cổ Đạo Phong cũng sẽ không phát sinh xung đột với Nghiêm Chính Phong. Thậm chí có vài chuyện, hắn còn chủ động nhượng bộ.


Đừng thấy Nghiêm Chính Phong chỉ là một lão đầu yếu ớt gần đất xa trời, nếu như chọc giận hắn, tuyệt đối sẽ kinh động tới toàn bộ Tử Hà tông.
Cổ Đạo Phong nhìn thấy bầu không khí trong đại điện nặng nề, lập tức cười nói:


- Nghiêm lão đừng nổi giận. Đan tông ta luôn luôn coi trọng thiên tài. Phương Lâm có thể đã từng bị chèn ép, nhưng điều này cũng là rèn luyện đối với hắn. Chỉ có từng trải qua rèn luyện, cái danh thiên tài của hắn mới có thể càng khiến người ta tin phục.


Nghiêm Chính Phong hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Cổ Đạo Phong nhìn mọi người phía dưới, cao giọng nói:
- Chuyện hôm nay là bí mật của Đan tông ta, không thể tiết lộ. Việ sửa chữa phương pháp luyện đan trong tầng chữ Hoàng, âm thầm tiến hành.
- Vâng!
Tất cả trưởng lão đáp lại.
...


Huyền Thiên Thạch đỉnh do Cổ Đạo Phong hứa thưởng, rất nhanh liền có người của Đan các đưa đến trong tay Phương Lâm.


Người tới đưa thạch đỉnh chính là lão nhân trang phục màu trắng trước đây đã chặn đường truy đuổi Phương Lâm. Khi hắn giao Huyền Thiên Thạch đỉnh cho Phương Lâm, đặc biệt đau lòng.


Chỉ có điều Cổ Đạo Phong cũng đã lên tiếng, cho dù bản thân hắn là trưởng lão Đan các, cũng không có cách nào, chỉ có thể nắm lỗ mũi chấp nhận.


Bộ dạng Phương Lâm cười hì hì khiến cho lão nhân trang phục màu trắng hận không thể hung hăng đánh một quyền ở trên mặt hắn. Sau khi giao thạch đỉnh cho Phương Lâm, lão nhân kia vội vàng rời đi, không muốn nhìn thấy bộ dạng ngông nghênh của Phương Lâm này nữa.


Nhận được Huyền Thiên Thạch đỉnh, Phương Lâm liền trực tiếp trở lại nơi ở, khóa cửa viện lại, lập tức bắt đầu bế quan.


Cảnh giới của Phương Lâm hiện tại chính là Nhân Nguyên lục trọng, ở Đan tông thuộc về trình độ không cao cũng không thấp. Nhưng nếu như thả tới Võ tông, lại có vẻ rất bình thường.


Hơn nữa, Đan tông này cũng không bình yên. Người muốn đối phó Phương Lâm hắn lại quá nhiều. Nếu cảnh giới không đủ, ngay cả tự bảo vệ mình cũng có vấn đề.


Lúc này, có Huyền Thiên Thạch đỉnh, Phương Lâm có thể khiến cho cảnh giới của bản thân mình nhận được nâng cao cực lớn. Dựa theo suy đoán của chính bản thân Phương Lâm, lấy Huyền Thiên Thạch đỉnh lại thêm đan dược trợ giúp, chắc hẳn có thể đột phá đến Nhân Nguyên cửu trọng, thậm chí có khả năng đạt được Nhân Nguyên thập trọng.


Đương nhiên, tốc nâng cao nhanh như vậy, cũng có tai họa rất lớn. Những tai họa này, Phương Lâm cần dùng đan dược từ từ hóa giải.
Đặt Huyền Thiên Thạch đỉnh ở trước người, Phương Lâm nhìn đan đỉnh màu đen này, trong lòng có phần nóng như lửa.
“Cuối cùng có thể ăn.”


Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.






Truyện liên quan