Chương 58: Uy Hiếp
- Ai ở bên ngoài gõ loạn? Có hiểu lễ nghi hay không?
Phương Lâm đặc biệt không khách khí nói.
- Hừ, chỉ là một đệ tử hạ đẳng của Đan tông, còn dám ở trước mặt Vương Chân ta nói lễ nghi sao? Buồn cười đến cực điểm!
Bên ngoài viện truyền đến một giọng nói cực kỳ phách lối, trong lời nói đầy vẻ châm chọc đối với Phương Lâm.
Phương Lâm cũng tức giận cười ngược. Ngươi lớn lối như vậy chạy tới gõ cửa viện của ta làm cái gì? Nhàn rỗi không chuyện gì làm sao?
- Họ Vương kia, ta không quen biết ngươi, đừng kêu nữa. Có thấy phiền hay không?
Phương Lâm không nhịn được nói.
Bên ngoài viện của Phương Lâm, một người thanh niên mặc áo bào màu đỏ, dáng người cao gầy, gương mặt trầm xuống. Nghe được lời Phương Lâm nói, trong mắt hắn càng có vẻ tức giận.
- Phương Lâm, ngươi tốt nhất đi ra gặp ta, bằng không đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Vương Chân kìm chế cơn giận, giọng điệu uy hϊế͙p͙ nói.
- Ta sợ sao? Ngươi có bản lĩnh lại phá cửa vào. Xem ngươi có gan này hay không? Nếu như không dám, đừng ở chỗ này kêu loạn nữa! Có thấy mất mặt hay không?
Phương Lâm không chút khách khí đánh trả nói.
Vương Chân đột nhiên nắm chặt hai tay, nội kình cường hãn từ toàn thân điên cuồng phun ra, lại muốn một cước đạp cửa viện ra. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể làm như vậy.
Vương Chân cắn răng, cuối cùng vẫn không đạp cửa.
Không phải Vương Chân không muốn, mà hắn không thể làm như vậy.
Nếu như một cước này đạp xuống, cửa viện tất nhiên sẽ vỡ nát. Tuy rằng nhất thời thoải mái, nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Một đệ tử Võ tông chạy đến Đan tông, đồng thời cực kỳ kiêu ngạo đạp cửa viện của đệ tử Đan tông, đây đã là xúc phạm tới giới luật của Tử Hà tông. Trưởng lão Đan tông có quyền lập tức trấn áp hắn.
Cho dù ngươi có một trăm lý do, cũng không có tư cách làm như vậy.
Cùng lý lẽ, nếu như đệ tử Đan tông chạy đến Võ tông đạp cửa, cũng sẽ bị trưởng lão Võ tông hoàn toàn không khách khí trấn áp.
Tuy rằng trong lòng Vương Chân giận dữ, lại còn chưa ngu xuẩn đến mức sẽ làm ra chuyện xúc phạm tới giới luật.
- Phương Lâm, ta tới tìm ngươi nhờ luyện đan, ngươi lại đóng cửa không gặp, điều này hình như không mấy phù hợp với quy định của Đan tông?
Giọng điệu Vương Chân lạnh như băng nói.
Phương Lâm cười ha ha một tiếng, cách cửa viện nói:
- Đan tông có quy định nào nói đệ tử Võ tông tới lại nhất định phải mở rộng cửa? Nếu chẳng may ngươi muốn hại ta thì sao? Hiện tại ta lại nghi ngờ ngươi muốn hại ta.
Vương Chân thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Nếu sớm biết Phương Lâm này cuồng ngạo như vậy, ngay từ lúc đầu mình đáng lẽ phải khiêm tốn một chút, cũng không đến mức như hiện tại ngay cả cửa cũng không vào được.
- Đã như vậy, ta đây nhận lỗi với ngươi trước.
Vương Chân cố nén cảm giác không tự nhiên trong lòng, nói.
Phương Lâm không trả lời.
Vương Chân đợi một hồi, thấy Phương Lâm không có một chút âm thành nào, lại hỏi:
- Phương Lâm, ta đã nhận lỗi, ngươi còn không mở cửa sao?
Chỉ thấy cửa viện hé ra một khe hở, đầu Phương Lâm từ trong khe cửa lộ ra, liếc mắt nhìn Vương Chân.
- Ngươi chính là Vương Chân?
Phương Lâm nhíu mày hỏi.
Vương Chân gật đầu, trong lòng thầm cười lạnh, nói hết lời, ngươi cuối cùng cũng mở cửa.
Ngay lập tức, Vương Chân nặn ra một nụ cười, nói:
- Phương Lâm, ngươi cuối cùng đã đồng ý đi ra gặp ta.
Phương Lâm bĩu môi, mở cửa ra, nói:
- Ai nói ta đồng ý. Chỉ là ngươi cứ đứng ở bên ngoài không chịu đi, ta mới ra xem thử ngươi rốt cuộc muốn làm gì.
Vương Chân cười ha hả, nói:
- Tất nhiên là mời Phương sư đệ luyện đan. Ta nghe nói thuật luyện đan của Phương sư đệ không kém gì những đệ tử thượng đẳng kia, nên hâm mộ tiếng tăm đến đây. Không ngờ Phương sư đệ lại thật sự cao giá, ta nói mãi, ngươi mới để cho ta gặp mặt một lần.
Phương Lâm cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Vương Chân không nói lời nào. Ánh mắt kia hình như đang nói, bản lĩnh trợn mắt nói mò của ngươi thực sự không tệ.
Vương Chân bị Phương Lâm thấy có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng cười nói:
- Không biết Phương sư đệ có thể chế luyện cho ta một lò Thối Cốt đan được không? Nếu như trong tay ngươi có sẵn Thối Cốt đan, cũng có thể trực tiếp bán cho ta.
Phương Lâm nghe vậy, ung dung thản nhiên nói:
- Thối Cốt đan không có.
Vương Chân cũng không để ý, cười nói:
- Vậy mời Phương sư đệ chế luyện một lò, ba ngày sau ta lại tới lấy.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Ba ngày không kịp. Hơn nữa trên tay ta đã không có dược liệu chế luyện Thối Cốt đan.
Vương Chân nghe vậy, vẻ tươi cười cố nặn ra trên mặt nhất thời biến mất, nói:
- Phương sư đệ làm vậy là từ chối ta sao?
Phương Lâm gật đầu. Hắn chính là có ý cự tuyệt.
Vương Chân cuối cùng không tiếp tục giả vờ giả vịt nữa, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
- Ngươi có biết, hậu quả khi từ chối Vương Chân ta hay không?
Phương Lâm khoanh hai tay trước ngực, nói:
- Có thể có hậu quả gì? Chẳng lẽ ngươi có thể ăn ta được sao?
Vương Chân hừ một tiếng, khinh miệt nhìn Phương Lâm, nói:
- Ta chính là đệ tử thượng đẳng Võ tông. Chỉ cần ta một câu nói, ta xem mười ngày sau, sẽ có bao nhiêu đệ tử Võ tông tới chỗ ngươi. Chuyện ngươi tự ý buôn bán đan dược, ta cũng sẽ tố giác với Đan các, ngoài ra nếu như sau này ngươi tới Võ tông, cũng đừng mong hoàn hảo không hao tổn rời đi được.
Uy hϊế͙p͙!
Trực tiếp uy hϊế͙p͙ trắng trợn!
Phương Lâm liếc mắt nhìn Vương Chân, nhất thời hiểu rõ người này tới không có ý tốt, hơn nữa trước đó chưa bao giờ gặp mặt hắn, cũng không có gây ra bất kỳ thù hận nào. Chắc chắn có người ở phía sau xui khiến, hoặc Vương Chân này tới là vì một vài người nào đó.
Phương Lâm không quan tâm tới uy hϊế͙p͙ của hắn. Nhưng nếu như Vương Chân này đi tố giác với Đan các chuyện mình tự ý buôn bán đan dược, vậy sẽ rất phiền toái.
Tuy rằng tự mình buôn bán đan dược không phải là tội ác tày trời gì, nhưng hiển nhiên ảnh hưởng đến lợi ích của Đan các. Cho dù Đan các không xử phạt mình quá nặng, sau này cũng sẽ đặc biệt quan tâm tới mình, khiến mình làm chuyện gì cũng sẽ rất khó thoát sự theo dõi của Đan.
Kết quả như vậy, hiển nhiên không phải là ý muốn của Phương Lâm.
Vương Chân thấy Phương Lâm không nói lời nào, còn tưởng rằng là Phương Lâm kinh hãi trước uy hϊế͙p͙ mình, nlập tức cười lạnh, hạ giọng nói:
- Ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi. Chỉ là nếu như ngươi còn có Thối Cốt đan này, thì đưa tất cả cho ta. Nếu như không còn, chế luyện cho ta một lò.
Mặt Phương Lâm không đổi sắc, bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Vương Chân không xa.
- A? Tại sao nàng lại đi tới đây?
Phương Lâm tự lẩm bẩm.
Vương Chân sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận. Hắn đang muốn nổi giận, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Vương Chân quay đầu nhìn lại, nhất thời biến sắc, vội vàng cúi đầu xuống.
Người tới toàn thân mặc trang phục màu xanh nhạt, bước chân không nhanh không chậm đi tới, bóng người giống như một bức tranh cuộn tuyệt mỹ.
Hàn Ngâm Nguyệt!
Vương Chân cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, trong lòng vô cùng khẩn trương. Hắn lại chú ý thấy Phương Lâm tự nhiên đứng thẳng ngây người nhìn Hàn Ngâm Nguyệt, trong lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn.
- Hàn đại tiểu thư ghét nhất bị người khác nhìn chằm chằm vào nàng. Để ta xem Phương Lâm ngươi ch.ết như thế nào?
Trong lòng Vương Chân thầm cười lạnh, còn phát giác Phương Lâm ngu không ai bằng.
- Phương Lâm, chuyện lần trước ta còn chưa nói cảm ơn ngươi.
Hàn Ngâm Nguyệt đi tới gần, giống như không nhìn thấy Vương Chân, mỉm cười nói với Phương Lâm.
Phương Lâm cười hì hì nói:
- Hàn đại tiểu thư cố ý tới khu đệ tử này của ta nói cảm ơn ta, thật sự khiến cho ta được sủng mà kinh hãi.
Khóe miệng Hàn Ngâm Nguyệt cong lên, hiện ra nụ cười mỉm. Chỉ có điều Phương Lâm vẫn nhìn ra được, trên gương mặt nàng vẫn thoáng lộ ra vẻ buồn bã khó nhận ra được.