Chương 93: Lấy Một Địch Hai
Sắc mặt Trần Hải khó coi. Hắn công kích mấy lần, nhưng ngay cả góc áo của Phương Lâm cũng không đụng tới được. Đây là sỉ nhục cực lớn đối với hắn.
Nhất là ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi bị ném sạch. Nếu như không tìm trở về, sau này mình ở bên trong nhà giam Trấn Yêu động này sợ rằng khó có thể đặt chân.
- Ta muốn ngươi phải ch.ết!
Trần Hải giận dữ gầm thét lên. Trong giây lát hai ngón tay hắn khép lại, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào cổ họng Phương Lâm.
Một chỉ này mang theo tiếng xé gió. Nhất thời nội kình tập trung lại chỗ Trần Hải, đột nhiên bắn nhanh ra.
Ánh mắt Phương Lâm lóe lên. Trần Hải này quả nhiên thật sự có tài, còn có bản lĩnh này.
Chỉ có điều Phương Lâm vẫn không đổi sắc, dưới chân liên tục di chuyển. Thân hình hắn lại một lần nữa né tránh được.
Vèo vèo vèo!!!
Nhưng lập tức lại có mấy đường nội kình sắc bén kéo tới. Phương Lâm bất đắc dĩ, chỉ đành phải lại tránh né.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Trần Hải hét to hơn. Trong mắt hắn có phần hưng phấn. Khi Phương Lâm lại né tránh, thân hình hắn xông mạnh đến, một quyền đánh ra.
Không ngờ hắn đã phán đoán ra vị trí Phương Lâm sẽ xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phương Lâm nở một nụ cười lạnh. Nếu Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp của ta có thể bị ngươi phán đoán dễ dàng như vậy, ta luyện bộ pháp này chẳng phải đã uổng công sao?
Ngay lập tức, bước chân Phương Lâm lại một lần nữa biến hóa. Thân hình hắn lấy một góc độ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi lại tránh một quyền này của Trần Hải.
Công kích của Trần Hải một lần nữa thất bại. Sắc mặt hắn đã đen tới mức dọa người. Thần sắc của mọi người xung quanh vô cùng đặc sắc.
- Người này không ngờ có thể đấu cùng Trần Hải không phân cao thấp!
- Thân pháp thật lợi hại. Không ngờ Trần Hải cũng không đánh được tới hắn.
- Người mới tới này là ai vậy?
···
Xung quanh vang lên những tiếng bàn luận. Tất đều thán phục thực lực của Phương Lâm.
Trần Hải nghe được bọn họ nói, trên mặt lúc trắng lúc xanh.
- Đáng ch.ết! Bộ pháp của hắn làm sao có thể lợi hại như vậy?
Trần Hải nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Phương Lâm. Nhưng Phương Lâm trơn trượt giống như cá chạch, hắn căn bản không làm gì được đối phương.
Loại cảm giác bản lĩnh tập trung trên toàn thân lại không thi triển ra được khiến cho Trần Hải đặc biệt ủy khuất.
- Họ Phương kia, có bản lĩnh lại cùng ta đường đường chính chính đánh một trận. Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn sao?
Trần Hải đứng vững, mở miệng châm chọc nói.
Phương Lâm ở cách xa hắn hơn mười bước, cười nói:
- Chờ tới khi ngươi có thể chạm tới ta, hãy nói những thứ này.
Trần Hải giận dữ. Chỉ có điều hắn không liều lĩnh ra tay nữa, mà nhìn về phía Chu Như Phong đang đứng xem.
- Ngươi còn không ra tay sao?
Trần Hải hơi bất mãn nói.
Chu Như Phong nhếch miệng cười, thân hình thoáng động, lại xuất hiện ở bên cạnh Trần Hải.
Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mắt khẽ híp lại.
Mà hai người Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường vẫn lựa chọn yên lặng theo dõi tình hình, không tùy tiện ra tay giúp đỡ bất kỳ bên nào.
- Phương Lâm sư đệ, có thể khiến cho hai người chúng ta đồng thời ra tay, cũng đáng để ngươi kiêu ngạo.
Chu Như Phong vừa cười vừa nói.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Dù sao các ngươi không có mặt mũi, hai người đấu với một mình ta cũng không sao.
Trần Hải không muốn nói nhiều với Phương Lâm, lại lao vọt về phía Phương Lâm. Chu Như Phong cũng từ bên kia tiến lên nghênh đón.
Trần Hải và Chu Như Phong một trái một phải, phối hợp tác chiến với nhau, chính là để hạn chế bộ pháp quỷ dị của Phương Lâm.
Phương Lâm không đổi sắc, Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp càng không loạn, dễ dàng như trở bàn tay tránh được thế tấn công của Trần Hải.
Chu Như Phong lại nắm lấy cơ hội, một chưởng đánh về phía Phương Lâm.
Lần này Phương Lâm không né tránh, cũng vung chưởng đón đỡ.
Ầm!
Hai chưởng va chạm, Chu Như Phong biến sắc, thân hình liên tục lùi về phía sau. Phương Lâm chỉ lảo đảo một cái, đã đứng vững.
Trần Hải liên tục gầm lên giận dữ, không ngừng công kích mạnh mẽ. Phương Lâm căn bản cũng không cứng đối cứng cùng Trần Hải. Hắn tránh né Trần Hải, đồng thời cùng Chu Như Phong không ngừng giao đấu.
Trần Hải gấp đến độ vò đầu bứt tai. Chu Như Phong lại không ngừng kêu khổ.
Ầm!
Lại một quyền đánh ra, Chu Như Phong bị Phương Lâm đẩy lùi. Trần Hải trước sau vẫn không chạm tới Phương Lâm, ngược lại khiến chính mình mệt mỏi đến mức thở hồng hộc.
Hơi thở của Phương Lâm cũng trở nên dồn dập. Dù sao, hắn đồng thời giao đấu với hai người Nhân Nguyên bát trọng, lại vừa thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, vừa ứng phó với Chu Như Phong, độ khó thực sự không nhỏ.
Cho dù nội kình của Phương Lâm vẫn tính là dư thừa, lúc này cũng có hơi mệt mỏi.
Biểu hiện của Phương Lâm cũng khiến mọi người ở đây khiếp sợ. Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường đều mở to hai mắt, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm.
Hắn đồng thời giao chiến với Trần Hải và Chu Như Phong, vẫn chiếm phần thượng phong. Chiến tích như vậy, hắn thật sự có thể kiêu ngạo.
Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường hiểu rất rõ ràng, đổi lại là bất kỳ người nào trong hai người bọn họ đều không thể đồng thời giao đấu với Trần Hải và Chu Như Phong.
Nhưng Phương Lâm lại làm được. Điều này đủ để chứng minh thực lực Phương Lâm không kém hơn bất kỳ một bá chủ nào trong Trấn Yêu động.
Sắc mặt Chu Như Phong tái nhợt. Hắn liên tiếp đỡ mấy quyền của Phương Lâm, tuy rằng thương thế không nặng, lại cảm thấy ngực đau đớn khó chịu từng đợt.
“Không ngờ Phương Lâm này lợi hại như vậy, ta với Trần Hải cũng không làm gì được hắn. Thảo nào Vu Thu Phàm kiêng kỵ hắn như vậy.”
Chu Như Phong thầm nghĩ.
Vẻ mặt Phương Lâm cao thâm khó dò, trong mắt có vài phần khinh thường.
Trần Hải và Chu Như Phong nhìn thấy thần sắc Phương Lâm như vậy, trong lòng càng kinh ngạc không hiểu, càng không dám tùy ý ra tay nữa.
Trên thực tế, Phương Lâm lúc này cũng không quá tốt. Tiếp tục đánh nữa, tuy rằng hắn còn có thể chiếm được thượng phong nhất thời, nhưng trừ phi là nhanh chóng đánh bại một người trong bọn họ, bằng không giằng co nữa, cuối cùng người thua thiệt vẫn có thể là hắn.
- Thế nào? Hai người các ngươi không làm gì được ta, còn muốn mời người khác ra tay nữa sao?
Phương Lâm bất thình lình nói.
Trong lòng Chu Như Phong âm thầm tức giận. Hắn thật sự có ý nghĩ này. Vừa rồi, hắn đã nhìn về phía Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường. Nhưng Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường cùng bọn họ không hòa hợp. Muốn hai người đó ra tay sẽ không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Hơn nữa lúc này bọn họ hai chọi một đã rất mất mặt. Nếu lại thêm một người nữa tới, ba người đấu với một người, vậy mấy người bọn họ cũng không cần làm bá chủ ở Trấn Yêu động này nữa, tìm một góc ngoan ngoãn chờ ch.ết là được.
Lúc này hai người Trần Hải và Chu Như Phong mới ý thức được, Phương Lâm vốn tưởng xử lý dễ như trở bàn tay, lại khó chơi như vậy. Đánh cũng không được, không đánh cũng không được, thực sự khó giải quyết.
Phương Thanh Thủy bỗng nhiên cười nói:
- Vị Phương sư đệ này biểu hiện ra, thực sự khiến cho ta kinh ngạc. Ta thấy hai vị vẫn không nên gây khó dễ cho Phương sư đệ nữa. Tiếp tục đánh nữa cũng không có lợi gì với hai bên các ngươi.
Lý Vân Đường cũng đúng lúc nói:
- Trận giao đấu đặc sắc này đến đây cũng nên kết thúc rồi. Phương Lâm sư đệ có thực lực hơn người. Hai vị tiếp tục giao đấu cùng Phương sư đệ, sợ rằng cũng không có kết quả gì.
Chu Như Phong lập tức cười nói:
- Không sai không sai. Phương sư đệ quả nhiên lợi hại. Chúng ta vẫn nên biến chiến tranh thành tơ lụa, đúng lúc thu tay lại.
Chu Như Phong đã không muốn đánh nữa, vừa lúc Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường cho bọn họ bậc thang, Chu Như Phong tất nhiên mượn sườn núi xuống lừa.
Ngược lại, Trần Hải nghẹn một bụng tức giận, không cam lòng dừng tay như thế. Đôi mắt trâu của hắn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm cười như không cười nhìn Trần Hải, hỏi:
- Ngươi còn muốn đánh với ta nữa sao?