Chương 83: Địa đạo
Ngồi trong đại điện, đợi chờ đại diện của Nguyệt Dạ, Vĩ Đồ, Đoạn gia và Tần gia, Hoàng Quân và Mộc Nhã không ngừng suy nghĩ về “phát hiện” mới đây của mình
Khi Hoàng Lực bị “bí ẩn” sát hại, đã có rất nhiều binh lính của Thiên Lang đi dò xét những địa điểm có thể là nơi hắn ngã xuống, hòng tìm kiếm chút ít hy vọng mong manh rằng đấng quân vương của họ còn sống, hoặc ít nhất cũng là tìm về thi hài của người
Nhưng, bao nhiêu hy vọng lúc đi thì bấy nhiêu thất vọng lúc về. Ngoại trừ lượng máu loang lổ, chứng thực người đã không còn trên nhân gian, đừng nói là thân xác, ngay cả 1 sợi tóc cũng tìm không ra! Và do đó, Hoàng Quân, sự lựa chọn tối ưu nhất lúc bấy giờ, đã được lên làm quân chủ Thiên Lang
Tuy Hoàng Lực ch.ết mất xác nhưng nghi thức tang lễ dành cho hắn là không thể bỏ qua. Suy đi tính lại, Hoàng Quân cùng các vị triều thần quyết định đặt trong quan tài bức tranh tự họa sinh thời Hoàng Lực yêu thích nhất
Không biết là do thiên ý trêu ngươi hay vận hạn của Thiên Lang chưa chấm dứt mà trước đúng 1 tuần trước khi cử hàng quốc tang, hoàng lăng bất ngờ bị một nguồn sức mạnh không rõ xuất xứ phá hủy gần như hoàn toàn
Để trấn an lòng dân, Hoàng Quân ngay lập tức ra lệnh cho toàn bộ nhân lực sẵn có tu sửa hoàng lăng, đồng thời đích thân mình cùng hoàng hậu Mộc Nhã kiểm tra, giám sát công trình
Và cũng nhờ vậy, hai người họ đã biết được một sự thật không biết là vui hay là buồn!
Đêm đó, trước khi công trình bắt đầu, Hoàng Quân và Mộc Nhã cùng vài tên nô tài thân tín đích thân đi xuống hoàng lăng. Nhớ lại đứa con trai tuy không do mình sinh nhưng tình cảm khác chi ruột thịt ngày trước, phu phụ Mộc Nhã liền cho đám người hầu lui xuống rồi cất bước về nơi Đại hoàng tử yên giấc
So với số linh cữu bị phá hủy nặng nề, gần như đổ nát hoàn toàn, linh cữu của Đại hoàng tử là toàn vẹn hơn cả. Đớn đau ngập tràn tâm khảm, Mộc Nhã khẽ đưa tay đẩy nhẹ nắp quan tài, mong được ngắm nhìn lần nữa dung mạo đứa con của nàng, dung mạo bao năm qua nàng không nỡ một lần nhìn lại
Chỉ một cái chạm nhẹ của Mộc Nhã cũng làm cho quan tài của Đại hoàng tử vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, bên trong trống rỗng, không có gì hết, để lộ phía dưới một mật đạo kéo dài hun hút!!!
Có lẽ nào … Có lẽ nào …
Đại hoàng tử vẫn còn sống!!!
Hoàng Quân và Mộc Nhã không cần nói cũng biết vui mừng thế nào. Đứa con yêu dấu, người anh trai thân thương của hai người họ còn sống!!!
Chàng! Còn! Sống!
Nhưng rồi, phút vui mừng nhanh chóng qua đi khi hai người Hoàng Quân nhận thức được sự nguy hiểm của sự việc này
Nguyên do duy nhất để dân chúng cùng toàn thể quần thần chấp nhận mối quan hệ của Hoàng Quân – Mộc Nhã, chấp nhận để Hoàng Quân yên ổn ngồi trên ngai vàng là bởi, Thiên Lang không còn một ai thích hợp hơn!
Hoàng Đằng biệt tích. Hoàng Lam tuổi nhỏ. Hoàng Liễu bất tỉnh. Hoàng My cả ngày chìm trong sầu bi!
Thế nhưng, nếu để người khác biết được, còn một vị hoàng tử khác của Hoàng Lực còn sống, lại còn là thân phận huynh trưởng, rất có khả năng … Hoàng Quân sẽ bị … sẽ bị …
Mất đi chỗ dựa vững chắc, kết cục của Mộc Nhã và Hoàng Lam ra sao? Không nói, người khác cũng hiểu!!! Nhất là khi, cái tội danh lăng loàn, ɖâʍ ô, thất tiết đang treo lơ lửng trên đầu người đã từng là hoàng hậu của tiên đế!
Và rồi, một suy nghĩ chợt hiện hữu bên trong Hoàng Quân, cái suy nghĩ mà cả đời này chàng chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày đây mình sẽ có
Tại sao … đại hoàng huynh không ch.ết đi!!! Tại sao huynh ấy vẫn còn sống!!!
Đúng, lúc đầu, chàng muốn giết ch.ết Hoàng Lực, một phần cũng là do mong muốn báo thù cho đại huynh của mình. Nhưng rồi, không biết tự bao giờ, cái lý do chính đáng đó đã trở thành lời nói dối của Hoàng Quân dành cho chính mình, để xóa bớt phần nào mặc cảm tội lỗi của bản thân!
Cái Hoàng Quân chàng muốn chính là có thể ở bên Mộc Nhã, Hoàng Lam!
Bất cứ ai cũng đừng mong tước đoạt mất điều đó của chàng!!!
Kể cả đó có là người huynh trưởng lớn lên cùng chàng từ thưở ấu thơ!!!!!
Từ ngoài cửa, hai thân ảnh nam tử tiến vào, làm cho những suy nghĩ rối ren của Hoàng Quân, Mộc Nhã tạm thời tan biến
“Tại hạ Tần Kính cùng với biểu huynh Tần Khải Quân, thay mặt Tần gia, gửi lời chúc mừng tới tân vương, tân hậu của Thiên Lang. Bá phụ của tại hạ bận chút việc tại gia phủ, không thể đến tham dự đại điển đăng cơ của người, trong lòng lấy làm hổ thẹn, ra lệnh cho tại hạ mang chút lễ vật coi như để tạ tội với quý quốc. Mong tân vương không lấy làm chê cười”
Hoàng Quân nhìn nam tử vẻ ngoài tuấn tú, nói năng khiêm nhường phía trước, không khỏi cảm thấy khó hiểu, vì sao Tần gia lần này lại khách sáo, thậm chí có phần nhún nhường trước Thiên Lang đến vậy? Là một trong hai đại gia tộc lừng lẫy khắp thiên hạ, Tần gia chủ có không đến dự lễ đăng cơ của tân đế, âu cũng không phải chuyện to tát gì
Hơn nữa, Tần Lịch không có mặt nhưng lại để Tần Kính, người được truyền tụng sẽ kế vị mình, lên nắm quyền tại Tần gia thân chinh, đây có thể nói là quá coi trọng việc lần này
Đây rốt cuộc là làm sao?
Hoàng Quân mỉm cười đáp, “Tần thiếu gia đã quá lời, quá lời rồi. Thịnh tình của Tần gia chủ, ta xin nhận. Mời nhị vị công tử an tọa” rồi khẽ lướt ánh mắt qua nam nhân áo hồng cánh sen, mắt màu hổ phách đi sát bên Tần Kính
Thì ra chàng ta chính là Tần Khải Quân vang danh bấy lâu!
Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, vị Tần công tử này thực không hổ được người đời phong cho danh hiệu, “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam” Mắt ngọc, lông mày lá liễu, đôi môi anh đào, làn da nước biếc
Vẻ ngoài của chàng ta, trên đời, khó ai có thể sánh kịp
Tuy chỉ có điều …
Tần Khải Quân nghiêng nghiêng mặt đúng một góc 45 độ, cẩn trọng quan sát dung nhan của Mộc Nhã, dung nhan của người đàn bà khiến chàng tò mò bấy lâu nay
Da trắng, môi hồng, ngũ quan thanh tú, âu cũng được coi là một vị nữ tử có chút hương sắc. Chỉ có điều, nếu theo như lời đồn đại, Hoàng Quân sát hại thân phụ để đoạt lấy nàng ta, e vẫn còn có chút không đủ!
So với nữ tử áo trễ vai vừa gặp lúc nãy, vẫn còn kém xa!!!
“Mộc Nhã muội muội, dạo này muội vẫn khỏe chứ?”
Tiếng nói thanh nhã nhưng không kém phần quyền uy cất lên, vang vọng khắp đại điện Thiên Lang. Mộc Nhã không cần nhìn cũng biết được là ai vừa lên tiếng. Nàng đưa tay ra, nắm chặt lấy tay Hoàng Quân, mỉm cười đáp, “Tỷ tỷ còn khỏe mạnh như vậy, muội làm sao có thể ốm yếu được cơ chứ? Muội nói như vậy có đúng không, Kiều Oanh tỷ tỷ?”
Kiều Oanh hiền dịu mỉm cười, duyên dáng cùng với Lẵng Mạnh Hàn tiến vào đại điện
Lẵng Mạnh Hàn mở lời, “Thật không ngờ, sau sinh thần năm đó tại Đoạn gia, khi gặp lại, Hoàng Quân người đã lên ngôi quân chủ Thiên Lang. Quả thật là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy…”
Hoàng Quân cười đáp, “Lẵng quân vương xin đừng cười chê, ta hiện giờ vẫn thấy bản thân còn thật nhiều thiếu sót, còn nhiều điều phải học hỏi. Nếu có dịp, xin được thỉnh giáo người đôi điều”
Kiều Oanh nhìn đôi bàn tay nắm chặt của Mộc Nhã, Hoàng Quân, mắt thoáng qua một tia buồn bã. Nói thêm dăm câu ba điều khách sáo, nàng cùng với Lẵng Mạnh Hàn an tọa, đối diện với huynh đệ họ Tần
Tần Khải Quân liếc nhanh nhìn Kiều Oanh, trong lòng một lần nữa khẳng định, so với nữ tử chàng gặp ban nãy, bà ta vẫn còn kém một, không, ít nhất là hai bậc nếu so về tướng mạo
Thật sự, Kiều Oanh không hề xấu xí, tại Vĩ Đồ, có mấy ai hơn nàng về dung nhan. Chỉ có điều, trên đời, núi cao còn có núi cao hơn, không ai mãi mãi đứng nhất về bất kỳ chuyện gì hết
“Nguyệt Dạ quốc tấn kiến…”
Tiếng của thái giám canh cửa vang lên, không quá chục giây sau, một nữ tử xinh đẹp, tuổi tuy đã có nhưng nét trẻ trung vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt trắng trẻo, cùng với nam tử vẻ ngoài trang nhã xuất hiện
Nữ tử chậm rãi nhìn một lượt tất cả mọi người có mặt trong đại điện rồi từ từ cất lời, chữ nào chữ nấy thể hiện uy chấn kinh thiên
“Hoàng hậu của Nguyệt Dạ, Lưu Ly có lời chào gửi tới Thiên Lang tân vương. Do có chút chuyện đột xuất, hoàng thượng của ta không thể có mặt nên chỉ có ta cùng với thái tử đương triều đại diện. Hy vọng Hoàng quân vương không cho đó là sự thiếu tôn trọng”
Bàn tay Hoàng Quân bất giác toát mồ hôi. Mộc Nhã siết chặt tay chàng, mỉm cười trấn an
“Lưu hoàng hậu đã nặng lời, nặng lời rồi. Xin mời người cùng với quý thái tử an tọa”
Lưu Ly đi trước, Lãnh Nhu đi sau, tiến về chỗ ngồi của mình, bên cạnh phu thê họ Lẵng
Kiều Oanh nói, “Lưu hoàng hậu, người vẫn ổn chứ? Bị đứa cháu gái mình yêu quý kết hợp cùng kẻ khác làm phản, cảm giác thật sự khó tả. Người đừng nên suy nghĩ quá nhiều, ảnh hưởng đến phụng thể”
Nghe nhắc tới hoàng biểu tỷ của mình, bàn tay Lãnh Nhu run rẩy không thôi. Nhớ tới Lãnh Tư, người con gái chỉ vì một phút nông nổi mà đánh mất sinh mạng của mình, đánh mất cả một tương lai phía trước, chàng sao không thể đau lòng?
Lưu Ly nhả từng chữ từng chữ, nét mặt điềm nhiên như thể không có gì xảy ra, “Kiều hoàng hậu lại nghe được thông tin đồn nhảm linh tinh ở nơi đầu đường xó chợ nào vậy? Đúng là nước ta có kẻ phản loạn, chuyện này toàn thiên hạ, có ai không biết, có ai không nghe. Chỉ có điều, cháu gái ta không phải là đồng phạm, mà chính là nạn nhân. Nếu không nhờ có nó cứu giá, e rằng phu phụ ta đã … Kiều hoàng hậu đã có lời hỏi thăm ta, nếu ta không đáp trả, e rằng là vô lễ. Xin hỏi, thái tử của quý quốc vẫn mạnh khỏe chứ? Hôm nay hà cớ làm sao lại không thấy ở đây vậy?”
Kiều Oanh cho tay vào áo, nắm chặt thành quyền, nhã nhặn đáp lời, “Hy Đạt lo sợ bản thân không đủ tài đức ngồi ở ngôi thái tử nên đã đóng cửa tu luyện, trong thời gian ngắn e là sẽ không tiện xuất hiện”
Thật không ngờ ta bưng bít kín kẽ mọi việc như vậy mà mụ đàn bà Lưu Ly này vẫn còn có thể biết được chuyện của Hy Đạt!!! Tai mắt của Dạ Nguyệt thật không tầm thường!!!
Chỉ có điều, ta tin rằng, nguyên do thật sự nằm sau chuyện đó, bà ta cũng không thể nào biết được. Thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng còn không rõ. Vì sao? Bởi tất cả những người có mặt đêm đó, ta đều đã đảm bảo rằng, chúng vĩnh viễn sẽ không thể mở lời
Ta, tuyệt đối, không mắc lại, sai lầm năm xưa!!!
Lưu Ly đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, “Nếu thật vậy thì tốt … thật vậy thì tốt…”
“Bao năm đã trôi qua, tiểu muội của ta vẫn như ngày nào … vẫn như ngày nào …”
Chén trà trên tay Lưu Ly khẽ rung, đôi mắt nàng thoáng hiện chút nhớ nhung sâu thẳm biển khơi khi hai thân hình thon dài, trắng ngần từ ngoài cửa điện khoan thai đi vào
Mộc Nhã không nén nổi mừng vui reo lên, “Nghĩa huynh, huynh tới rồi sao?”
Đoạn Trung cười nói, “Ta làm sao có thể không đến cho được? Dù gì muội cũng kêu ta một tiếng nghĩa huynh, không phải sao?”
Vương Nhạn nhẹ nhàng mở lời, “Mộc muội muội, dù sao đây cũng là đại điện của Thiên Lang, có những chuyện nên để khi khác” rồi sai đám người hầu mang lễ vật tới dâng lên Hoàng Quân
Đoạn Trung nhìn nam thanh niên tuấn tú phía trước, trong lòng không khỏi thở dài. Năm xưa, tại sinh nhật lần thứ nhất của con gái, ta cứ e sợ rằng, lớn lên, nó sẽ vướng phải lưới tình với vị hoàng tử nho nhã này, nào ngờ, rốt cuộc chàng ta lại trở thành … phu quân thứ hai của nghĩa muội!
Duyên phận trên đời … thực là thứ trêu ngươi … thực là thứ trêu ngươi …
Đoạn Trung, Vương Nhạn ngồi xuống cạnh bàn của Tần Kính, Tần Khải Quân cũng là lúc tất cả lễ vật của mọi người được mở ra, bày biện trước mặt Hoàng Quân, Mộc Nhã
Đầu tiên chính là chiếc nhẫn mang hình con rắn màu đỏ, được thiết kế tinh tế, mỏng manh, không gì khác chính là nhẫn Hồng Xà, Red Snake Ring, bảo vật tương truyền có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của chủ nhân dù cho điều đó có điên cuồng đến đâu chăng nữa. Tần gia quả thật là hào phóng khi dâng tặng Hoàng Quân chiếc nhẫn quý giá như này
Tiếp tới là chiếc vòng tay màu nắng, món quà đến từ Vĩ Đồ quốc, bề ngoài bình thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng, nếu để ý kỹ, sẽ thấy bên trong là hai viên trân châu một to, một nhỏ lấp lánh ánh dương. Chính là vòng Hoạt Linh, Flexible Bracelet thứ bảo bối có khả năng thay đổi kích cỡ yêu quái cận thân
Còn vật Nguyệt Dạ mang tới, là Phượng Hoàng Huyết, Phoenix Blood, tuy không thể giúp trường sinh như đồn đại nhưng có khả năng níu giữ tuổi xuân, làm cho vẻ ngoài lưu giữ nét trẻ trung ngày nào. Nếu là trước đây, hẳn Mộc Nhã sẽ vô cùng yêu thích món quà này nhưng từ khi được các chủ Ám Dạ Các tặng cho Dưỡng Nhan Đan loại thượng phẩm, cảm giác của nàng khi thấy Phượng Hoàng Huyết đã không còn như xưa
Sau cùng là Đoạn gia, tuy còn nhiều lấn cấn về chuyện giữa Hoàng Quân và Mộc Nhã nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới tình cảm Đoạn Trung dành cho nghĩa muội của mình. Và để cho mọi người biết được điều đó, ông đã không nề hà, tiêu tốn một lượng lớn tâm huyết, tìm về cho bằng được thứ khi xưa Mộc Nhã vô cùng ưa thích nhưng không thể sở hữu, Elastic Necklace – Dây chuyền co giãn, thứ trang sức có thể kéo dài dường như vô tận y phục, tóc tai của chủ nhân sở hữu
Elastic Necklace là chiếc vòng ngọc bích hình tròn, khảm xung quanh là những viên ngọc hình giọt lệ bé nhỏ, làm tăng thêm phần quý phái, sang trọng của phái nữ. Nhìn thấy Elastic Necklace, Mộc Nhã xúc động nói chẳng nên lời
Lặng lẽ quan sát sắc mặt Mộc Nhã khi người đàn ông đó đang ở cách nàng không xa, thậm chí còn là gần, rất gần, Hoàng Quân không nhận thấy một chút khác biệt nào nơi nàng cả. Chàng cao hứng đứng dậy, tay cầm ly rượu, hướng về phía những người dưới, “Đa tạ mọi người đã đến chung vui cùng với ta và Mộc Nhã. Bản vương xin kính mọi người một ly”
Tiếng cười nói vang vọng, tiếng chúc tục vang vọng khắp hoàng cung Thiên Lang, khép lại một ngày trong bình yên
Đêm đen như mực. Trong tẩm cung rộng lớn, được canh gác cẩn thận bởi lính ngự lâm quân cùng với số lượng lớn cung nữ, thái giám, những kẻ giờ phút này đều đã được cho lui, một nữ nhân trung niên dung nhan thanh tú, trẻ trung hơn người từ từ bước đến bên giường, nơi có nam tử mang làn da của tuyết đang say giấc nồng
Chàng ngủ bao lâu, không ai còn nhớ rõ
Tất cả chỉ biết rằng, đã một thời gian dài, rất dài, đôi mắt chàng vẫn chưa một lần hé mở
Cảm nhận cơn gió thu se lạnh lùa vào trong phòng, Mộc Nhã đứng lên khép cánh cửa sổ lại, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái
Tại sao lần nào ta đến thăm Liễu nhi, cửa sổ nơi đây đều bị mở tung hết vậy? Tựa như … tựa như … có người nào đó bí mật đến thăm nó vậy
Nhưng, nếu là thế, tại sao đám lính cận vệ canh gác nơi đây lại không hề hay biết
Chắc có lẽ, tất cả chỉ là do ta tưởng tượng mà nên …
Mộc Nhã ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn dung mạo có phần xanh xao của Hoàng Liễu. Đớn đau ngập tràn trong ánh mắt, nàng nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Liễu, những mong sẽ có một lực đạo, dù là nhỏ nhất, sẽ xuất hiện chứ không phải vô lực như thế này
“Mẫu hậu xin lỗi … mẫu hậu xin lỗi … Tất cả là tại ta … tất cả là tại ta … Nếu như không phải do ta … do ta quá mù quáng về chuyện trả thù, con … con đã không … đã không rơi vào hoàn cảnh … hoàn cảnh này …”
Đáp lại những lời nỉ non của Mộc Nhã chỉ là sự im lặng, một sự im lặng đến lạnh lùng, sự im lặng như một con dao nhọn khứa từng nhát từng nhát vào con tim vốn đã rỉ máu của nàng
“Hoàng Liễu, nếu ta biết trước … biết trước con sẽ có ngày hôm nay … ta sẽ không … sẽ không an bài … để cho con tìm thấy quyển y thư xưa cũ kia … sẽ không để cho con biết được … điểm yếu ch.ết người cả đời Hoàng Lực giấu kín … Mẫu hậu … mẫu hậu xin lỗi … xin lỗi …”
“Ngày đó, khi Hoàng Lực sát hại tất cả những người biết rằng tim hắn nằm bên phải, ta thân là thái tử phi, sao có thể không biết? Chút y thư đó … cũng chỉ là do ta … tình cờ … giữ lại … Ai ngờ … Tất cả chỉ là do một phút mù quáng của ta … Vì ta sợ … nhỡ đâu Ám Dạ các thất bại … Bởi ta muốn chắc chắn … Hoàng Lực sẽ phải trả giá cho cái ch.ết … cho cái ch.ết của hoàng nhi … mà ta không nghĩ … sẽ làm cho con … làm cho con …”
“Hoàng Quân … dạo gần đây cũng đã … không ít lần dò xét ta, hỏi xem ta … ta còn giấu chàng chuyện gì … rằng chàng sẽ không để tâm dù đó là gì đi chăng nữa … Nhưng con nói xem, làm sao … làm sao ta có thể nói … nói cho chàng … “
Lấy tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, Mộc Nhã lấy từ trong tay áo 4 thứ lễ vật nàng vừa mới nhận được cách đây không lâu
Đổ Phượng Hoàng Huyết vào đôi môi nhợt nhạt của Hoàng Liễu, sắc diện chàng trong phút chốc trở nên bừng bừng sức sống. Mộc Nhã đeo lên cổ chàng Elastic Necklace, đặt Hoạt Linh vòng lên cổ tay chàng, luồn Hồng Xà nhẫn vào ngón giữa của chàng
“Liễu nhi, hãy coi như đây là chút bồi thường … chút ăn năn của ta đối với con, có được không? Tuy có quý giá nhưng ta biết, chúng không sao xóa nhòa được tội lỗi của ta. Con yên tâm, con hãy cứ giữ lấy bao lâu con thích, đích thân Hoàng Quân cũng đã ban chúng cho ta, nói ta sử dụng chúng ra sao cũng được. Hoàng Liễu, mẫu hậu về đây. Để khi khác, ta sẽ tới thăm con”
Mộc Nhã rời đi chưa được bao lâu, đôi con mắt ngọc bấy lâu nay nhắm nghiền chầm chậm hé mở, cùng với dòng lệ khe khẽ tuôn rơi, trong ánh đêm thăm thẳm, lấp lánh chẳng khác nào những vì tinh tú trên bầu trời cao
Những làn gió về đêm lạnh lẽo phả vào người Mộc Nhã, thổi tung mái tóc đen bóng của nàng. Bước chân nàng chậm rãi di chuyển, từng bước từng bước không hề vội vã. Và rồi, nàng chợt dừng lại. Đứng yên bất động.
“Nếu đã đi theo ta lâu đến vậy, ắt hẳn có chuyện cần nói. Vậy sao còn không lộ diện?”
Đứng trong hoàng lăng đổ nát, Hoàng Quân quẩn quanh trong suy nghĩ của chính mình. Chàng không sao hiểu được, từ khi nào nơi đây lại có một địa đạo? Là do đại huynh chàng đào? Hay là nó vốn có sẵn từ trước mà không ai biết? Đáp án cho câu hỏi đó chàng không có. Điều duy nhất chàng biết, nếu có một ngày đại huynh chàng trở về, kết cục của chàng, của Mộc Nhã, của Hoàng Lam sẽ không lấy gì làm tử tế!
Cất bước xuống địa đạo, chàng đi mãi đi mãi mà vẫn không thấy điểm dừng. Dường như, đường hầm này kéo dài đến vô tận. Đúng lúc chàng nghĩ, có lẽ mình nên quay về thì trước mặt lóe lên một tia sáng chói lóa, làm cho chàng nhắm nghiền mắt lại
Tưởng có yêu quái xâm nhập, chàng dùng phép thuật tạo nên lá chắn, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến. Nhưng không hề có một ai xuất hiện
Rốt cuộc ta nên đi tiếp hay là quay về?
Ta còn có thể tìm kiếm được gì ở cái lăng mộ đổ nát này cơ chứ?
Suy nghĩ là vậy thế nhưng bản tính tò mò không cho phép chàng thoái lui. Chàng dò dẫm từng bước về nơi ánh sáng phát ra
Đó là một căn phòng không quá lớn, chỉ đủ chứa khoảng 5 – 7 người lớn. Bên trong có một chút của cải, một chút lương thực, nước uống, một cánh cửa sắt bám bụi thời gian được mở tung và đặc biệt, một vỏ trai khổng lồ khép chặt
Chính giữa phòng là bức chân dung của một nam tử khôi ngô, trên đó có đề mấy chữ, “Bảo vật trấn quốc – Vỏ trai thần”
Không cần bất cứ giải thích gì thêm, Hoàng Quân cũng hiểu được nơi đây là gì? Ngoại trừ là con đường thoát thân của hoàng tộc Thiên Lang khi có chính biến, thì còn là gì được nữa?
Cánh cửa sắt kia dẫn ra bên ngoài lãnh thổ, cùng với số châu báu đủ để sống sung túc cả đời!
Lúc phát hiện quan tài của đại huynh mình trống rỗng, bên dưới lại là mật đạo, Hoàng Quân và Mộc Nhã đã muốn ngay lập tức đi xuống dưới kiểm tra, để có thể hoàn toàn chắc chắn rằng chàng ta còn sống
Nếu không phải vì hoàng lăng xập xệ, sợ gây họa sát thân, phát hiện đêm nay sẽ không chỉ mình chàng biết!!!
Hoàng Quân nắm tay thành quyền, mắt hằn lên những tia máu đỏ rực, “Đại huynh, nếu huynh đã đi, đừng bao giờ quay lại Thiên Lang. Đừng bao giờ!!!”
Đứng giữa ngự hoa viên muôn hoa khoe sắc, cùng với bầu trời lấp lánh ánh sao, Đoạn Trung bất chợt cảm thấy bản thân mình đang sống lại những ngày tuổi trẻ trước đây. Lâu, lâu lắm rồi, cũng vào một buổi tối, cũng giữa một vườn hoa, chàng cũng đứng đợi một người con gái
Đúng là ta đã già rồi. Bắt đầu hoài niệm những thứ cũ xưa. Già rồi… Già thật rồi …
“Chàng đến rồi sao?”
Giọng nữ tử nhẹ nhàng nhưng cũng rất lạnh lùng vang lên. Đoạn Trung quay người, mỉm cười đáp, “Ta đến rồi”
Nữ tử bước lại gần chàng, ngữ khí trước sau lãnh đạm, không chút xúc cảm, “Bao năm qua không gặp mặt, cớ sao hôm nay lại hẹn ta ra đây?”
Đoạn Trung tiếp, “Ta với nàng, suy cho cùng cũng là bằng hữu, cũng đã từng vào sinh ra tử, cũng đã từng kề vai sát cánh, chiến đấu bên nhau. Chẳng nhẽ như vậy chưa đủ là một lý do hay sao?”
Nữ nhân lặng im đôi chút rồi nói, “Chàng và Vương Nhạn, hai người vẫn khỏe chứ?”
“Ta và Nhạn nhi vẫn khỏe. Chỉ có điều không còn được như ngày xưa nữa thôi”
Nữ nhân cười nhạt, “Trong chúng ta, có ai còn được như ngày xưa nữa đây? Nghĩa muội bé nhỏ năm nào của chàng không phải cũng đã trở thành ɖâʍ phụ hết lấy cha rồi lại lấy con đó sao? Thế sự xoay vần, vốn chẳng có gì là bất biến”
Thở dài một tiếng, Đoạn Trung nói, “Lưu Ly, nàng hà cớ phải nói như vậy về Mộc Nhã? Muội ấy xét cho cùng cũng là có nỗi khổ riêng. Mọi chuyện không như mọi người nghĩ đâu. Muội ấy đã kể lại toàn bộ sự việc cho ta và Nhạn nhi rồi. Nàng nghe …”
Lưu Ly lắc đầu, “Ta vốn có bao giờ quan tâm đến chuyện của nàng ta đâu. Đoạn Trung, nếu hôm nay người gọi ta ra chỉ vì chuyện này thì xin thứ lỗi, ta phải quay về”
Nàng ta lúc nào cũng vậy, đối diện với ta lúc nào cũng lạnh lùng hơn băng giá… chưa bao giờ đổi khác…
“Nhạn nhi nhắn ta gửi lời hỏi thăm nàng, nói rằng đã lâu lắm rồi mấy người chúng ta không tụ tập. Nàng ấy chỉ mong có một lần đông đủ tất cả như ngày xưa cũ, mọi người vui vẻ trò chuyện, ăn cùng nhau một bữa cơm thân mật mà thôi”
Bước chân Lưu Ly khẽ dừng giây lát rồi đi tiếp, bất chấp cõi lòng đang dậy từng đợt sóng của mình
Đoạn Trung nhìn bóng hình nàng xa dần cho đến khi mất hút giữa trời đêm
“Thật không ngờ, có một ngày Lưu Ly sẽ gả cho Lãnh Khuyết… Thật không ngờ … Thật không ngờ …”
Mặc cho gió đêm táp vào mặt những đợt lạnh lẽo, Lưu Ly vẫn đi, không hề dừng lại. Nàng cũng không biết được, rốt cuộc bản thân mình mong muốn điều gì nữa? Mong rằng sẽ được gặp lại “cố nhân” hay hy vọng được hàn huyên những chuyện xưa cũ?
Gặp thì đã gặp rồi. Nói thì cũng nói rồi. Vậy tại sao, nàng vẫn cảm thấy thâm tâm trống trải đến nhường này? Tại sao nàng vẫn thấy, thế là chưa đủ?
Rốt cuộc là tại sao
“Đêm hôm khuya khoắt, Lưu hoàng hậu có chuyện gì mà giờ này vẫn còn chưa đi nghỉ?”
Lưu Ly định thần, đưa mắt nhìn dáng người trước mặt, khóe môi nhếch lên tạo thành một vầng bán nguyệt tuyệt mỹ, “Thì ra là ngươi. Chúng ta đúng là có duyên”
Trong ánh sáng lấp lánh của những vì sao sáng trên trời cao, dáng hình yêu kiều của Kiều Oanh hiện thân như mặt trăng đêm rằm, xinh đẹp không chút tỳ vết, vẹn nguyên như thuở ban đầu
“Mới đó mà đã mấy chục năm qua đi, cả ta và ngươi đều già cả rồi, không còn được như thời còn trẻ nữa”
Mộc Nhã xoay người, quan sát nữ tử lộng lẫy trong lớp phụng y phía trước, thâm tâm bất chợt nhói từng cơn đau
“Kiều Oanh, những năm gần đây, ngươi sống vẫn tốt chứ?”
Kiều Oanh mỉm cười, “Ta có gì không tốt cho được? Toàn thiên hạ này, có không ít người con gái được mong trở thành ta. Lẵng Mạnh Hàn lên ngôi vua đã lâu, chỉ lập duy nhất mình là hậu. Tam cung lục viện trống không, không một bóng hồng ngoại trừ ta. Con trai, Lẵng Hy Đạt, từ lúc chào đời đã mang thân phận thái tử, không cần tranh, chẳng cần đoạt, lại luôn ngoan ngoãn nghe lời, hiếu thuận mẹ cha. Ngươi nói xem, ta còn thiếu điều gì nữa chứ?”
Mộc Nhã thở dài, “Nếu mọi chuyện tốt như lời ngươi nói, sao lại còn âm thầm đi theo ta? Nếu không phải ngươi có tâm sự trong lòng? Kiều Oanh, ngươi lúc nào cũng vậy. Ngoan cố, kiêu hãnh quá mức cần thiết. Năm xưa, khi ta và ngươi cùng tranh đoạt trái tim nam nhân ấy, ngươi từng nói, bản thân mình nhất định sẽ thắng cuộc, sẽ trở thành thê tử của chàng. Giờ, ngươi đã có được điều ấy trong tay, ta chỉ muốn hỏi ngươi rằng, cuộc sống của ngươi hạnh phúc chứ?”
“Lâu ngày không gặp, ta nghĩ chắc thính lực của ngươi có vấn đề thì phải. Không phải vừa nãy, ta nói mọi sự vẫn ổn thỏa hết ư? Sao, ngươi mong ta bất hạnh, để ngươi có thể đắc ý cười chiến thắng?”
“Không phải trên đời này, cứ đoạt được một thứ gì đó, tức là ngươi là đã thắng cuộc. Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay, điều này chẳng nhẽ ngươi không biết?”
“Buông tay!!! Buông tay!!! Ta buông không được, ta buông không được!!! Ta không giống như ngươi, Mộc Nhã! Phu quân ta không tam thê tứ thiếp, không con này cháu kia!!! Ta cũng không tài giỏi như ngươi, có thể dụ dỗ nam nhân trẻ tuổi, khiến chàng ta làm nên những chuyện thương thiên hại lý”
Mộc Nhã gắt, “Thương thiên hại lý Ngươi nói như vậy là ý gì”
Kiều Oanh đưa tay chỉnh lại y phục, “Mộc Nhã, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc ư? Ngươi nghĩ chuyện Hoàng Lực “tình cờ” bị sát hại, Hoàng Quân “tình cờ” lên ngôi vua, có thể che mắt được ta Chuyện không muốn người khác biết, tốt nhất bản thân đừng làm”
Cảm thấy Kiều Oanh mất bình tĩnh một cách khác thường, Mộc Nhã lặng im đôi chút rồi mở lời, “Kiều Oanh, có phải đêm nay, Mạnh Hàn lại đến thăm … Vương tỷ tỷ không?”
Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, những giọt máu đỏ tươi rỉ xuống, chậm rãi chậm rãi rơi rơi trên mặt đất
“Ngươi nói gì, ta nghe không hiểu?”
Biết rằng bản thân đã đoán đúng sự tình, Mộc Nhã cười nhạt lên tiếng, “Trước kia, ta từng nghĩ rằng, cả đời này ta không sao lãng quên được Mạnh Hàn, rằng ta sẽ mãi mãi khắc ghi trong tâm khảm thứ tình cảm linh thiêng dành cho chàng khi còn xuân sắc. Nhưng Kiều Oanh, ngươi biết không, trên đời này không có thứ gì gọi là “mãi mãi”. Không phải, bây giờ, ta đã có cho mình một trượng phu thật lòng thương yêu cùng hài tử hiếu thuận đó sao? Kiều Oanh, đừng chấp mê bất ngộ nữa. Có những chuyện vốn chẳng thể cưỡng cầu”
Kiều Oanh ngửa mặt lên trời, cười như điên như dại, “Ha ha… Ha ha … Mộc Nhã, người nói như vậy, là nghĩ Hoàng Lam chính là cốt nhục của Hoàng Quân ư? Ha ha … chàng ta sẽ nghĩ sao khi biết được, đứa trẻ mà mình thương yêu, chiều chuộng chính là con của phụ hoàng mình cơ chứ? Nực cười, thật nực cười quá đi”
“Bốp”
Bờ má Kiều Oanh in hằn 5 ngón tay đỏ ửng
“Kiều Oanh, ngươi đừng quá đáng. Sao ngươi dám nói, Hoàng Lam là con của Hoàng Lực. Nó là con ai, người làm mẹ là ta đây rõ hơn ai hết!”
“Ngươi định nói rằng, ngươi đã dùng phép thuật để xác định đứa bé là con ai ư? Mộc Nhã, ngươi chẳng nhẽ đã quên, cùng với phép xác định giới tính thai nhi, phép thuật đó chưa chắc đã chính xác 100%? Mộc Nhã, ngươi rất có thể đã góp phần hại ch.ết cha đẻ của con trai mình đó!!!”
Mộc Nhã giơ tay, toan tát Kiều Oanh thì bị nàng giữ chặt, không thể nhúc nhích
“Kiều Oanh, ngươi đừng quá đáng. Chỉ vì bản thân ngươi gặp chuyện không vui, không đồng nghĩa với việc ngươi có thể trút lên người khác”
“Sao ngươi phải khẩn trương như vậy, Mộc Nhã? Trừ khi điều ta nói là đúng”
Mộc Nhã thu tay về, trừng mắt nhìn Kiều Oanh, “Đúng. Ngươi nói đúng nhưng không hoàn toàn đúng. Phép thuật chuẩn đoán giới tính thai nhi có thể sai nhưng phép xác định huyết thống thì không bao giờ. Kiều Oanh, ta khuyên ngươi, trước khi quá muộn, hãy đi tìm bến đỗ mới cho cuộc đời mình”
Kiều Oanh kiêu hãnh xoay người, tóc nàng tung bay trong gió, “Rất tiếc, thánh thượng ta không có người con trai nào khác ngoài Hy Đạt nên điều đó là không thể. Mộc Nhã, hy vọng ngươi sẽ hạnh phúc với lựa chọn của chính mình”
Từ trong đình nghỉ mát, Lẵng Hy Đạt đi tới, chầm chậm cất lời, “Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?”
Lưu Ly cười nhạt, “Chúng ta từ khi nào đã trở nên thân thiết đến mức tính xem bao lâu chưa gặp nhau vậy?”
Lẵng Mạnh Hàn ngẩng đầu nhìn trời đêm, giọng như hồi tưởng về những ngày xưa cũ, “Ta và người, nói đến cùng cũng cùng chung cảnh ngộ. Hà cớ gì phải lạnh lùng như thế?”
“Cùng chung cảnh ngộ? Lẵng quân vương, ý tứ của ngài, ta có chút không hiểu”
“Lưu hoàng hậu, bao năm qua, chẳng phải nàng vẫn không quên được Đoạn Trung đó sao? Còn ta …”
Thân hình Lưu Ly hòa vào trong đêm đen, vẳng lại sau lưng là câu nói không chút cảm xúc của nàng, “Ta và Đoạn Trung, không có một chút quan hệ nào cả!!!”