Chương 107: Đại hội pháp sư

Chớp mắt một cái, đại hội pháp sư toàn thiên hạ đã tới
Toàn bộ Thuần Sư, Diệt Sư từ khắp mọi ngõ ngách đều khăn gói quả mướp, lên đường, trong lòng nôn nóng đến cái thời khắc bản thân tỏa sáng trước đám đông, trở thành một huyền thoại sống lưu truyền muôn đời


Con người ta, ai chẳng có một chút lòng ham hư danh? Đứng trước danh lợi, mấy người có thể bình tâm như không?


30 năm một lần, tại chốn giao giữa 5 kinh thành của Thiên Lang, Nguyệt Dạ, Vỹ Đồ, Tần gia và Đoạn gia, địa danh không thuộc sự sở hữu của tam quốc nhị họ nhưng cũng không được liệt vào danh sách Những vùng đất khác, nằm phía trên Nguyệt Dạ chừng 54 km, mang tên Triệt Hạ đài, là nơi diễn ra kỳ thi pháp sư người người mong đợi


Cái tên Triệt Hạ cũng có nguồn gốc của riêng nó. Lịch sử kể lại, 6 vạn 6 nghìn 6 trăm năm trước, khi thế gian vẫn còn chìm trong máu lửa, Hạ Dã – người nắm trong tay sức mạnh vạn người kính nể, bỏ qua sự tự tôn, lòng tự trọng của một pháp sư, bỏ qua cả sự nhân từ của một con người, cam tâm đi theo Yêu Vương tàn phá nhân gian


Hoàng Duật, Lẵng Quý, Lãnh Nhân Môn, Tần Ly Túc, Đoạn Phú Trân, 5 vị pháp sư với tinh thần bất khuất, không ngại gian khó, khổ cực, không sợ hãi trước cửa sinh tử, đã đứng lên, kêu gọi mọi người cùng nhau chống lại Yêu Vương


Trải qua muôn đắng nghìn cay, Yêu Vương cùng với tay chân thân tín của mình – Hạ Dã đều bị đánh bại, lặp lại hòa bình cho nhân gian và cũng từ đó hình thành nên trật tự thiên hạ như bây giờ. Nơi Hạ Dã và Yêu Vương ngã xuống, chính là Triệt Hạ đài sau này


available on google playdownload on app store


Để thế hệ sau đời đời kiếp kiếp lấy Hạ Dã làm bài học, không bao giờ được đầu hàng trước bóng tối, từ bỏ phần "người" trong mình, 5 người Đoạn Phú Trân ra một hiệp định, cứ 30 năm một lần, tại Triệt Hạ đài sẽ tổ chức kỳ thi pháp sư để cho mọi người biết được, núi cao còn có núi cao hơn, từ đó không ngừng trau dồi bản lĩnh, tránh cho sự hòa bình làm lu mờ ý chí chiến đấu. Đồng thời, Triệt Hạ đài cũng không thuộc sự quản lý, thuộc địa phận của bất kỳ kinh thành nào cả


Hàng vạn năm đã trôi qua nhưng những điều tổ tiên truyền lại vẫn được con cháu đời sau tin thờ, làm theo
Sáng sớm, trời quang đãng, không một gợn mây
Xung quanh Triệt Hạ đài vốn hoang vu giờ phút này chật cứng bóng người


Trước lối vào sàn thi đấu là một viên trâu châu mang màu của biển, lóng lánh dưới ánh nắng rực rỡ, là vật quyết định xem ai là người có đủ tư cách thi đấu, ai là người sẽ ngồi phía dưới với tư cách khán giả


Điều kiện tiên quyết để có thể tham dự Đại hội pháp sư chính là người đó đã có ít nhất 3 năm hành tẩu trêm giang hồ
Đoàn người rồng rắn từ muôn phương tám hướng với đủ loại câu chuyện khắp hang cùng ngỏ hẻm to nhỏ vang lên, tạo thành một bầu không khí vô cùng náo nhiệt


"Ê, các ngươi biết tin gì chưa? Hôm nay nghe nói Thiên Lang đệ nhất hoa khôi Phụng Nhan cô nương cũng có đến tham dự với tư cách thí sinh đấy?"
"Thật sao? Ôi, nghe danh đã lâu nhưng ta chưa một lần được diện kiến, không biết nàng ta có xinh đẹp như lời đồn không nữa?"


"Chuyện đó còn cần phải bàn cãi nữa ư? Nếu không xinh đẹp, người ta sao có thể hút hồn được thiên hạ đệ nhất mỹ nam Tần Khải Quân công tử cơ chứ? Đó là chưa kể tới Thế đại nhân của Hộ Quốc phủ nữa đấy"


"Mà nè, mấy năm nay, ta nghe nói ở Những vùng đất khác xuất hiện nhiều vụ trẻ em sơ sinh mất tích lắm đấy. Ngươi nói xem, đó liệu có phải đại yêu quái nào hoành hành, bắt cóc chúng để tăng cường công lực không?"


"Gớm! Ngươi chỉ khéo tưởng bở. Nếu quả thực có đại yêu như thế, 3 năm ăn thịt trẻ sơ sinh là quá đủ để có thể tấn công tam quốc nhị họ. Nhưng chẳng phải mọi thứ vẫn bình yên ư? Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa đi"
...


Giữa muôn vàn tiếng nghị luận, Thế Thành, Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ chầm chậm hiện thân, nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của đám đông. Thường ngày, những tin tức này sẽ khiến cho Thế Thành buồn bực không thôi nhưng hôm nay thì không. Đầu óc chàng hiện giờ chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất, mẹ chàng bao giờ mới trở về


3 năm, đã 3 năm nay, ta không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của mẹ. Không dưới một lần, ta lao tới vách núi ngày đó, hòng dùng phép thuật thử phá vỡ trường lực, lao xuống tìm mẹ nhưng tất cả đều vô dụng


Thâm tâm ta biết rằng, thế gian sẽ chẳng có gì làm khó được mẹ. Nhưng ta ... ta vẫn sợ lắm ... sợ rằng một mai mẹ không về nữa, mẹ sẽ bỏ lại ta và tỷ tỷ một mình trên cõi đời này. Đến khi đó, ta biết làm sao? Ta biết ... phải ... làm thế nào ...


Dòng suy nghĩ của Thế Thành bị đứt quãng khi thân thể mềm mại của Phụng Nhan ghé sát vào người chàng, "Tiểu Thành Thành, đừng lo nghĩ nữa, có được không? Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi"


Nhìn cảnh trước mặt, Khuynh Đình nép sau lưng Khuynh Kỳ, cất giọng nói với Tử Y, "Ngươi thật sự không cảm thấy phiền lòng ư? Chẳng nhẽ ngươi không sợ Thế Thành cướp đi người mình yêu?"


Tử Y lấy tay che miệng ngáp, bâng quơ đáp, "Ngươi biết Phụng Nhan không thích nam nhân rồi mà. Ta biết lâu rồi ngươi không được gặp đại cô cô nhưng ngươi cũng đâu cần thiết khiến ta cũng phải buồn bã giống ngươi cơ chứ?"


Kể từ cái ngày đó, ngọc lâu chúng ta mỗi người một ngả. Cầm trong tay những chiếc gương nhỏ để liên lạc, gặp gỡ thông qua thất cô cô, tuy không phải là bặt vô âm tín suốt 3 năm trời nhưng cũng không thể so với lúc Thánh chủ chưa mất tích, khi vòng ngọc vẫn còn có thể sử dụng


Thánh chủ, đến bao giờ người mới trở về đây?


Khuynh Đình thở dài, yếu ớt nói, "Ngươi lại nghĩ oan cho ta rồi. Ta thật sự không có ý gì đâu mà" rồi đưa mắt quan sát vòng ngọc trên tay, thứ đã mất đi ánh sáng như thuở ban đầu, thứ giờ phút này chỉ còn là một mảnh trang sức tầm thường không hơn không kém


Đảo mắt xung quanh một hồi, Khuynh Kỳ chậm rãi lên tiếng, "Sao không thấy thứ ruồi muỗi suốt ngày vo ve quanh quẩn đâu nhỉ? Lạ thật đó"


Hiểu được đệ đệ mình đang nói tới ai, Khuynh Đình đáp, "Ý đệ là Tần Khải Quân chứ gì? Nghe nói Tần Lịch gọi hắn ta về lại Tần gia mấy ngày trước. Nghe đâu là giúp tìm kiếm tin tức của phụ thân hắn. Hôm nay chắc hắn cũng sẽ xuất hiện ở đây thôi. Sao thế? Đệ có việc tìm hắn ư?"


"Không có gì. Chẳng qua, đã quen với việc có mặt của hắn ở bên, nay không thấy đệ cảm thấy có chút gì đó không quen mà thôi"


Nghe thấy nhắc tới Tần Khải Quân, bước chân Thế Thành đột nhiên dừng lại. Không hiểu sao, giống như lời Khuynh Kỳ nói, tự bao giờ chàng đã quen với việc Tần Khải Quân ở cạnh bên bọn họ, coi đó là chuyện dĩ nhiên, nay khi chàng ta không còn, một cảm giác lạ lẫm dần dần xâm chiếm cõi lòng Thế Thành


Cảm nhận Thế Thành có đôi chút khác thường, Phụng Nhan lo lắng hỏi, "Tiểu Thành Thành, có chuyện gì không ổn ư?"
"Không ... không có gì ..."
Xa xa, Đán Thần, Tử Vân cùng với Khuynh Vũ, Yên Chi cất từng bước về phía lối vào Triệt Hạ đài với muôn mối tơ vò ngập tràn tâm tưởng


Kể từ sau khi thoát khỏi kén, Tử Vân đã thật sự lột xác. Vẻ ngoài nàng ngày một xinh đẹp, khí chất nàng ngày một lạnh lùng, tựa như đóa băng liên thanh khiết, khiến cho người đời chỉ nhìn từ xa chứ không một ai dám tiến lại gần


Tử Vân nhớ như in cái ngày nàng tỉnh dậy, khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác vì sầu đau của Thần lang, khi biết được chủ nhân đã bặt vô âm tín, có trời chứng giám, lúc đó nàng chỉ muốn lấy kiếm tự chấm dứt sinh mạng mình
Tất cả là do nàng


Nếu nàng không quá chủ quan, coi nhẹ sự đổi khác diễn ra trong cơ thể mình ...
Nếu nàng không mất kiểm soát, làm bị thương Đoạn Tuấn Khởi ...
Nếu như vậy, chủ nhân làm sao có thể đau đớn phát hiện ra, người nàng yêu, hóa ra, lại yêu người cùng giới cơ chứ?
Tất cả ... là ... do ... nàng


Đán Thần nắm chặt lấy bàn tay không biết tự khi nào đã run rẩy của Tử Vân, hệt như việc chàng làm cái ngày nàng tỉnh giấc
Ngày đó cũng như thế
Dung nhan băng giá của Tử Vân cũng thất sắc như thế
Ngày đó, chàng nói, đó không phải lỗi của nàng


Rằng thế gian có những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta
Rằng đừng đổ hết tội lỗi lên đầu mình
Nếu ngày đó, Đán Thần không nói những lời này cho Tử Vân, liệu rằng nàng còn có thể sống tới ngày hôm nay?
"Vân muội, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?"


"Không có chuyện gì. Thần lang, chàng đừng lo lắng"


Khuynh Vũ đảo mắt xung quanh một hồi, dùng năng lực kiểm tr.a những người đứng trong phạm vi của mình, xem xem có bất kỳ ai có mục đích nào bất chính, tiềm tàng nguy hiểm nào không. Đến giờ, cái chàng đọc được chỉ là những suy tính bình thường như "ta phải chiến thắng", "ta phải trở thành Thiên hạ đệ nhất Pháp sư", ... chứ chưa có gì đặc biệt cả


Nhớ lại ngày đó, khi Ngọc Giai thuật lại những lời Lữ Nhiên nói trước khi tự bạo, ta cùng mọi người đều đã biết trước, đại hội pháp sư năm nay sẽ chẳng bình yên
Rốt cuộc, là kẻ nào dã tâm lớn tới mức nhắm vào nhị họ tam quốc cơ chứ?


Nhận thấy Khuynh Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Yên Chi khẽ mỉm cười, im lặng không hề lên tiếng quấy rầy chàng
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thiếp cũng sẽ không để cho bất cứ ai làm hại chàng
Kẻ nào muốn gây tổn thương Vũ ca của thiếp, thiếp sẽ khiến cho nó ch.ết không toàn thây!


Tiếng nghị luận của đám đông một lần nữa lại vang lên khi cỗ xe ngựa sang trọng, to lớn xuất hiện, hé mở qua khung cửa sổ bay bay trong gió dung mạo tuyệt trần của nam tử với mái tóc trắng, hỏa y kiều diễm, ngồi cạnh bên nam nhân trung niên vẻ ngoài quyền quý
"Ê! Kia có phải là Hữu Tình lâu lâu chủ Vụ Đương đó không?"


"Đâu... Đúng rồi, chính là ông ta. Thế ... chàng trai trẻ tuổi tóc trắng đi cùng ông ta ... là ai? Ngươi có biết không?"


"Ta nghe nói đó là con trai nuôi của Vụ Đương. Ngươi cũng biết Vụ Đương cả đời chỉ mải mê làm ăn, không vợ con. Khi có tuổi, đến lúc nhận ra mình thật cô đơn thì duyên cũng đã lỡ. Không muốn đến khi mình đau yếu không có người bên cạnh, ông nhận nuôi chàng trai nổi trội nhất trong đám người làm, đổi tên là Dạ Nguyệt. Chỉ có điều, ta thật không ngờ, chàng ta lại là một mỹ nam tử rung động lòng người như vậy"


"Thì vì rung động lòng người nên Vụ Đương mới nhận nuôi chứ. Nghe nói ông ta hết mực cưng chiều đứa con nuôi này, mọi thứ đều răm rắp nghe theo. Thế nên mới có một tin đồn..."
"Tin đồn gì?"


"Rằng Dạ Nguyệt thật ra chính là ... tình nhân của Vụ Đương. Hai người lấy danh nghĩa là cha con nuôi để tiện bề ở bên nhau, qua mắt thiên hạ đó thôi"
"Thật vậy sao Ôi, tại sao người đẹp như thế lại ... lại ... cơ chứ"


Những tiếng bàn tàn xôn xao truyền vào tai của Vụ Đương khiến cho khóe miệng ông cứng đờ. Cái gì mà con nuôi? Cái gì mà tình nhân? Các ngươi có biết ... Dạ Nguyệt ... chính là ... là ...
"Có chuyện gì sao?"


Giọng Dạ Nguyệt chậm rãi vang lên làm cho Vụ Đương bất giác giật mình. Lấy tay thả rèm cửa, ngăn cách ngoại giới với trong xe, Vụ Đương kính cẩn đáp, "Chủ nhân, không có việc gì"
Dạ Nguyệt khẽ nhắm chặt mắt ngọc, "Thế thì tốt"


Xe ngựa của Dạ Nguyệt và Vụ Đương vừa khuất bóng, đằng xa, kiệu gỗ khảm vàng 16 người khiêng, lộng lẫy, sang trọng, quý phái hiện thân


Ngồi trong kiệu, nữ nhân với đôi mắt đỏ, mái tóc nâu, cùng với mạng ngọc che khuất dung nhan kiều diễm, sát bên là nam tử trung niên với vẻ ngoài tuấn tú, thoạt nhìn không ai có thể nói rằng, chàng đã qua một lần đò


"Kìa... đó chẳng phải là Kim Sang đấu giá hội chủ - Kim Nguyên Khánh ư? Như vậy, nữ nhân bên cạnh ngài ... có khi nào ... là ..."
"Là Bạch Băng phu nhân nổi tiếng đó ư? Hèn chi thế gian người người tò mò, không biết dung nhan nàng ra sao. Hóa ra là như vậy ..."


"Này, ngươi nói, liệu dưới lớp mạng ngọc kia, có phải là một tuyệt thế giai nhân không? Hay lại là ..."
"Điều này mà ngươi còn phải hỏi ư? Nếu ma chê quỷ hờn, liệu Kim Nguyên Khánh có thể không nạp thiếp ư? Nhất là khi bản thân đã có trong tay tiền tài ngay cả tam quốc nhị họ cũng phải kiêng dè phần nào"


Không chút để vào tai những lời đồn thổi bên ngoài, Kim Nguyên Khánh ngồi yên bất động, không dám có bất kỳ hành vi quá mức nào, làm phiền đến sự tĩnh tâm suy nghĩ của Bạch Băng


Ngày đó, khi chàng mất đi tất cả, người xuất hiện, nói rằng sẽ giúp chàng có lại mọi thứ vốn dĩ thuộc về chàng. Hơn nữa, còn giúp chàng trở thành nam nhân thiên hạ kính phục. Lúc đó, chàng không tin. Nhưng rồi, sự thực đã chứng minh, những lời người nói đều không phải lời chót lưỡi đầu môi


Nhìn chàng xem, nếu năm đó, không gặp được người, chàng có thể là chàng của bây giờ ư?
Chàng biết, cái gì cũng có cái giá của nó cả. Người giúp chàng, nhất định cũng phải hy vọng đạt được thứ gì đó


Đó là gì, chàng không quan tâm. Chỉ cần chàng không phải sống lại những tháng ngày tủi nhục ngày xưa, bất kể đó là gì, chàng không để ý
Người nói, cái người cần, là sự trung thành tuyệt đối, là sự nghe lời tuyệt đối
Lời người nói, là tuyệt đối!
Lời người nói, là sự thật!


Chỉ cần chàng làm được như thế, sự giàu sang, phú quý của chàng, đời này kiếp này, sẽ được bảo toàn
Và chàng ... đồng ý ... không hề suy nghĩ


Đã 3 năm, chàng trở thành "phu quân" trên danh nghĩa của người đã được 3 năm. Người ngoài nhìn vào, những tưởng người là người con gái coi chồng bằng trời, nguyện ở đằng sau làm hậu phương vững chắc không lời ca thán
Nhưng, chỉ riêng mình chàng biết sự thật


Chỉ riêng mình chàng biết được, bản thân mình cũng chỉ là thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy
Chỉ riêng mình chàng biết được, Kim Sang trở nên ngày hôm nay, tất cả do một tay người
Chỉ người ... và người ... mà thôi


Quyết định đến tham dự Đại hội pháp sư này, chẳng phải cũng do người đưa ra ư?
Chàng không phân vân, không thắc mắc! Bởi đó không phải việc của chàng!
Việc của chàng, là tuân lệnh, vô điều kiện!


Kiệu gỗ đi qua, từ phía cuối chân trời, những lá cờ to lớn, phấp phới trong gió nhanh chóng trở thành tâm điểm của toàn bộ sự chú ý của những người có mặt nơi đây


Quân đội hàng ngàn, kỵ mã sáng loáng, đao kiếm gậy phép nhiều vô số kể ... ngoại trừ tam quốc nhị họ, mấy ai trên thiên hạ này hoành tráng được như thế?


Từ trên những cỗ xe ngựa dát vàng, khảm ngọc, toàn bộ hoàng thân quốc thích, gia quyến thân thuộc của Thiên Lang quốc, Nguyệt Dạ quốc, Vỹ Đồ quốc, Tần gia và Đoạn gia chậm rãi bước xuống, theo sau là những cận thần, bề tôi trung thành, đắc lực của riêng mình, ngoại trừ đám Thế Thành, những người tới trước được một lúc. Phút chốc, toàn bộ thanh âm biến mất, không gian vì thế trở nên yên tĩnh đến tột cùng


Hoàng Quân dẫn theo Mộc Nhã, Hoàng Lam, tay bắt mặt mừng với nhà thông gia của mình là Tần Lịch, Tần Hằng và bất ngờ nhất là Tần Long Sắc, Tần gia chủ tiền nhiệm vốn lâu nay đã không can thiệp vào chuyện thiên hạ


Lãnh Khuyết, cùng với Lưu Ly, Lãnh Nhu đi tới thăm hỏi tình hình sức khỏe của Lãnh Tình và hiền tế Đoạn Tuấn Khởi, không quên dành chút thời gian cho phu phụ Đoạn Trung, Vương Nhạn cùng với Đoạn Khởi Tân và Đoạn Tuyết Lăng


Cuộc nói chuyện của Lãnh gia chợt bị gián đoạn khi Lẵng Mạnh Hàn, Kiều Oanh và Lẵng Hy Đạt qua thăm hỏi Đoạn gia
Lãnh Nhu nắm chặt lấy đôi bàn tay Lãnh Tình, ôn tồn lên tiếng, "Muội muội, mọi chuyện thực sự vẫn ổn chứ, đúng không?"


Sao ta cứ cảm thấy Lãnh Tình đang buồn bã vì chuyện gì vậy nhỉ? Linh tính mách bảo ta rằng, cuộc sống của muội thời gian qua không hạnh phúc như mọi người vẫn nghĩ. Nhưng rốt cuộc lý do là tại sao?


Lãnh Tình gượng cười đáp, "Không ... có chuyện gì đâu. Hoàng huynh đừng lo lắng. Đúng rồi, sao hôm nay không thấy Đằng đại nhân – Đằng Thiên đâu vậy? Mỗi khi có chuyện ra ngoài, mẫu hậu đều mang theo ngài ấy mà. Sao hôm nay lại là ngoại lệ thế?"


"Ta cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng từ sáng sớm, mẫu hậu đã ra lệnh cho sư phó ở lại Nguyệt Dạ thành rồi"


Kể cũng lạ, sư phó ta là cánh tay đắc lực của phụ hoàng, của mẫu hậu. Cớ sao lần này, một chuyện trọng đại như vậy, mẫu hậu phải phân phó cho người ở lại Nguyệt Dạ? Là vì người không có phép thuật ư? Sao ta cứ cảm thấy, đó không phải là lý do thật sự


Sự phân vân đó của Lãnh Nhu cũng theo gió bay đi khi Lẵng Hy Đạt bước tới, bắt chuyện cùng chàng. Hai người sau vài ba câu xã giao, đều không hẹn mà hướng tầm mắt về phía Đoạn Tuyết Lăng
Và cũng chính trong lúc đó, thâm tâm hai chàng chợt xuất hiện một cảm giác khó tả


Tuyết Lăng ... hôm nay ... không giống với ngày thường ...
Dường như ... nàng là một ai khác biến thành ...
Ta đang nghĩ gì thế? Thế gian ... làm gì ... có ai ... sở hữu sức mạnh như vậy ...
Đoạn Tuyết Lăng mỉm cười đáp lễ, lặng im không nói câu gì


Nhận thấy Hồng Hoa trầm tư, Hoàng Điệp mở lời, "Tỷ tỷ, tỷ vẫn nghĩ về chuyện vừa rồi ư?"


Trên đường đi tới đây, 3 người Hồng Hoa, Hoàng Điệp tình cờ trông thấy một đám nam nhân đang trêu ghẹo người con gái che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, tìm cách lột bỏ mặt nạ nàng với hàng loạt những tiếng cười khả ố. Hồng Hoa bực mình liền ra tay ngăn cản. Thấy vậy, người con gái đó, cũng tức Tiểu Liên, cám ơn nàng rồi nhanh chóng rời đi


"Sao ta cứ cảm thấy ... ánh mắt nàng ta ... quen thuộc ... quen thuộc lắm ..."
"Tỷ tỷ, người lại cả nghĩ rồi. Chúng ta lần đầu gặp Tiểu Liên, làm sao lại có thể quen thuộc cơ chứ?"


Tần Khải Quân giúp Tần Kính đỡ Hoàng My thân thể nặng nề, đi về phía gia đình Hoàng Quân. Bước chân chàng đột ngột dừng lại khi ánh mắt chàng bắt gặp ánh mắt của một-người-nào-đó
"Biểu ca, có chuyện gì ư?", Tần Kính thắc mắc hỏi


Từ khi biểu ca trở về từ Thiên Lang, huynh ấy đôi khi cứ như người mất hồn, ngồi một mình thẫn thỡ suy nghĩ vì chuyện gì đó. Những lúc ta hỏi, biểu ca chỉ mỉm cười không đáp rồi nói lảng sang chuyện khác. Đã có chuyện gì xảy ra với huynh ấy mà ta không biết ư? Biểu ca, sao huynh không nói cho đệ biết, có chuyện gì không ổn với mình


Tần Khải Quân nghiêng nghiêng mặt, chậm rãi đáp, "Không có gì" rồi quay sang Hoàng My, "Biểu muội, nếu cảm thấy mệt thì muội không cần đến đây đâu. Dù sao thân thể muội giờ cũng không còn nhẹ nhàng như trước nữa"


Hoàng My lắc đầu, "Biểu ca, huynh bắt đầu giống phu quân muội rồi đấy. Muội nói rồi, muội mới ở thời kỳ đầu của thai kỳ, chứ có phải sắp tới ngày lâm bồn đâu mà nặng với chả nề. Không sao đâu. Sức khỏe muội, muội biết. Mọi người đừng quá lo lắng"


Theo phép lịch sự tối thiểu, Tú Sinh, Dạ Cơ cùng với Hồng Tuyết mỉm cười chào đám Thế Thành. Thế Thành, Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ vui vẻ đáp lễ


Hai bên Triệt Hạ đài, nơi gần với chỗ tổ chức đấu phép nhất, là vị trí của những con người quyền lực bậc nhất thiên hạ, vị trí người người thèm khát nhưng chỉ có thể than thân trách phận, không làm được gì hơn
Bên trái là Thiên Lang, Nguyệt Dạ, Vỹ Đồ. Bên phải là Đoạn gia, Tần gia


Quan chủ khảo mỗi năm tuần tự sẽ do một trong tam quốc nhị họ đảm nhiệm. Năm nay đến lượt Đoạn gia. Không chút suy nghĩ, Đoạn Trung chỉ định lão Vệ, nô bộc lâu năm của mình. Phu xướng phụ tùy, Vương Nhạn liền để Tiểu Cúc, a hoàn đi theo bên mình từ khi phụ thân qua đời, người từng báo tin Tuyết Lăng chào đời cho mọi người, cùng với lão Vệ tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng này


Nhắc tới phụ thân, Vương Nhạn lại nghĩ tới chiếc vòng hổ phách năm đó bản thân tặng cho Lẵng Hy Đạt. Không hiểu duyên cớ làm sao, nàng luôn có cảm giác vô cùng thân thiết với chàng ta, điều ngay cả bản thân cũng không thể giải thích


Tuy không có địa vị như tam quốc nhị họ, nhưng Vụ Đương, Kim Nguyên Khánh dẫu sao cũng là những nhân vật danh chấn nhân gian, làm sao có thể ngồi cùng chỗ với những kẻ bình thường. Không muốn gây nên những hiềm khích không đáng có, tam quốc nhị họ đều đồng ý để cho hai người cùng gia quyến ngồi cuối Triệt Hạ đài


Lần đầu tiên trong đời, Tần Khải Quân biết thế nào là đại bại. Từ trước tới nay, chàng luôn vững chắc một niềm tin, thế gian không có bất cứ nam nhân nào sở hữu vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành như chàng. Ngay cả Thế Thành, người công tâm mà nói là mỹ nam muôn người hâm mộ, cũng còn kém chàng vài phần nho nhỏ. Nhưng hôm nay, cái "sự thật" chàng luôn tâm niệm hoàn toàn bị phá nát, khi nhìn thấy Dạ Nguyệt. Chàng ta tựa như từ trời cao giáng xuống, đánh cắp toàn bộ ánh sáng rực rỡ trên nhân gian muôn màu. Chàng ta ... đẹp ... tới mức khó tin!


Dạ Nguyệt bất chợt cảm thấy làn da mình có phản ứng khi đảo mắt về phía Vương Nhạn, tựa như thấy được đồng loại. Cơ thể chàng vốn được tạo từ bạch ngọc ngàn năm ngâm trong hàn băng vĩnh cửu, thứ băng giá có nhiệt độ gần như thấp nhất thiên hạ. Vậy cớ làm sao, chàng lại có cảm giác như thế khi ở gần một con người bình thường?


Hoàng Lam nhìn Lãnh Nhu rồi lại nhìn Dạ Nguyệt. Nhóc ta cảm thấy ba người bọn họ có điểm giống nhưng cũng có điểm khác, cảm giác ngay cả chính bản thân nhóc ta cũng không thể lý giải. Đây không phải là lần đầu tiên nhóc ta cảm thấy như vậy. Nhớ ngày đó, khi Lãnh Nhu tới Thiên Lang để tham dự lễ đăng quang, cũng là vòng cuối của kỳ thi pháp sư, cảm giác này đã xuất hiện. Nay, nó lại tái hiện


Rốt cuộc là vì sao?
Lão Vệ cùng với Tiểu Cúc đứng trên đài cao, đang định cất giọng mở màn Đại hội pháp sư thì từ xa hàng loạt tiếng huyên náo ồn ã vang lên


Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì từ trên không trung xuất hiện lá cờ thêu hình hai bàn tay, một thon thả, một gân guốc đang nắm chặt lấy nhau – lá cờ của Pháp Sư hội
Sự xuất hiện của Pháp Sư hội khiến cho toàn trường phút chốc mất đi trật tự vốn có


Dẫn đầu thành viên Pháp Sư hội là nữ tử trung niên với ánh mắt nhuộm mùi buồn thương, với dung nhan bị che kín sau lớp mạng đen. Theo sau nàng là nam nhân trẻ tuổi với cái nhìn thoạt trông bình tĩnh nhưng chứa đựng trong đó là cõi lòng cuồn cuộn dậy sóng, cũng như nữ tử giấu đi dung nhan mình, bế trên tay hài nhi 3 tuổi


Ba người họ không ai khác ngoài Đán Kỳ Anh, Đán Lĩnh và Đán Chi – kết tinh tình yêu năm đó của hai người
Đoạn Trung đứng dậy, bước về phía Đán Kỳ Anh, "Cho tại hạ mạn phép hỏi, người là ..."


Đán Kỳ Anh đáp, "Không dám giấu, ta chính là Đán trưởng gia của Pháp Sư hội – Đán Kỳ Anh. Người chắc là Đoạn gia Đoạn Trung. Nghe danh đã lâu, giờ mới có dịp diện kiến"


Tần Lịch mở lời, "Đán Kỳ Anh, mạn phép cho ta hỏi hôm nay người một mình dẫn thành viên Pháp Sư hội tới đây là có ý gì?"
"Ai nói bà ta chỉ có một mình?"


Tiếng nói nam tử vang lên từ đằng sau làm cho tất cả đồng loạt ngoái nhìn. Đó là nam nhân tuổi chừng hơn 40, làn da trắng, dung mạo thanh tú, với ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt của Tần Kính, Đoạn Trung


Bờ má khẽ ửng hồng, ngữ khí của người vừa tới cũng giảm đi, "Hôm nay, còn có ta với Đán Kỳ Anh tới đây chứ nàng ta không phải đi một mình"
Đán Kỳ Anh thấy nam nhân có biểu hiện như vậy không khỏi mắng thầm trong lòng. Đúng là đồ dại giai, thấy sắc quên bạn. Ta khinh. Ta khinh!


Hoàng Quân khẽ nhíu mày, "Người là ..."
Dung nhan trẻ trung, tuấn mỹ của Hoàng Quân làm nam nhân dừng hình giây lát, "Không dám giấu, tại hạ chính là Lộc trưởng gia của Pháp Sư hội – Lộc Bằng Tâm"


Ngày đó, sau khi thất bại trong việc diệt trừ nhện nữ, thâm tâm ta đau xót khôn nguôi khi nghĩ tới việc mỹ nam bí ẩn do ta mà bị thương tổn. Đêm ta không ngủ, ngày ta không ăn, một thời gian dài về sau, không hiểu từ bao giờ ta đã trở nên như này ...


Haizzz ... bây giờ có nhìn vào gương, có đánh ch.ết ta cũng không ngờ được rằng, thân hình ta có thể thay đổi nhiều tới thế ...
Ái tình ... quả nhiên ... là có sức mạnh ... kỳ diệu mà ...
Mỹ nam ngày đó ... người đang ở đâu ...
Nếu người còn sống ... hãy để ta ... được gặp lại ...


Vẩn vơ suy nghĩ, Lộc trưởng gia không để ý rằng, trong đám đông, nam tử với tà áo xám cùng nữ nhân khoác lớp hỏa y đang dần dần lùi về phía sau, không muốn cho người khác nhận ra mình đang có mặt tại nơi đây


Tử Vân cảm thấy duyên phận thế gian quả thật là khéo trêu ngươi. Ngày đó, khi biết một vị trưởng gia nữa của Pháp Sư hội có họ bắt đầu bằng chữ L, nàng ngàn lần vạn lần không ngờ rằng đó sẽ là vị Lộc pháp sư năm xưa, vị pháp sư béo ú yêu nam nhân ngày đó muốn diệt trừ nàng ...


Đưa mắt nhìn Đán Chi, bé gái xinh xắn, vẻ ngoài hao hao giống Đán Lĩnh, Đán Thần cuối cùng cũng biết được ai là tác giả của bào thai trong bụng Đán Kỳ Anh 3 năm về trước
Hóa ra là vậy ...


Nhìn Lộc Bằng Tâm gần như bất động bởi vẻ ngoài mê hoặc nhân tâm của Hoàng Quân, Đán Kỳ Anh thầm nghĩ, nếu lúc này "hắn" thấy được cảnh này thì chẳng phải ...
"Hoàng quân vương quả thật danh bất hư truyền, vẻ ngoài khó ai trên đời có thể sánh bằng, ta nói thế có phải không Lộc trưởng gia?"


Giọng nói sặc mùi ghen tuông làm cho tất cả mọi người không khỏi ngoái đầu lại nhìn người vừa mới mở lời. Đó là nam thanh niên với ngũ quan thanh tú, da trắng, môi hồng cùng đôi lông mày lá liễu đen nháy một màu. Tuy so với Thế Thành, với Tần Khải Quân còn thua kém nhiều nhưng vẻ ngoài đó cũng đã đủ để giúp chàng có được hai tiếng "mỹ nam"


Đán Kỳ Anh lẩm bẩm, "Ta biết ngay mà. Hắn ta thể nào cũng sẽ không để yên chuyện này mà"
Lộc Bằng Tâm ho nhẹ hai tiếng, chầm chậm quay người đối diện với mỹ nam, "Lộc Hạng Kiếp, ngươi tới lúc nào sao ta không biết vậy?"


Lộc Hạng Kiếp nhã nhặn mỉm cười, "Lộc trưởng gia mải ngắm nhìn người khác thì còn có tâm tư nào để ý đến kẻ hèn này nữa"


Tằng Gia Hiển hôm nay cáo bệnh, không cùng với mọi người tới Đại hội pháp sư, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ vì ít nhất cũng bớt đi được một tình địch. Ai mà chả biết Bằng Tâm là người mê trai đẹp cơ chứ? Năm xưa nghe những đồ đệ đi theo chàng kể lại, chỉ vì lỡ may làm bị thương một tên Diệt Sư vẻ ngoài tuấn tú mà người đau khổ cho tới tận bây giờ!


Nếu ta mà không quản chặt, chẳng mấy chốc sẽ bị kẻ khác cướp mất chàng!
Đấy, chẳng phải ta vừa mới sểnh ra một tý thôi, chàng đã đắm say tên Hoàng quân vương kia rồi đó ư


Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí ẩn dưới nụ cười tươi tắn của Lộc Hạng Kiếp, Đán Lĩnh rốt cuộc cũng hiểu tại sao trước kia chàng ta hay tỏ vẻ khó chịu với mình tới như vậy


Ở Pháp Sư hội, ai mà chẳng biết, Lộc Bằng Tâm thích nam, và chẳng ai còn lạ gì việc, Lộc Hạng Kiếp thích Lộc Bằng Tâm. Nghe những người đi theo Lộc Bằng Tâm nói, ngày đó khi đang đau buồn vì làm thương tổn mỹ nam bí ẩn nào đó, trên đường kiếm tìm tung tích kẻ ấy, Lộc Bằng Tâm ra tay cứu mạng Lộc Hạng Kiếp rồi nhận chàng làm đệ tử


Mọi chuyện cũng sẽ không có gì đặc biệt nếu như Lộc Hạng Kiếp không yêu Lộc Bằng Tâm. Từ sau khi trở thành đệ tử của Lộc Bằng Tâm, Lộc Hạng Kiếp ngày ngày đêm đêm quấn chặt lấy sư phụ mình, công khai tỏ vẻ thù địch với bất cứ người con trai nào khác tiếp cận người


Từ trước tới nay vốn là người yêu đơn phương mỹ nam, nay lại được mỹ nam yêu đơn phương, từ thế chủ động chuyển qua thế bị động, Lộc Bằng Tâm cảm thấy vô cùng không quen. Vậy nên, chàng mới ... tìm mọi cách lẩn trốn Lộc Hạng Kiếp ... có điều đều không được ... thành công cho lắm ...


Chuyện hai nam nhân ở bên nhau, Đán Lĩnh nhìn quả thật không quen mắt ... nhưng không phải người ngoài nhìn chàng và Kỳ Anh cũng vậy hay sao? Hơn nữa, đó cũng chẳng liên quan gì tới chàng nên lâu dần, chàng cũng chẳng quan tâm gì nữa


Tần Lịch, cùng với Tần Hằng cất lời, "Hôm nay, Pháp Sư hội tới Đại hội Pháp sư là ..."


Lộc Bằng Tâm né tránh ánh mắt chỉ chực thiêu sống người khác của Lộc Hạng Kiếp, nhanh chóng đáp, "Pháp Sư hội suy cho cùng cũng là Pháp sư, sao có thể bỏ lỡ Đại hội Pháp sư toàn thiên hạ cho được. Tần gia chủ, ngươi nói, có đúng không?"


Tần Lịch nhìn Đoạn Trung, Hoàng Quân, Lẵng Mạnh Hàn và Lãnh Nhu. Thấy không ai có ý định phản đối, chàng liền mở lời, "Nếu đã như vậy thì xin mời" rồi ra lệnh cho kẻ dưới kê thêm hai ghế cho Lộc Bằng Tâm và Đán Kỳ Anh bên cạnh Kim Nguyên Khánh và Vụ Đương


Ánh mắt Đán Kỳ Anh dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của nam nhân cách đó không xa. Nội tâm nàng dâng lên từng đợt sóng. Chàng ta ... chàng ta ... sao ... sao ... lại giống ... giống sư phụ tới thế


3 năm qua, cứ mỗi năm, Bạch Băng lại phải "sửa đổi" bề ngoài cho Hồng Tuyết một lần. Ở độ tuổi đó, trẻ con lớn lên nhanh lắm. Hồng Tuyết không chút thay đổi, người ngoài có thể không nghi ngờ ư? Đó cũng lý do, hiện tại, Đán Kỳ Anh không nhận ra Hồng Tuyết chính là người mình từng gặp tại Hắc Vụ lâm


Lão Vệ cùng với Tiểu Cúc đang định mở lời, khai cuộc Đại hội Pháp sư thì một tiếng hét to vang lên
"Chậm đã"


Thân hình rắn rỏi với làn da bánh mật, cơ bắp lực lưỡng của Cương Trực, cùng với hàng trăm, hàng nghìn nhân khẩu của Chiến Sĩ hội hiện rõ mồn một trước ánh mắt khinh bỉ của toàn trường pháp sư
Lũ thấp kém này ở đâu chui ra thế này? Bọn chúng nghĩ đây là nơi nào?


Bỏ mặc ánh nhìn khinh thường xung quanh, Cương Trực ồm ồm lên tiếng, "Tam quốc nhị họ, thậm chí cả Pháp Sư hội đều đã có mặt, Chiến Sĩ hội làm sao có thể bỏ lỡ dịp vui này cho được?"


Tuy đã qui ẩn sơn lâm, nhưng là người lớn tuổi nhất nơi đây, Tần Long Sắc là người đầu tiên mở lời, "Các hạ là ...?"
"Tại hạ chính là Cương Trực, Chiến Sĩ hội hội chủ. Lão gia đây chắc là Tần Long Sắc, Tần gia chủ tiền nhiệm, có phải không? Hân hạnh, hân hạnh ..."


"Cương hội chủ, chắc người cũng biết, đây là Đại hội Pháp sư, đúng không?"
"Như vậy thì sao? Chẳng nhẽ Chiến Sĩ không thể tham dự ư? Nực cười!"
Lưu Ly trang nhã nói, "Thứ nực cười duy nhất ở đây, chính là các ngươi! Khi còn chưa bị bẽ mặt, sao các ngươi không lui về Sa mạc Tử thần đi"


Cương Trực nắm chặt tay thành quyền, "Ả đàn bà kia, ngươi nói cái gì?"
"Đúng là thứ cục súc, không biết lễ nghi tối thiểu"
"Ngươi..."


Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Lẵng Mạnh Hàn liền đứng lên, "Mọi người bình tĩnh, mọi người bình tĩnh ... Nếu như Cương huynh đệ cùng mọi người trong Chiến Sĩ hội đã tới thì hãy ở lại ... Nào nào ... người đâu chuẩn bị ghế ..."


Đảo mắt xung quanh một vòng, nhìn nam tử quanh đây ai nấy đều da trắng, môi hồng, thân hình thanh mảnh, Cương Trực không khỏi xem thường
Cái lũ pháp sư này đều chỉ là loại ẽo ợt, có gì ghê gớm đâu cơ chứ


Diệt Sư tuy có tu luyện thân thể, tự mình đối chiến nhưng dù sao cũng thi triển pháp thuật nên dĩ nhiên không thể nào lực lưỡng được như Chiến sĩ, những con người hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp để sinh tồn
Sau hàng loạt những sự cố gián đoạn, cuối cùng, Đại hội pháp sư cũng chính thức bắt đầu


Sau bài phát biểu, giới thiệu đại diện, lão Vệ cùng Tiểu Cúc ra hiệu lệnh, từng thí sinh đi về phía ngọc bích để kiểm tr.a tư cách của bản thân


Đây cũng chính là lúc phá huy tác dụng của ly rượu "bằng chứng nhận" Tuyết Lăng được Lẵng Mạnh Hàn rót vào ngày bế mạc của kỳ khảo sát pháp sư năm đó tại Vỹ Đồ


Tuyết Lăng với nhẫn ngọc trước nay đều người – vật tương thông. Ly rượu năm đó thẩm thấu vào cơ thể nàng, cũng đã thẩm thấu vào nhẫn ngọc, vào ngọc lâu, thẩm thấu vào toàn bộ cơ thể của những người sinh sống trong đó, giúp họ đủ tư cách trở thành thí sinh


Do số lượng thí sinh tham gia vô cùng vô cùng lớn, cũng như mọi lần, Đại hội Pháp sư sẽ thi đấu theo hình thức đấu loại trực tiếp. Mỗi người chỉ thi đấu một lần, thắng vào vòng trong, thua lập tức ra về, không hề có cơ hội lần 2


Mặt trời ngả dần về tây, từ chỗ hàng vạn người tham gia, số người lọt vào vòng cuối cùng giờ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay
Thiên Lang – Thế Thành, Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ
Nguyệt Dạ – Lãnh Nhu, Lãnh Tình
Vỹ Đồ – Lẵng Hy Đạt


Đoạn gia – Đoạn Tuấn Khởi, Đoạn Khởi Tân, Đoạn Tuyết Lăng
Tần gia – Tần Kính, Tần Khải Quân
Kim Sang đấu giá hội – Kim Nguyên Khánh, Bạch Băng
Hữu Tình lâu – Dạ Nguyệt
Ngoài ra, còn có những cá nhân tiêu biểu như: Khuynh Vũ, Đán Lĩnh, Lộc Hạng Kiếp, ...


Khi những tia nắng cuối cùng biến mất dưới chân trời xa xăm, mặt trăng chậm rãi thức giấc sau một ngày dài nghỉ ngơi, cũng là lúc trận đấu chung kết đầu tiên bắt đầu, trận đấu giữa Lãnh Nhu và Lẵng Mạnh Hàn


Triệu hồi ra yêu quái cận thân của mình là Cá một sừng, Lẵng Mạnh Hàn cất lời, "Lãnh Nhu thái tử, xin mời"
Lãnh Nhu hóa phép ra quyền trượng, tư thế sẵn sàng công kích, "Lẵng thái tử, nếu có gì không phải xin thứ lỗi"
Lão Vệ nói lớn, "Trận đấu ... bắt ..."


Chữ "đầu" còn chưa kịp phát ra thì dị tượng trên trời làm cho mọi người được một phen hoảng hốt. Mặt trăng đêm nay không mang tới ánh sáng nhẹ nhàng, bình yên một màu trắng nữa mà đỏ rực tựa như muốn nhuộm máu nhân gian muôn trượng


Hàng loạt tiếng xôn xao bàn tán vang lên, không một ai chú ý rằng, trong bóng đêm, một bóng đen nhanh chóng di chuyển.






Truyện liên quan