Chương 3: Vẫn còn độc thân

“Đây là, của bạn gái anh?” Sắc mặt Hạ Sí tối sầm lại, lặng lẽ nắm chặt tay.
“Là của mẹ tôi, là đồ mới.” Thời Ngộ nhẹ nhàng cười, đưa đồ trong tay đưa lên lần nữa, “Bố mẹ tôi thỉnh thoảng sẽ đến đây, mấy thứ này sẽ chuẩn bị trước.”


Bởi vì tình cảm của bố mẹ anh rất tốt, anh đã học được rất nhiều từ khi ông đã bị nhiễm tai. Anh bắt đầu tự lập từ rất sớm, bố mẹ cũng sẽ không quá ràng buộc cuộc sống của anh, cho dù có đến chỗ này cũng chỉ ở một hai ngày. Nhưng về chuyện của mẹ, bố đều sẽ để ý từng chi tiết, cho nên những thứ này được chuẩn bị theo từng mùa.


Nghe được những lời này, khuôn mặt Hạ Sí giãn ra trong nháy mắt. Nếu cô lý trí suy nghĩ một chút, cũng biết, nếu Thời Ngộ đã có bạn gái, có lẽ hiện tại cô đã không theo vào được cửa này.
Thời Ngộ rất dịu dàng, nhưng cũng rất biết chừng mực.


Chỉ là, hiện giờ mối quan hệ nhạy cảm, ở trước mặt anh luôn không nhịn được làm ra vẻ một chút.
Sau khi đưa đồ cho cô, Thời Ngộ đứng ngoài cửa chờ cô.
Hạ Sí cởi quần dài, cúi đầu nhìn, đầu gối thật sự khôi phục quá nhanh!


Mặc dù như vậy, cô vẫn thay quần ngủ rộng thùng thình, ngồi bên giường, “Có thể vào được rồi.”
Thời Ngộ ở ngoài cửa hỏi lại lần nữa, sau khi chắc chắn, mới đẩy cửa ra.


Hạ Sí ngồi trên giường, không mang giày, hai chân đặt ở mép giường. Đôi chân của cô nhỏ nhắn và trắng trẻo, nhưng ngón chân của cô đã để lại dấu vết của việc tập múa quanh năm.


available on google playdownload on app store


Cảm nhận được ánh mắt của Thời Ngộ, bỗng nhiên cô lại căng thẳng thu hai chân lại, ngồi xếp bằng trên giường, giấu đi đôi chân “xấu xí” của mình.


Hình dáng bàn chân của cô vẫn rất đẹp, chỉ có điều trước đây khi luyện tập, ngón chân có thể bị phồng rộp và chảy máu, sau khi khôi phục sẽ để lại dấu vết, điều này là không thể tránh khỏi.


Hạ Sí chậm rãi vươn hai chân ra, quần ngủ hơi ngắn một chút, mắt cá chân lộ ra một đoạn nhỏ trắng nõn.
“Làm phiền quấn lên đến đầu gối.”
Cô khom lưng, tùy ý vén ống quần rộng thùng thình lên, lướt qua đầu gối. Thật ra… Không thể nhìn thấy bất cứ chỗ nào bị thương.


“Còn đau không?” Thời Ngộ hỏi.
“Có thể, có lẽ, chắc là còn một chút.” Cô trợn tròn mắt nói dối.
Chắc là là nhìn ra được mục đích của cô, Thời Ngộ chậm rãi buông ống quần xuống, “Nếu thật sự cảm thấy không khỏe, có thể đến bệnh viện kiểm tr.a thêm.”


Hạ Sí ảo não phồng má, trước kia cô bị va vào đâu, Thời Ngộ đều rất lo lắng, khi đó cô có thể làm ầm lên một cách vô cớ. Hiện tại, Thời Ngộ chỉ hận không thể đứng cách xa cô ba bước chân sao?!
“Vừa rồi hình như em cảm thấy có thứ gì đó xù xù, đụng phải chân em.”


“Xin lỗi, có thể là con mèo trong nhà.” Thời Ngộ đã tìm ra được nguyên nhân, mèo nhà anh thích ngồi xổm ở các góc khác nhau, ví dụ như góc bàn, góc giường, và các nơi khác.
“Mèo?” Thời Ngộ thế mà lại nuôi mèo.


Không biết có phải con mèo nhỏ kia có nghe được ai đó đang nhắc đến nó hay không, lại đi từ ngoài cửa vào.
Toàn thân mèo nhỏ trắng như tuyết, lông tơ mềm mại mảnh mai, ánh mắt lóe ra ánh màu xanh mờ ảo. Đó là một con mèo sư tử với đôi mắt màu xanh nhạt.


“Nó tên là Pho Mát, năm nay ba tuổi.” Thời Ngộ giới thiệu thằng nhóc kia cho cô.
“Pho Mát, hôm nay mày dọa chị gái sợ rồi.” Anh nói chuyện, mà thằng nhóc kia hình như còn nghe hiểu, đi về phía trước vài bước, đi tới bên giường, nhìn về phía Hạ Sí làm nũng, “Meo meo~”


Vừa rồi Pho Mát ngồi xổm ở góc bàn cọ chân vào Hạ Sí, nhưng không phát ra âm thanh, mà tất cả lực chú ý của Hạ Sí vừa rồi đều ở trên người anh, suýt chút nữa quên tìm thủ phạm. Lại là thằng nhóc đáng yêu như vậy.
“Anh nuôi mèo từ khi nào vậy?” Cô hỏi.


“Ba năm trước.” Thời Ngộ đáp.
Mặc dép lê, Hạ Sí xuống giường, giơ tay lên, định sờ Pho Mát. Nhớ tới Thời Ngộ xa cách và lễ phép với mình, Hạ Sí ngẩng đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Em có thể sờ nó không?”
“Có thể thử xem, tính cách Pho Mát rất tốt.” Bình thường đều khá ngoan ngoãn.


“Đây xem như là vật tùy chủ sao?” Có lẽ là cảm giác được không khí trong phòng hài hòa hơn, Hạ Sí đùa giỡn cùng anh, thăm dò vuốt ve lông Pho Mát, quả nhiên Pho Mát không phản kháng.


Cô vốn là thích động vật nhỏ, nhưng lại lo lắng nuôi không tốt, chưa từng tự mình nuôi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ trêu chọc thú cưng nhà người khác nuôi. Nhưng cũng không phải tất cả thú cưng đều phối hợp, Pho Mát ngoan như vậy, Hạ Sí rất thích, “Nó đáng yêu quá!”


“Vậy đó là em chưa từng thấy qua bản nhất thật của nó.” Thấy một người một mèo chơi đùa vui vẻ, trên mặt Thời Ngộ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt hoa đào kia như có như không một chút ánh sáng.
“Bản nhất thật, là cái dạng gì?” Hạ Sí lộ ra ánh mắt tò mò.


“Lúc mới bắt đầu…” Thời Ngộ hơi chần chừ, giống như đang nhớ lại, “Lúc nhặt được Pho Mát, nó rất gầy, cả người đều là bùn. Đưa nó đến bệnh viện để kiểm tra, để thuận tiện cho việc điều trị, đã cạo lông toàn thân.”


Ba năm trước Pho Mát vẫn là một con mèo đi lạc, mùa đông lạnh, con mèo nhỏ tội nghiệp nếu tiếp tục lang thang, có lẽ sẽ không thể chịu đựng được qua một đêm.
Ban đầu có ý định rời đi, nhưng cuối cùng anh lại đưa con mèo đến bệnh viện thú cưng để điều trị, sau đó mang về nhà.


Nghe xong câu chuyện về Pho Mát, tâm tình Hạ Sí từng chút từng chút một trầm xuống, lòng bàn tay chạm vào bộ lông dài mềm mại trên người Pho Mát, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
Cô thì thầm: “Anh luôn thích, đi cứu những người đang trên bờ vực của cái ch.ết……”


Có lẽ lúc trước, Thời Ngộ đối với là thích, nhưng lại chứa đựng quá nhiều sự đồng tình và thương hại.
Pho Mát kêu meo meo đè lên giọng nói của cô, Thời Ngộ không nghe rõ lắm.


Hạ Sí cúi đầu, không quá hứng thú, Thời Ngộ đang định nói gì đó, điện thoại di động bên cạnh lại rung lên. Thời Ngộ ra khỏi phòng, khoảng một phút sau khi kết thúc cuộc gọi, lại đi vào lần nữa nói với cô: “Xin lỗi, bệnh viện có một trường hợp khẩn cấp, tôi phải đi ngay bây giờ, em thì sao?”


Chủ nhà cũng đi rồi, cô đương nhiên không có lý do gì để ở lại, cũng không có thân phận gì để ở lại. Hạ Sí chỉ vào quần dài vừa mới thay, nói: “Em thay quần áo xong rồi đi.”


Thời Ngộ gật đầu, ôm Pho Mát đi, đóng cửa lại giúp cô. Hạ Sí không trì hoãn quá lâu, thay quần áo xong đi ra, Thời Ngộ mới thu dọn xong đồ dùng bỏ vào phòng bếp.
Đứng ở giữa phòng khách, cô gái lớn gan kia lại trở nên chật chội ràng buộc.
“Có cần đưa em về không?” Thời Ngộ đi đến hỏi.


“…… Không cần phiền phức như vậy.” Sau một lúc chần chừ, Hạ Sí “từ chối” anh.
“Được.” Thời ngộ không giữ lại, không chần chừ, giống như ước gì có thể tiễn cô là bạn gái cũ phiền toái này đi sớm một chút.
Hạ Sí có chút phiền muộn.


Nếu thật sự muốn đưa, sẽ không hỏi như vậy, anh cùng lắm chỉ là khách sáo hỏi thăm, cô lại suýt chút nữa xem như thật.
“Cái này đặt ở trong phòng là được, lát nữa tôi thu dọn sau.” Thời Ngộ chú ý đến trên tay cô còn ôm quần ngủ vừa thay.


Kết quả, Hạ Sí chẳng những không buông xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn, sốt ruột giải thích, “Em giặt rồi trả lại cho anh! Hoặc mua một cái mới để trả lại cho anh.”
“Không cần.”


“Phải làm! Anh biết không, em là người không thích nợ người khác nhất.” Người quen thuộc với cô đều biết, tính cách của cô là người có thù tất trả, có ân tất báo.


“Vậy được rồi.” Thời Ngộ biết không tranh được cô, vì thế mỉm cười, thỏa hiệp với cô, cầm một cái túi xách giúp cô bỏ vào: “Nếu em cứ kiên trì, thì giặt rồi trả lại cho tôi là được.”
‘Ừm~” Lời này cô không trả lời trực tiếp.
“Tôi đưa em ra ngoài trước.”


“Không cần!” Hạ Sí vội vàng từ chối, “Không phải anh phải đến bệnh viện gấp sao? Không cần tiễn em, em nhớ đường! Ngàn vạn lần không cần tiễn!”


Hai tay cô chống vào trong không khí, thấy Thời Ngộ đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, vội vàng rời đi. Cô vẫn không muốn để cho Thời Ngộ biết mình sống ở đây, không biết còn tưởng rằng cô cố ý… Được rồi, là cô cố ý.


Nếu như không phải “Thủy Mộc Thanh Uyển”, chắc là cô sẽ không ở trong căn nhà này của mẹ.

Nhìn bóng lưng như chạy trốn kia, Thời Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu, ý cười trên mặt rõ ràng.


Diện thích “Thủy Mộc Thanh Uyển” rất rộng, những khu vực lân cận phần lớn là nhà vườn, tương ứng với đó, phương diện quản lý tài sản và hệ thống an ninh cũng sẽ khá nghiêm ngặt.


Ngoại trừ chủ sở hữu, “khách” đều cần phải xác nhận thân phận với chủ nhà mới có thể đi vào, Hạ Sí sớm đã không có chìa khóa nhà anh, lại có thể tự do ra vào, tám chín phần là đang ở chỗ này.
Hơn nữa, trí nhớ của anh rất tốt, mẹ của Hạ Sí hình như đã từng ở đây.


Thời Ngộ xoay người, trở lại phòng bếp thu dọn bát đĩa còn lại. Thằng nhóc dính người kia lẻn vào, nằm sấp bên cửa nhà bếp.
Lúc Thời Ngộ đi ra ngoài, ánh mắt rơi vào trên người Pho Mát đang xù lông, còn nhớ rõ, vừa rồi đã có một bàn tay, sờ qua nơi này.


Thời Ngộ quỳ một đầu gối ngồi xuống, bàn tay dừng ở vị trí trong trí nhớ, vuốt ve lông Pho Mát, “Pho Mát, cô ấy rất thích mày.”
Mùa hè năm lớp 11, anh và Hạ Sí gặp một con mèo hoang trên đường, hình như Hạ Sí rất thích, thường cố ý mua đồ cho nó ăn.


“Nếu cậu thích con mèo này  thì có thể nuôi nó.” Sau khi nhìn thấy một vài lần, Thời Ngộ đưa ra ý kiến.
Nhưng Hạ Sí lại đưa ra câu trả lời khác với tình huống bình thường: “Nếu không thể chăm sóc nó cả đời, vì sao phải mang về nhà?”


“Nếu cậu không mang nó về nhà, làm sao biết không thể chăm sóc nó cả đời.” Anh không hiểu, chuyện chưa từng thử qua, làm sao có thể tùy ý đưa ra kết cục.


“Bởi vì mọi người đều rất ích kỷ, chỉ lo cho bản thân.” Hạ Sí ngồi xổm ở đó, đổ một chút thức ăn cho mèo vào, đứng dậy, không liếc mắt nhìn con mèo kia một lần nào nữa.
Khi đó Hạ Sí đối với bất luận là người nào cũng không đủ tin tưởng.


Thời Ngộ không ghét nuôi thú cưng, nhưng cũng không phải là thích, nhưng lúc nhìn thấy Pho Mát, anh lại bởi vì chuyện cũ mà động lòng trắc ẩn.
Anh có thể nuôi Pho Mát cả đời.
*
Sau khi Hạ Sí về đến nhà, bắt đầu lên mạng tìm quần cùng thương hiệu.


Về phần cái quần trong tay này, cô không có ý định trả lại.
Thời gia không thiếu tiền, phần lớn mọi người đều sẽ để ý chuyện chia sẻ đồ đạc của mình cho người khác, cho dù là cô có giặt sạch trả lại, Thời Ngộ cũng sẽ không đưa cho mẹ anh nữa.


Nếu đã như vậy, thì cô mua một cái mới sẽ tốt hơn.

Sau khi xác nhận đặt hàng với nhãn hiệu, Hạ Sí bắt đầu thu dọn hành lý vừa được gửi về nước trước mấy ngày trước.


Hôm qua cô chỉ xách vali chỉ có áo khoác cùng những thứ mình cho là quan trọng, nhưng lần này, thật sự có dự định ở lại đây.


Những người bên ngoài chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hoa kệ của cô khi đứng trên sân khấu, nhưng không biết, điều cô quan tâm nhất, không thể buông bỏ nhất, chưa bao giờ là múa và danh dự.


Hạ Sí thay  bộ quần áo khác, buộc tóc lên, lấy từ trong hộp trang sức ra hai cái cặp tóc có chữ màu vàng kẹp ở giữa tóc, bắt đầu bài luyện tập hàng ngày.

Sau khi tập bài giãn cơ đạt tiêu chuẩn, trên lưng đã có một lớp mồ hôi mỏng.


Trở về phòng chuẩn bị quần áo sạch sẽ, Hạ Sí đi vào phòng tắm. Cởi bỏ bộ quần áo, cô gái lộ ra dáng người xinh đẹp, nhưng không ai biết, thân thể này từng gầy như que củi.


Nước ấm rửa sạch toàn thân, hệ thống sưởi ấm thấm vào trong cơ thể, cô không sử dụng bồn tắm, nhanh chóng tắm rửa xong liền quấn khăn tắm đi ra ngoài. Trong phòng ấm áp hơn.


Ngón tay vừa cầm quần áo lên, điện thoại trên giường bắt đầu lóe lên, Hạ Sí cầm lên nhìn xem, là Bạch Phỉ gọi tới, “Hạ Hạ! Giúp tớ…”
Hai mươi phút sau, Hạ Sí đã xuất hiện trước cửa nhà Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ vặn eo.


Hôm nay cô ấy được nghỉ ngơi, ở nhà một mình, đột nhiên muốn quay video rèn luyện thân thể đăng lên mạng, kết quả… Có chuyện ngoài ý muốn.
“Đỗ Nam Châu đâu?”
Đỗ Nam Châu chính là vị hôn phu của Bạch Phỉ.


Bình thường có chuyện ngoài ý muốn, đều sẽ theo bản năng ỷ lại vào người gần gũi nhất.
Bạch Phỉ lắc đầu giải thích, “Anh ấy đi công tác.”
Trong nhà không có ai, hôm nay lại là ngày làm việc, bạn bè thường xuyên lui tới đều đi làm, cho nên cô ấy mới phải làm phiền Hà Sí vừa trở về.


“Bây giờ sự nghiệp của anh ấy đang trong giai đoạn thăng tiến, cậu đừng thấy hôm qua chơi đùa như vậy, hôm nay đã mua vé máy bay đi công tác.” Người lớn sẽ dần dần quen với việc giữ áp lực trong lòng, khi gặp phải một chuyện gì đó, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hạ Sí gọi xe, đưa Bạch Phỉ đến bệnh viện.


“Làm phiền cậu rồi, Hạ Hạ.”
“Không có việc gì, gần đây tớ còn chưa bắt đầu tìm việc làm, cậu tìm tớ là đúng.”


Bạch Phỉ ấn ấn eo kêu lên, vì để đánh lạc hướng, lại lôi kéo Hạ Sí nói chuyện phiếm, “Vừa rồi cậu nói tìm việc làm? Với thành tích hiện tại của cậu, còn cần tự mình đi tìm sao?”
Không phải là cả đống cơ hội lớn bày ra trước mặt cô, tùy ý cho cô chọn sao?


Hạ Sí lắc đầu, “Tạm thời, không muốn đi những nơi đó.”


Một khi cô chấp nhận những lời mời đó, cô có thể trở nên bận rộn, mà điều cô cần nhất bây giờ là thời gian rảnh rỗi và tự do. Chờ nghỉ ngơi vài ngày, thích nghi với môi trường thành phố C, cô sẽ tìm một công việc thoải mái và đơn giản, làm những gì cô muốn.


“Đúng rồi, nếu cậu thật sự muốn rèn luyện, có thể đến phòng tập gym hoặc tìm huấn luyện viên, đừng tự mình tập động tác khó, cơ thể có thể bị thương, đến lúc đó người chịu tội vẫn là chính cậu.”


“Đừng nói nữa, tớ đang vô cùng hối hận! Hành động đó đã gần như làm cho tớ rời khỏi thế giới xinh đẹp!”
“Hahaha, đáng đời.”
“Tớ đã như vậy rồi, cậu còn cười tớ.”
Hai người kéo đông kéo tây, ngược lại quên đi đau đớn.
*
Bệnh viện.


Trong giờ nghỉ ngơi, Sầm Khải cầm chơi điện thoại lướt Weibo, vô tình nhấn vào video do một blogger nào đó đẩy, nhất thời bị hấp dẫn. Sau đó, anh ta tìm kiếm tin tức của nghệ sĩ múa trong video, kéo vài trang, không khỏi cảm thán, “Dáng người này, nhan sắc này, quá tuyệt rồi!”


Anh ta rất muốn tìm người chia sẻ, kết quả bị thẳng nam trong mắt chỉ có sơ đồ cấu tạo cơ thể con người làm cho mất hứng, “Ngẫm lại trên bàn giải phẫu, những cơ quan đó cậu đã xem qua.”
Sầm Khải: “… Cậu không biết thưởng thức!”


Ai nói rằng bác sĩ sẽ chỉ biết nhìn xương cốt, không biết thưởng thức cái đẹp.
Đúng lúc Thời Ngộ đi ngang qua, Sầm Khải lại tiến đến gần, rất muốn chia sẻ kho báu mình vừa phát hiện với người khác, “Thời Ngộ, đến đây, nhìn nữ thần tháng mười một của tôi! ”


Mọi người đều biết, tình tình Thời Ngộ tốt, hầu như không bao giờ nói những lời làm cho người ta mất hứng, cho dù là Sầm Khải thường xuyên nói chuyện không đâu vào đâu, Thời Ngộ cũng sẽ đón.


“Thế nào? Đẹp quá mà! Có phải rất tuyệt không?” Sầm Khải đưa điện thoại di động lên trước mắt Thời Ngộ, bảo anh nhìn rõ ảnh.


Đó là một bức ảnh biểu diễn trên sân khấu, hai cánh tay thon dài giơ cao qua đỉnh đầu, độ cong của mỗi ngón tay được kiểm soát đúng cách. Trang phục múa được thiết kế tỉ mỉ vừa vặn với người mặc, lộ ra eo mảnh khảnh, váy dài dưới thân theo đó đung đưa, hình ảnh cực kỳ hoàn mỹ.


Đặc biệt, gương mặt trang điểm tinh xảo của cô, ngay cả biểu cảm cũng không thể bắt bẻ được.
Thời Ngộ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào màn hình, trả lời câu hỏi vừa rồi của Sầm Khải, “Rất đẹp.”


“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy… Cậu vừa nói gì?” Sầm Khải chủ động cắt ngang đề tài của mình, điểm chú ý hoàn toàn chuyển sang ba chữ (*) vừa anh vừa trả lời.
(*) Theo nguyên gốc “很漂亮”: “漂亮” /piàoliang/ nghĩa là đẹp nên mình để nguyên là 3 chữ.


Phải biết rằng, tuy rằng Thời Ngộ cũng không làm người khác mất hứng, nhưng anh cũng chỉ biết phụ họa theo, ví dụ như vừa rồi nếu anh trả lời một chữ “đẹp” thì không có gì, nhưng chính anh lại nói thành câu, còn khen là rất đẹp!


“Cậu khen cô ấy xinh đẹp có phải không?” Làm việc chung hai năm, còn chưa nghe thấy Thời Ngộ chủ động khen ai, Sầm Khải khẳng định lại lần nữa: “Xuất phát ra từ nội tâm?”
“Đúng vậy.” Thời Ngộ mỉm cười, trong mắt đào hoa tràn đầy tình ý.
“Mẹ ơi!” Sầm Khải lại kinh hãi.


Nếu để cho các cô gái trong bệnh viện thấy được nụ cười vừa rồi, không điên cuồng mới lạ đó!
“Cho nên, cậu thích người này?” Sầm Khải đưa ra kết luận này, lại nhìn kỹ cô gái trên màn hình vài lần, lắc đầu: “Thật sự không dễ tìm.”


Anh ta ngẫm lại những người mình biết kia, đẹp thì đẹp, nhưng đều không đạt được tiêu chuẩn mà Thời Ngộ thích, muốn làm ông mai nhưng cũng bất lực.


Sầm Khải lại nghĩ, nghệ sĩ múa nổi tiếng này cũng chỉ có thể nhìn qua màn hình, từ bỏ tâm tư trêu ghẹo Thời Ngộ, lại bắt đầu bắt đầu vào chuyện chính, thu thập ảnh người đẹp, “Trước kia sao tôi lại không chú ý đến các nghệ sĩ múa cơ chứ! Tính toán sai rồi, thật sự là tính toán sai lầm mà.”


Thời Ngộ cười không nói.


Sầm Khải thích thưởng thức người đẹp nhưng không phải loại người tâm lý vặn vẹo, nữ thần trong miệng anh ta cơ bản mỗi tháng đổi một lần, thậm chí là một tháng đổi mấy lần. Khi không có ai phụ họa theo, anh ta sẽ đi tìm người tiếp theo, cho nên Thời Ngộ cũng không muốn nói nhiều hơn khiến Sầm Khải chú ý.


Hạ Sí tốt bao nhiêu, Thời Ngộ đã biết từ rất sớm.

Bệnh viện có rất nhiều người xếp hàng, Hạ Sí đỡ Bạch Phỉ ngồi xuống, cầm chứng minh thư và thẻ bảo hiểm y tế giúp cô ấy lấy số.


Lúc tìm phòng, Hạ Sí đặc biệt chú ý đến sự phân bố các khoa của bệnh viện, ngoại trừ lo lắng Bạch Phỉ bị bong gân, cô còn có suy nghĩ khác.


Sau khi kiểm tr.a ảnh chụp X-quang, xác nhận dây chằng thắt lưng Bạch Phỉ bị căng. Mô dây chằng không dễ tái tạo và phục hồi, phải được xử lý tốt ngay từ đầu để tránh để lại di chứng. Ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ, Bạch Phỉ cảm nhận được sự đau đớn bên hông, trong lòng hối hận ngàn vạn lần.


Bởi vì trong nhà Bạch Phỉ không có người, để thuận tiện chăm sóc, Hạ Sí qua ở hai ngày. Hai ngày nay, cũng là thời gian làm đệm cho cô ấy.
Hai ngày sau, vị hôn phu của Bạch Phỉ đi công tác trở về, Hạ Sí cũng chuẩn bị về nhà.


“Chị Hạ, lần này thật sự cảm ơn, nghe Tiểu Bạch nói chị muốn ở lại thành phố C, sau này gặp phải chuyện gì cứ việc tìm chúng tôi.” Đỗ Nam Châu còn nhớ rõ xưng hô với Hạ Sí trước đây ở trường, “Chờ eo Tiểu Bạch đỡ hơn, chúng tôi lại mời cậu ăn cơm.”


“OK, tôi chờ ăn cơm.” Hạ Sí ra hiệu, chuẩn bị rời đi.
Theo mệnh lệnh của Bạch Phỉ, Đỗ Nam Châu đưa Hạ Sí ra ngoài.
“Lần này chị trở về, có liên lạc với Thời Ngộ không?” Trước kia bọn họ đều học cùng một trường cấp 3, Đỗ Nam Châu đương nhiên cũng biết quan hệ giữa cô và Thời Ngộ.


“Thế nào?”
“Khụ.” Đỗ Nam Châu đặt tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, “Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đoạn thời gian trước nghe nói cậu ấy vẫn còn độc thân.”


Hạ Sí thường xuyên nói chuyện tâm sự với Bạch Phỉ, Đỗ Nam Châu thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một vài tin tức từ miệng vợ, đoán rằng, Hạ Sí đối với Thời Ngộ còn dư tình chưa hết.
Là bạn bè, có thể giúp đỡ.
“Cảm ơn nha~” Hạ Sí nhận ý tốt của anh ta.
*


Hạ Sí biết Thời Ngộ đang làm việc ở bệnh viện, nhưng cũng không rõ khoa nào, đến bệnh viện mới nhớ đến việc tìm kiếm.
Dựa theo phân bố bệnh viện, Hạ Sí đi thang máy lên tầng, rốt cục, tìm được ảnh, tên và giới thiệu của Thời Ngộ trên tường của khoa ngoại.


Người và giấy tờ tùy thân hình như đều được chỉnh sửa. Hạ Sí giơ điện thoại lên chụp ảnh, lưu vào album.
Sầm Khải vừa từ dưới tầng trở về nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thán, lại là một người phụ nữ bị vẻ ngoài của bác sĩ Thời dụ dỗ.


Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh, càng cẩu huyết chính là, có một lần có một người trung niên cầm ảnh chụp tìm đến khoa, nói đến thăm “con rể”. Náo loạn một phen mới biết, con gái người nọ đem ảnh của bác sĩ Thời chụp lại gửi cho người nhà nói đó là bạn trai của mình, thật sự đó là một hiểu lầm lớn.


Sầm Khải lại tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc Hạ Sí cất điện thoại di động, xoay người.
Thấy rõ mặt Hạ Sí, một giây sau, miệng Sầm Khải há hốc thành hình chữ “O”.


Gần đây anh ta rất hài lòng với nhan sắc của nữ thần mới tìm được, lật qua lộn lại nhìn qua lật lại rất nhiều ảnh động, ảnh tĩnh, đối với ngũ quan của Hạ Sí đều rất quen thuộc.
Và bây giờ… Anh ta thấy cái gì đây?
“Cô, cô…” Sầm Khải hơi kích động.


Hạ Sí dừng bước, tầm mắt dừng lại trên thẻ làm việc của Sầm Khải. Là đồng nghiệp cùng khoa.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Sầm khải ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi một câu, cô có phải là nghệ sĩ múa kia không, Hạ Sí?”


Hạ Sí có hơi kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy đã bị người khác nhận ra. Cô không phải là minh tinh, cũng không muốn che giấu khi đi ra ngoài, “Xin chào.”
“Cô… Cô đến bệnh viện à?” Sầm Khải nhất thời quên mất, mình nên đi theo giao lưu với nữ thần tháng 11.


“Tôi muốn tìm một người.” Hạ Sí không kiêng dè che giấu mục đích của mình.
“Ai?” Sầm Khải lại nhớ đến cảnh vừa rồi, cô chụp ảnh lại tấm ảnh của Thời Ngộ, đang định mở miệng thì đột nhiên thấy bóng dáng cao gầy đi đến từ phía trước.


Hạ Sí đối mặt với Sầm Khải, không nhìn thấy phía sau.
Cho đến khi, Thời Ngộ đi đến bên cạnh cô.
Hạ Sí phát hiện ra anh.
“Sao em lại đến bệnh viện? Cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?” Ánh mắt Thời Ngộ rơi vào trên người Hạ Sí.


Hạ Sí nhướng mày hỏi ngược lại: “Không có việc gì thì không thể đến sao?”
“Có thể, nhưng tốt nhất là không.” Ngoài các bác sĩ làm việc, bệnh viện không phải là một nơi tốt cho những người khác.


“Anh đang cố ý đuổi người à? Bác sĩ Thời.” Cô có chút tức giận, cố ý gọi như vậy, nhân mạnh từng chữ.
Thời Ngộ biết tiểu tính tình của cô, sửa lại: “Tôi hy vọng em luôn khỏe mạnh.”


“Hai người quen biết nhau?” Sầm Khải lại cảm thấy như ngôi làng của mình được kết nối mạng, một lúc sau mới phát hiện Thời Ngộ và Hạ Sí quen biết nhau. Anh ta nhìn Thời Ngộ lại nhìn Hạ Sí, tò mò hỏi: “Hai người có quan hệ gì?”


Hạ Sí Tiệp im lặng không nói, chờ đợi đáp án từ miệng Thời Ngộ. Sau đó, cô nghe thấy nhịp tim của mình rơi xuống.
Thời Ngộ nói: “Là bạn bè.”






Truyện liên quan