Chương 31: “Vừa rồi anh ôm em từ trong phòng tắm ra.”

Câu ở chỉ gian kim sắc dây xích bỗng nhiên buộc chặt, Hạ Sí vội vàng phiết đầu, vừa vặn thấy phía trước xe đình ổn.
Thời Ngộ mở cửa xe ra, cô nóng lòng muốn đứng dậy ngay, “A Ngộ.”


“Được, về nhà nào.” Bàn tay ấm áp tay vòng qua từ phía sau, ôm ở bên hông, kéo cô lại gần mình, dắt Hạ Sí đi về phía thang máy.
Đi đến khúc rẽ, Thời Ngộ lơ đãng quay đầu lại, tầm mắt đảo qua chiếc ô tô màu đen đậu ở cách đó không xa.


Trên đường về nhà, Hạ Sí luôn cảm thấy bất an.
Người đàn ông đó……
Là Thẩm Mộ!
Ở độ tuổi cô dễ bị tổn thương nhất,Thẩm Mộ, người đã tạo ra cơn ác mộng, khiến cho cô phải chịu đau khổ, khiến cho cô bị mẹ “vứt bỏ”!


Lúc nhìn thấy thoáng qua ở bên ngoài Đại học C, cô còn nghi ngờ là mình nhìn nhầm, em buộc bản thân mình quên đi. Nhưng lúc này mới không được bao lâu, Thẩm mộ lại bấm còi một lần nữa, lộ ra khuôn mặt từ cửa sổ xe, chính là vì muốn để cho cô phát hiện?


Vì sao Thẩm Mổ có thể ra và Thủy Mộc Thanh Uyển? Là ngoài ý muốn hay là…… Cố ý?!
Trên đời này, kẻ tiểu nhân khó chơi, cả đời này cô cũng không muốn lại đối phó với loại người ghê tởm đó nữa!


Giúp Pho Mát thay nước và đồ ăn xong, ở giữa hành lang truyền tiếng gọi ầm ĩ của Thời Ngộ, “Tri Tri, nhiệt độ nước trong phòng tắm đã điều chỉnh xong rồi.”
“Em đến ngay.” Hạ Sí ôm áo quần ngủ, đi ngang qua Thời Ngộ ở cửa phòng tắm.


available on google playdownload on app store


Nhiệt độ nước thoải mái làm cho cơ thể cô được thả lỏng, Hạ Sí dựa vào thành bồn tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Bất tri bất giác, bước vào giấc mơ.


Nhà xưởng đổ nát thê lương đầy rác rưởi và bụi bặm, chỉ có một góc được rào sắt bao quanh lại. Trên nền đất đầy bụi bặm có một sợi xích sắt dày cộp, vết máu vẫn còn sót lại.
“Hạ Sí, cô đừng trách tôi, muốn trách thì trách người mẹ không biết liêm sỉ kia của cô!”


“Cô và mẹ cô cũng giống nhau, đều là tiện nhân! Ông gia kia bảo vệ bà ta như trứng liền thịt, tôi đang lo không cơ hội tính sổ, thì cô đã chủ động đưa đến cửa.”
“Cô phải nhớ kỹ, hôm nay cô phải chịu tội, đều là bởi vì mẹ của cô, phải nhớ kỹ, đều là bà ta hại cô!”


Bất lực khóc thút thít, cầu cứu trong hoảng sợ, mọi âm thanh hư vô đều biến thành móng vuốt sắc nhọn của quỷ dữ, xẹt qua cơ thể mỏng manh của cô gái, máu tươi chảy đầm đìa.


“A ——” Rũ bỏ cơn ác mộng, Hạ Sí đột nhiên mở mắt ra, thất thần nhìn trần nhà tuyết trắng trên đỉnh đầu, xoa dịu hơi thở dồn dập.
Cánh tay rơi xuống mặt nước nổi lên gợn sóng, cửa phòng tắm đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, Thời Ngộ xông vào, “Tri Tri!”


Thậm chí không quan tâm đến việc chiêm ngưỡng khung cảnh kiều diễm xuân sắc, ôm người đang lạnh dần từ trong bồn tắm ra, kéo khăn tắm to rộng treo ở bên cạnh quấn lại.
“A Ngộ.” Hạ Sí còn chưa đứng vững, vội vàng duỗi tay ôm lấy anh.


Vừa rồi trong cơn ác mộng kinh hoàng, nước mắt đã lăn dài. Giờ phút này cô đang quên bản thân mình đang ở đâu, cô chỉ muốn nắm lấy ánh sáng mà mình nhìn thấy và gọi tên anh mới có thẻ khiến cho cô cảm thấy an tâm hơn.


“Anh ở đây, anh ở đây.” Thời Ngộ đáp lại cô, một bàn tay đặc biệt chú ý nắm lấy khăn tắm, sợ cô bị cảm lạnh.
Cô trốn ở trong lòng ngực nghẹn ngào, cơ thể run lên bần bật.


“Làm sao vậy?” Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, Thời Ngộ ôm nàng đứng dưới đèn, kiên nhẫn dỗ dành, “Không khóc, Tri Tri, có chuyện gì cứ nói với anh.”


Giọng điệu dịu dàng tràn ngập sự che chở, như là đang ôm một con búp bê sứ, ngay cả âm thanh của động tác cũng không dám quá lớn, sợ quấy nhiễu cô.


Thời Ngộ quan sát quá xung quanh cũng không phát hiện ra tình huống bất giờ nào, đoán rằng có thể là do cô đang hoảng sợ vì điều gì đó nên không thể vội vàng được.
“Chúng ta lau khô trước mặc quần áo rồi về phòng được không?” Anh nhẹ giọng dỗ dành.


Khăn tắm tuy lớn, nhưng cũng chỉ có thể che đi thân thể, chứ không thể hoàn toàn vừa vặn. Nước chảy dài ở trên chân, những giọt nước tinh thể thỉnh thoảng rơi xuống giữa hai chân của Thời Ngộ.
Hạ Sí không trả lời, nhưng cũng không ôm chặt giống như vừa rồi nữa.


Cách lớp khăn tắm, Thời Ngộ bắt đầu hành động, lau từ đầu vai ra phía sau, nhưng vẫn tuân thủ quy tắc, không để lộ ra cơ thể của cô.
Động tác vừa dừng lại, anh không dám xuống chút nữa.


“Tri Tri, tự mình thay quần áo.” Lời này đã không giống như giọng điệu dò hỏi vừa rồi, nhưng lại thấy Hạ Sí bất động, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, chỉ đành phải từ bỏ.


“Quên đi, về phòng trước.” Thời Ngộ thở dài, một tay ôm người, đưa về phòng ngủ, quấn khăn tắm đặt ở trên giường mềm mại.
Nhưng Hạ Sí không phối hợp, cánh tay ôm lấy cổ anh không chịu buông tay, Thời Ngộ chỉ phải ngồi ở mép giường cùng cô, “Đỡ hơn chút nào chưa?”


Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa hai cái ở khóe mắt, Hạ Sí khàn giọng, chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi không cẩn thận ngủ quên, gặp phải ác mộng.”
“Mơ thấy cái gì?” Anh hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, Hạ Sí lắc đầu, không chịu nói.


Nếu là cơn ác mộng hư vô, hẳn là sẽ không làm cho cô kinh hãi trong thời gian ngắn như vậy, trong lòng Thời Ngộ hiểu rõ, nhưng cũng biết tình tình Hạ Sí không thể bức ép được. Nhẹ giọng  an ủi: “Những cảnh trong mơ đều là ngược lại, ác mộng sẽ không phát sinh, Tri Tri đừng sợ.”


“Vậy anh không được rời khỏi em.” Ngón tay nắm lấy ống tay áo của anh càng dùng sức hơn.
“Được, không rời đi.”


Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng (*), Hạ Sí không dám lại đi những cảnh đáng sợ trong giấc mơ kia, âm thanh vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, khuôn mặt Thẩm Mộ tràn ngập lệ khí là cơn ác mộng mà cô vĩnh viễn không thể quên được.


(*) Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng: có nghĩa là mọi người trước khi làm việc gì đều rất hào hứng, tràn đầy tin tưởng, nhưng khi thất bại thì nản luôn, mấy ai dám bắt đầu lại một dự án mới, hoặc bắt đầu với tâm lý dè dặt, luôn sợ đổ vỡ.


Có Thời Ngộ ở bên cạnh, cuối cùng cũng không cần phải tự dày vò chính mình, Hạ Sí chậm rãi hoàn hồn, giật mình cảm thấy bản thân không ổn, nhẹ nhàng đẩy người đàn ông bên cạnh ra, cúi đầu nói: “Em muốn mặc quần áo.”


“Vừa rồi không biết là ai ôm anh không chịu buông tay, ngay cả thay quần áo cũng không muốn.”
“Mới, mới không có!” Khi đó cô căn bản không thể tưởng được loại chuyện “xấu hổ” này.
“Anh vào phòng tắm lấy quần áo ngủ giúp em, được không?”


“Được, vậy anh đi nhanh một chút.” Hạ Sí tránh ánh mắt của anh, vành tai ửng đỏ.
Thời Ngộ ra khỏi phòng, Hạ Sí nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ một lúc sau đã tháo khăn tắm đặt ở bên ngoài. Đợi anh lấy quần áo ngủ về, Hạ Sí chỉ vươn một cánh tay trắng nõn ra nhận lấy.


Cơ thể dưới chăn bông không mặc gì cả, bất luận là thay cái gì trước, cũng đều sẽ lộ ra, nhưng người nọ lại đứng bất động trước giường, dường như không có ý định muốn đi.
Hạ Sí cố ý đợi một lúc, mới hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”


Người nọ không những không nghe thấy ý trên mặt chữ của cô, thậm chí còn cố ý ôm lấy hai tay, ánh mắt ái muội nhìn về phía cô, “Vừa rồi là anh ôm em từ trong phòng tắm ra.”
“Em biết……” Khuôn mặt cô gái ửng đỏ.


Khi đó cô nằm ở trong bồn tắm, không có quần áo che lấp, cho dù có ngâm mình trong nước, khoảnh khắc ôm lên cũng sẽ bị nhìn thấy.
Thời Ngộ không phải người coi trọng dục vọng, nếu không hàng đêm ở chung thì đã sớm phát sinh quan hệ, lúc này nhất định là cố ý trêu chọc, muốn nhìn thấy cô xấu hổ.


Tâm tư của Hạ Sí đã sớm bị dẫn dắt, ném áo ngủ sang một bên, hai tay nắm lấy chăn, làm động tác có thể nhấc lên bất cứ lúc nào, đỏ mặt giận dỗi ngược lại, “Vậy đợi chút nữa tự mình nổi lên phản ứng thì cũng đừng trách em!”
Thời Ngộ: “……”


Đầu óc ngược lại xoay chuyển nhanh, biết dùng lời nói kích thích anh.
Nếu là Thời Ngộ của 5 năm trước, thật sự sẽ trốn tránh, nhưng hôm nay đã qua 5 năm, rất nhiều người cùng chuyện đều đã phát sinh thay đổi.


Bước chân nhẹ nhàng, người đàn ông khom lưng, hai cánh tay thon dài chống ở mép giường, cúi người tiến đến gần, cố ý đè thấp giọng nói từ tính câu hồn người khác, “Không phải còn có Tri Tri giúp đỡ đây sao?”


“Em sẽ không giúp!!!” Bỗng nhiên tới gần hơi thở quá nóng, dốt đến mức sắc mặt Hạ Sí đỏ bừng, cuống quít trốn tránh, trùm chăn qua đỉnh đầu, bao bọc cả người vào bên trong.
Cô biết Thời Ngộ là ý trên mặt chữ.
Giúp đỡ……


Lúc trước cô đã chủ động giúp anh một lần, sau đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi lần thứ hai lần thứ ba, kết quả tay mỏi hết mấy ngày.
Vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Quá tr.a tấn người.


Thời Ngộ rũ mắt, chỉ có thể nhìn thấy ổ chăn đang chuyển động, anh biết một vừa hai phải, túm lấy chăn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng kéo xuống hai cái ý bảo, “Đừng tự mình bọc mình lại, anh đi rửa mặt trước, ngoan ngoãn thay áo quần đi nha, đừng để bị cảm mạo.”


Lúc anh ra ngoài, tiếng đóng cửa cố ý làm cho lớn hơn. Lúc này Hạ Sí mới chui từ trong chăn ra, nhanh chóng thay xong quần áo ngủ.
Thuận theo tự nhiên phát sinh quan hệ là một chuyện, cả người trần trụi đối mặt mặc quần áo lại là một chuyện khác, khái niệm hai chuyện này không giống nhau.


Cô thay quần áo xong liền kê gối lên cao, dựa vào mép giường, lấy điện thoại di động sang tiếp tục chơi vượt ải trò chơi nhỏ.
“Bừm——”
Trên màn hình bỗng nhiên hiện ra một tin nhắn, Hạ Sí thuận tay nhấn mở ra, ngay lập tức bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.


【Đã lâu không gặp,em gái của tôi.】
Đó là tin nhắn nặc danh, nhưng nó nói cho cô biết rõ ràng, cơn ác mộng đáng sợ mình gặp phải năm đó, lại giáng xuống mình một lần nữa.
Theo bản năng muốn xóa bỏ tiêu hủy, nhưng lúc sắp nhấn vào bước cuối cùng, Hạ Sí bỗng nhiên tỉnh táo.


Không……
Nếu mà Thẩm Mộ chỉ muốn quấy rầy cô, khiến cho cuộc sống của cô không còn yên bình, vậy thì cô xóa tin nhắn này sẽ còn có tin nhắn mới; nếu Thẩm Mộ lại muốn phá hủy cô một lần nữa, vậy thì cô cũng không thể một mực trốn tránh được nữa!


Bắt đầu từ bây giờ trở đi, cô nên càng cẩn thận chú ý đến từng dấu vết mà Thẩm Mộ lưu lại hơn nữa, lên kế hoạch vì tương lai.


Nhìn thấy Thẩm Mộ, cô sẽ sợ hãi, là bởi vì đã từng đã có những ngày mà cô không có cách nào phản kháng, tổn thương tích lũy quá sâu. Cô không đủ mạnh mẽ để đổi mặt trực diện với tất cả nỗi đau, nhưng hiện tại, cô càng không thể dễ dàng nhận thua!


Mặc dù khi nhìn thấy tin nhắn kia, ngón tay vẫn nhịn không được run rẩy.

Trò chơi chơi không vào được, vẫn không thể qua cửa được, tâm tình Hạ Sí càng thêm bực bội, liên tiếp ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nhưng lại không thấy người nọ trở về.


Ở góc hành lang, Thời Ngộ dựa vào tường, màn hình điện thoại di động đặt ở bên tai sáng lên, đang đứng ở đó nói chuyện điện thoại, “Giúp tôi điều tr.a một biển số xe.”


Vừa mới cúo điện thoại, trên đường trở về lại thấy cửa phòng bị người từ bên trong mở ra, cô gái đi lê dép lê đứng ở cửa, nhìn xung quanh.
Không tự chủ được, tốc độ bước chân nhanh hơn.
“Sao lại ra đây rồi?”
“Đợi rất lâu cũng chưa thấy anh trở về.”
“Anh ở đây.”


Anh nắm lấy tay cô gái, trở về nói ấm áp.
*
Ngày thứ hai, Thời Ngộ đã biết thân phận chủ nhân của biển số xe.
Ngày thứ ba, anh hẹn bạn thân ra gặp mặt nói chuyện.
Lê Phi Phàm đưa ra một xấp tư liệu vừa mới được in, “Anh Ngộ, người cậu muốn tìm, đã điều tr.a được rồi.”


“Cảm ơn.” Thời Ngộ nhận lấy, mở túi văn kiện ra, bên trong giấy trắng mực đen được viết rõ ràng, anh gần như chỉ cần liếc mắt đã đọc xong 10 dòng.


Đợi sau khi Thời Ngộ lật thêm một trang nữa, Lê Phi Phàm liếc mắt một cái, thông tin liên quan đến phương diện đời sống sinh hoạt tương đối ít, bởi vì Thẩm mộ bên kia cũng có người sẽ thay ông chủ chùi đít.


Chẳng qua, Thẩm Mộ tính xấu không đổi, làm nhiều chuyện, đương nhiên có thể nắm bắt được một chút.
“Chậc chậc, người này không có nhân phẩm, còn bao nuôi sinh viên đại học.”


Thẩm Mộ dựa vào thân phận và ngoại hình của mình, thích chọn ra những cô gái trẻ ngây thơ và đáng yêu để dụ dỗ bọn họ nhất, lấy thân phận bạn trai bạn gái để làm quen, nhưng hình như cứ cách mỗi một tháng, anh ta đều sẽ lấy tiền tống cổ đi, rồi lại tìm kiếm người tiếp theo.


Có nữ sinh là vì tiền của anh ta, mà có một số người là thật sự bị lớp ngụy trang nhã nhặn bên ngoài của anh ta lừa gạt, Thẩm mộ có thể làm ra loại sự tình này, thật sự không phải cái thứ tốt đẹp gì!


Nhưng gia tộc của anh ta có nền tảng hùng hậu, lại có người thân giúp đỡ, những cô gái đó chỉ chịu lấy đau khổ, hoặc là thuận theo lấy tiền rời đi, hoặc là áp dụng thủ đoạn. Tóm lại Thẩm Mộ vô cùng tàn nhẫn, người chịu thiệt chỉ có những cô gái không có năng lực phản kháng.


“Anh Ngộ, đột nhiên anh điều tr.a người này làm gì? Anh ta trêu chọc anh à?”
Thời Ngộ rất ít khi để ý đến chuyện của người khác, lần này còn cố ý tìm anh ta điều tr.a nhân thân phân, nói vậy có chút liên quan không bình thường.
“Chỉ là muốn xác định một vài chuyện mà thôi.”


Lúc điều tr.a được chủ nhân của biển số xe, anh gần như đã xác nhận.
Thẩm Mộ.
Anh trai kế của Hạ Sí.


Mỗi lần nhìn thấy kia chiếc xe ô tô màu đen của người kia, phản ứng của V đều rất không thích hợp, vậy thì sẽ không thể thoát khỏi có liên quan đến anh ta. Có lẽ, hai lần “lơ đãng” bấm còi khi đi ngang qua kia, cũng là Thẩm Mộ cố tình làm.
Còn cần phải điều tr.a kỹ lưỡng hơn.
*


Đêm nay Thời Ngộ trực ban, Hạ Sí khóa vừa vặn cũng có lớp học buổi tối, chờ tiễn tất cả học sinh ra về, cũng đã gần đến 9 giờ 30 phút tối.


Hôm nay Hạ Sí luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, dường như có người nào đó cứ nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại vài lần cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường.


Đang lúc cô đi phía trước lúc đi, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ bả vai cô từ phía sau, đột nhiên Hạ Sí bị giật mình. Quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, đồng nghiệp trong phòng huấn luyện múa.
“Cô giáo Hạ, hôm nay cô có lái xe đến không?”
“Có, làm sao vậy?”


“Tôi và cô cũng tiện đường, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Sẽ không có đường vòng, đến lúc đó cho tôi xuống ở ven đường là được.”
“Được.”


Đồng nghiệp cũng không phải là lần đầu tiên đi nhờ xe, lần trước cô thấy đồng nghiệp đứng ở ven đường đợi xe buýt quá lạnh, đã tốt bụng hỏi một câu, cho nên mới biết được, đường hai người về nhà cùng hướng với nhau.


Dù sao cô cũng lái xe, tiện đường đưa đồng nghiệp về cũng không sao, hai người đi cùng nhau ngược lại còn náo nhiệt hơn một chút. Có người ở bên cạnh nói chuyện, xua tan sự khác thường trong lòng Hạ Sí, cho đến khi xe chạy vào bãi đỗ xe của Thủy Mộc Thanh Uyển.


Sau khi dừng lại, bấm chìa khóa khóa cửa xe, Hạ Sí đang muốn đi về phía trước, đột nhiên điện thoại di động rung lên một tiếng, nhận được một tin nhắn mới:【Quay đầu lại.】






Truyện liên quan