Chương 25
( Edit H mà ta run run thế nào ấy lll==)
“Nghi...? Ân...?” Cảm giác ấm áp từ hạ thân biến mất, Anh Lạc Ngưng khó hiểu mở mắt nhìn hắn.
Anh Mị Sí đem đùi phải cậu nâng lên vai, hơi nghiêng người, tay trái đặt tại sườn thắt lưng cậu, Anh Lạc Ngưng vừa thấy tư thế này cũng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, còn hơn lần đầu tiên tràn đầy khẩn trương, lần này cậu ngược lại cảm thấy có điểm chờ mong, bởi vì cậu cũng rất muốn nếm thử cảm thụ đạt cao trào.
Bất quá cậu vẫn sợ, dù sao nơi đó thật sự rất cường tráng.
“Nhị ca... Phải chậm một chút ác... Đệ sợ đau...” Cậu có điểm bất an nói với hắn.
“Trước ngậm một chút, Lạc Ngưng.” Anh Mị Sí vươn ngón tay ý bảo cậu ngậm ướt, để hắn có thể giúp cậu làm trơn.
Anh Lạc Ngưng ngoan ngoãn ngậm ngón tay hắn đưa tới, đem chúng nó ɭϊếʍƈ đến ẩm ướt trơn bóng mới buông ra, thưởng cho cậu khi buông ra là đổi lấy nụ hôn nồng nhiệt.
Tiếp theo Anh Mị Sí nâng mông lên, bắt đầu hướng hậu huyệt đưa ngón tay vào.
Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này ăn nhập hơn, bởi vì thân thể không khẩn trương lắm, ngón tay cũng rất nhanh tiến nhập vào bên trong, trừu sáp đè ép nước dịch đi ra. Tuy rằng, trình độ như vậy cũng đã đủ trơn, nhưng hắn lại cố ý một, hai ngón, ba ngón rút ra tiến vào tr.a tấn cậu, không có ý đưa phân thân vào.
Hắn như vậy khiến cho Anh Lạc Ngưng chỉ có thể thẹn thùng mở miệng.
“Ngô... Không cần lộng... Nhanh lên cho đệ...”
Anh Mị Sí vẫn như cũ chậm rãi lấy ngón tay lộng, lần thứ hai hỏi lại.
“Cho em cái gì?”
“Ngô... Nhị ca... Đệ muốn của nhị ca...” Anh Lạc Ngưng muốn nói lại thôi, kiên trì không nói mặt chữ làm cậu xấu hổ, mặc dù cậu thật sự rất muốn.
Anh Mị Sí cười khẽ, xem ra Lạc Ngưng thật sự rất muốn, vẫn nên một vừa hai phải là tốt rồi, nếu hỏi lại, chỉ sợ Lạc Ngưng sẽ thẹn thùng đến té xỉu đi.
Rút ngón tay ra rồi đỡ lấy dục vọng, hướng Anh Lạc Ngưng tiến công.
“A... Chậm một chút... A...”
Cho dù đã làm trơn chu đáo hết mức, đột nhiên bị phân thân cực đại kia đĩnh nhập, nhiều ít vẫn là rất đau, Anh Lạc Ngưng nhịn không được ra tiếng muốn hắn đem tốc độ chậm lại.
Nhưng hôm nay cả người Anh Mị Sí tràn ngập hơi thở tà mị, ai kêu vừa nãy Anh Lạc Ngưng giày vò hắn, hắn muốn cho cậu chịu chút đau khổ, lần sau mới không dám đối mình như thế.
Không có giống như lần trước ôn nhu chậm rãi thẳng tiến, Anh Lạc Ngưng cảm thấy rõ hắn là một hơi xâm nhập, để cậu ăn đau, Anh Mị Sí đáng giận này a!
“Ô... Anh lộng đau em... Em không cần làm... Anh mau rút ra....” Anh Lạc Ngưng đau đến nước mắt chảy ra, bắt đầu có ý muốn đẩy hắn ra.
Anh Mị Sí thấy nước mắt cậu, biết hắn thật sự rất thô lỗ, hắn cúi đầu hôn từng giọt nước mắt rơi ra, không tiếng động trấn an cậu.
Hắn hiện tại căn bản không thể dừng lại, hắn đã nhịn lâu rồi, thầm nghĩ trong cơ thể Lạc Ngưng hảo hảo tiến lên, nhưng tiểu huyệt hút quá chặt chẽ, nếu không động được thật sự sẽ lập tức bắn ra.
Thế là hắn bắt đầu đong đưa cái mông, không ngừng hướng tiểu huyệt thẳng tiến, đĩnh ra, ngón tay cũng không nghỉ ngơi bộ lộng đè lên đỉnh phân thân không cho cậu bắn.
Trong phòng ngủ, chỉ truyền đến thanh âm thân thể mập hợp, tiếng Anh Lạc Ngưng khóc nức nở, cùng với tiếng hít thở nặng nề của Anh Mị Sí.
Anh Mị Sí ngay từ đầu chỉ chậm rãi tiến vào, thẳng đến khi cảm thấy Lạc Ngưng bắt đầu quen dần mới dám dùng sức, Anh Lạc Ngưng tuy rằng vẫn khóc hô nhưng đã không giống thảm thương như ban đầu, lúc này hắn mới buông lỏng ác cảm tội lỗi.
Sau cơn đau ban đầu, từ hậu đình truyền đến cảm giác không chỉ có đau đớn, mà còn có từng đợt sóng khoái cảm đánh úp lại, điều này làm Anh Lạc Ngưng sắp đạt cao trào, nhưng Anh Mị Sí ngăn lại không cho cậu phát tiết, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng càng ngày càng hư nhược.
“A a... Nhị ca... Đệ thật sự không được... Nhị ca mau buông tay...” Anh Lạc Ngưng hướng hắn cầu xin.
Nhìn sắc mặt cậu khác thường, biết cậu đã tới cực hạn, đành phải đĩnh khởi thắt lưng tăng thêm tốc độ, khuynh thân về phía trước hôn trụ miệng cậu để đưa thanh âm toàn bộ ăn vào, hung hăng trừu sáp mấy chục lần, lại ra sức hướng lên đỉnh đầu phun ra dục vọng, mới buông tay để cậu phát tiết, song song leo tới đỉnh núi.
Một phen tình cảm mãnh liệt trôi qua, Anh Mị Sí đem cậu ôm vào trong lòng, cằm để ở đầu của cậu nhẹ nhàng cọ cọ.
“Lạc Ngưng, lần sau không được phép còn như vậy.” Anh Mị Sí nói.
“Vì sao? Cho nhị ca không thoải mái sao?” Anh Lạc Ngưng hỏi.
“Là rất thoải mái, nhưng bởi vì rất thoải mái, cho nên lần sau không cần như vậy.” Đây là vấn đề gì? Thật sự là ma nhân Lạc Ngưng a.
“Nếu rất thoải mái, tại sao không thể như vậy?” Anh Lạc Ngưng cảm thấy vừa nãy rất có tình thú không phải sao?
“Đứa ngốc, em làm anh rất thoải mái thì anh sẽ nhịn không được giống vừa nãy khi dễ em...” Anh Mị Sí nhẹ nhàng hôn cậu một chút, dựa vào thân thể Lạc Ngưng, sao có thể chịu được hắn thô lỗ.
Nghe hắn nói như thế Anh Lạc Ngưng mới hiểu, cậu mềm mại ác một tiếng.
Trong lòng cậu lại suy nghĩ, lần sau còn muốn làm gì mới câu dẫn hắn. ( =v= Mọi người chờ a~, em này với Tín Xa không khác gì nhau ==lll)
*-*-*-*-*-*
Chuyện tối qua kỳ thật làm Anh Mị Sí có điểm bất an, hắn hy vọng đại ca ngàn vạn lần không phát hiện ra manh mối gì, bằng không lần này thật sự sẽ bị đánh. Tổng không thể cùng đại ca nói là Lạc Ngưng câu dẫn hắn đi? Tuy rằng là sự thật, nhưng cho dù hắn có nói đại ca cũng không tin.
Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không tin Lạc Ngưng lại câu dẫn chính mình.
Bất quá, hiện tại đã có chuyện so với cái này còn quan trọng hơn phải trước xử lý.
Hứa Kính Quốc không mời ma đến dẫn người tới Anh Bang, trước mắt đang ở phòng khách đợi.
Anh Thiên Ngạo muốn chính mình lại đây là tốt rồi, không cần làm phiền đệ đệ khác, nhất là đừng cho Lạc Ngưng tái kiến y.
Trong phòng khách.
Vài năm không thấy Hứa Kính Quốc, Anh Thiên Ngạo nhìn qua thì thấy so với lúc trước cũng không quá giống nhau, trước kia tài năng của y luôn lộ ra ngoài, không hiểu phải che dấu chính mình, nhưng hiện tại không như vậy, thần thái tự nhiên, xem ra cải biến không ít.
“Hứa Kính Quốc, không thể tưởng được ngài còn sống?” Anh Thiên Ngạo cũng không để ý nên trước cùng y khách sáo một phen, đương nhiên trong lời nói nhiều ít mang điểm châm chọc.
“Đại thiếu gia cậu không khách khí, ta cũng do cậu ban tặng mới có thể bình yên vô sự a.” Hứa Kính Quốc nén cơn tức, không có trực tiếp cùng Anh Thiên Ngạo phẫn nộ.
“Ác? Nói như thế ta là ân nhân cứu mạng của ngài?”
“Cậu nói rất được.” Khóe miệng y hơi hơi co rúm, Anh Thiên Ngạo quả nhiên vẫn cuồng ngạo tự đại.
“Như vậy, đối với ân nhân cứu mạng của ngài, ngài có chuyện gì sao?” Anh Thiên Ngạo nói.