Chương 32
( Đoạn này chém hơi nhiều~~)
Hứa Kính Quốc tiến lên phía trước, sắc mặt đắc ý hiện ra toàn bộ ở trên mặt y.
“Chúng ta đã sớm ở Anh Bang chặn hết đường lui, nhóm Đường chủ ngươi đã là ở trong tay chúng ta.” Hứa Kính Quốc cười cười.
Y quả thật đã mai phục hết, cũng xem các đường khẩu điều tr.a thập phần rõ ràng, thậm chí thu mua một ít nhân viên bên trong làm nội ứng, vì lúc động thủ sẽ giảm bớt trở ngại, mà quả thật đúng như y suy nghĩ, một cỗ tác khí cầm tất cả Đường chủ dễ như trở bàn tay, cho nên y mới có thể thừa dịp nóng lên lập tức kêu gọi nhóm đầu đảng cùng nhau lại đây, bởi vì thời cơ đã chín mùi.
Anh Thiên Ngạo nghe xong, hơi nhíu nhíu mày, Hứa Kính Quốc vừa thấy lại càng vui vẻ.
“Tánh mạng mọi người đã nắm giữ ở trên tay đại thiếu gia ngươi, ta có thể gọi điện tùy tiện kêu Đường chủ với ngươi nói chuyện, ngươi sẽ biết ta không phải đang nói chơi. Đúng rồi, còn có chuyện ta đã quên nói, ta cũng liên kết các đường khẩu phụ cận không ít người, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đường khẩu của ngươi sẽ bị nổ tan tác.” Hứa Kính Quốc đắc ý cực kỳ, y phỏng chừng Anh Thiên Ngạo sẽ không dám mạo muội động bọn họ, bởi vì Anh Thiên Ngạo nếu động sẽ làm Anh bang nguyên khí đại thương.
Đường khẩu này đó rất quan trọng sao? Đương nhiên rất quan trọng, mỗi một đoạn đường đều rất tinh hoa, quanh mình còn xung quanh một đống vùng của Anh bang, nếu thật sự bùng nổ, không biết mất bao nhiêu thời gian mới có biện pháp khôi phục? Nghĩ thôi cũng biết sẽ tổn thất rất nghiêm trọng.
“Hứa Kính Quốc, ngươi quả nhiên vẫn chỉ biết dùng loại thủ đoạn thối nát này mà thôi.” Anh Mị Sí nói, còn tưởng rằng Hứa Kính Quốc tiến bộ, xem ra căn bản không có.
“Mặc kệ ngươi nói sao, tình thế hiện tại đối với chúng ta có lợi hơn, thế đại thiếu gia, quyết định của ngươi?” Hứa Kính Quốc hiện tại muốn làm Anh Thiên Ngạo mất bình tĩnh.
“Ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại tự tin như thế? Ngươi xác định kế hoạch của ngươi thực hoàn mỹ sao?” Anh Thiên Ngạo nói xong, từ trong ánh mắt hắn nhìn không tới một tia kinh hoảng, ngược lại là nhàn nhã.
Hứa Kính Quốc nghe xong trong lòng cả kinh, nhưng vẫn lập tức trấn định.
“Ta vừa nói rất rõ ràng, tánh mạng người của ngươi đều nắm giữ ở trong tay ta, nếu ngươi muốn làm ta sợ, vẫn là thôi đi.” Đúng vậy, hắn không làm gì được ngươi, Hứa Kính Quốc nói cho bản thân đừng bị khí thế hắn dọa ngược lại.
“Phải không? Vậy ngươi muốn hay không gọi điện nói xem?” Hai tay Anh Mị Sí đột nhiên ôm ngực cười cười.
Hứa Kính Quốc nghĩ, trước xuất phát đã xác định qua, có thể nào sai lầm gì? Y vội vàng gọi điện thoại.
“Là ta. Tình hình ra sao?” Hứa Kính Quốc đối với điện thoại đầu kia nói.
“Tình hình? Lão Đại ngươi yên tâm, tất cả mọi người ở bên cạnh.”
Hứa Kính Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tùy tiện bắt một người tới nghe điện thoại.” Hứa Kính Quốc ra lệnh.
Sau đó Hứa Kính Quốc ấn nút khuếch đại âm thanh, muốn cho Anh Thiên Ngạo biết thế cục hiện tại quả thật là nghiêng về y.
Nhưng lời nói của đối phương lại ngoài y ngoài ý liệu.
“Là đại thiếu gia sao? Ngài yên tâm, chúng ta đều tốt lắm. Hết thảy đều ở trong kế hoạch của ngài.” Đối phương nói xong liền đem điện thoại cắt đứt.
Hứa Kính Quốc cứng đờ, còn muốn gọi lại xác định một lần nữa vừa nãy là y không có nghe sai.
“Không cần gọi, đúng như ngươi vừa mới nghe.” Anh Mị Sí nói.
“Các ngươi... Rốt cuộc làm gì?” Hứa Kính Quốc kinh ngạc, sao lại như vậy? Thế cục sao lại đột nhiên ngiêng về Anh Thiên Ngạo?
Điều này không đúng? Hết thảy đều ở trong kế hoạch không phải sao? Kế hoạch của y rõ ràng rất hoàn mỹ không phải sao? Điều đó không có khả năng a...
“Nào có làm gì, chẳng qua là phối hợp diễn một tuồng kịch.” Anh Thiên Ngạo trả lời y, nếu y thích diễn như thế yêu, liền dứt khoát bồi y diễn một hồi tuồng thôi.
Hứa Kính Quốc còn đang suy nghĩ nên diễn gì, lại nhìn đến nhóm đầu đảng vốn cùng y đứng ở cùng một bên, ngoài miệng đều giơ lên ý vị mỉm cười không rõ.
Đang muốn hỏi, đã có người đi trước mở miệng giải đáp nghi hoặc.
“Hứa Kính Quốc, ngươi giết ch.ết Lục Phong chúng ta đều biết.” Một gã lão Đại đầu đảng nói.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì, là bọn hắn nói sao? Đó là Anh Bang muốn hãm hại quỷ kế của ta, các ngươi sao lại tin?” Hứa Kính Quốc cảm thấy có chỗ bốc lên mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cường trang trấn định.
“Sao lại không tin, đều có chứng cớ.” Lại một gã đầu đảng xuất ra một băng ghi hình, hung hăng quăng lên trên bàn.
“Đây là gì?” Hứa Kính Quốc không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hơi bất an.
“Hình ảnh ngươi giết hại Lục Phong đều bị quay lại, ngươi cũng đừng tái diễn.” Anh Mị Sí vì y bổ sung một câu cuối cùng.
Đến tận đây, Hứa Kính Quốc cuối cùng biết y bị xắp đặt.
Nguyên lai, Lục Phong cũng là quân cờ, là Anh Bang tống xuất quân cờ. Bọn họ đã sớm biết Hứa Kính Quốc không có khả năng để Lục Phong sống sót, một khi đã đối đầu động thủ, thà mượn đao giết người, như vậy còn có thể thuận tiện nhét tội danh cho Hứa Kính Quốc, xem là sát hại nghĩa đệ không thể dung tha, hoặc là muốn soán vị Thiên Hỏa Bang là tội bất nhân bất nghĩa, người nào đều không sao cả, bởi vì mặc kệ là gì, đều có lý do làm Hứa Kính Quốc chân đứng không vững.
Hàn Tử Hằng trong khoảng thời gian này sớm đem tâm tư y sờ thấu, biết y cố ý liên hợp thế lực khác tìm đến Anh Bang gây phiền toái, mới có thể cùng Anh Thiên Ngạo thương lượng dùng nước cờ hạ Lục Phong. Y cũng tư trộm cùng nhóm đầu đảng chạm mặt, hơn nữa cái đĩa giao đến tay bọn họ, mọi người mới biết tâm cơ thủ đoạn của Hứa Kính Quốc tâm ngoan thủ lạt, nếu cùng Hứa Kính Quốc bắt tay, đến cuối cùng chỉ biết giống Lục Phong bị diệt trừ mà thôi.
Thế là bọn họ đều phản chiến, chiếu theo Hàn Tử Hằng an bài, làm bộ bất động thanh sắc phối hợp với Hứa Kính Quốc, chậm rãi đưa y dẫn đến.
Chuyện đường khẩu cũng vậy, lúc trước Hàn Tử Hằng để mọi người án binh bất động, khiến Hứa Kính Quốc nghĩ hết thảy kế hoạch đều chu đáo, ngay cả người phái đi mai phục, kỳ thật cũng sớm bị Hàn Tử Hằng thu mua lại.
Sở dĩ Anh Thiên Ngạo không cứu Anh Lạc Ngưng, kỳ thật cũng do suy tính không được đánh rắn động cỏ, bằng không Hứa Kính Quốc một khi nóng nảy, có thể làm kế hoạch của bọn họ phản tác dụng. Ánh mắt Hứa Kính Quốc hẹp hòi lại thích đắc chí, biện pháp tốt nhất chính là để y biết mình nắm ưu thế tuyệt đối, rồi quay lại cắn y một ngụm.
“Hảo, tính các ngươi hiểm!” Hứa Kính Quốc đột nhiên phá lên cười, y biết chính mình không có đường lui.
Chuẩn bị thời gian lâu như thế, còn tưởng rằng lần này cuối cùng có thể đối Anh Thiên Ngạo báo cừu năm đó, nhưng thật không ngờ chính mình vẫn dính vào trường hợp như vậy, lại bị Anh Thiên Ngạo dắt mũi, y thực hận bản thân cư nhiên không bằng một tiểu mao đầu.
Nhưng hiện tại không phải lúc so đo, trước hết vẫn nên nghĩ biện pháp thoát thân cùng bảo mệnh quan trọng hơn.
Đột nhiên, linh quang y chợt lóe, Anh Lạc Ngưng còn ở trong tay của y mà! Hoàn hảo y còn có bài tẩy.