Chương 41
“Làm ơn... Không cần... Ta thật sự không biết...” Hoàng Sâm cầu xin, hắn không muốn ch.ết a.
“Nói ra, ngươi cũng không biết tiểu nam hài kia lại biến thành nam nhân của ta, ý ngươi là vậy?” Mộc Tín Xa đem súng để trên trán hắn, chỉ cần y ấn cái móc, tên làm Anh Dạ Mạc hận đến thấu sẽ tiêu thất.
Hai tay y sớm đã dính máu, đã giết rất nhiều người, nhưng Anh Dạ Mạc là khác biệt, không tất yếu vì người như thế làm dơ tay, sau này chỉ cần tùy tiện thả tin tức cho Anh Dạ Mạc biết Hoàng Sâm đã ch.ết là được rồi.
Như vậy, y sẽ không cần quan tâm nữa.
Cũng có thể yên tâm hướng xuống địa ngục sâu thẳm......
“Thật sự... Đừng mà...” Hoàng Sâm trước cái ch.ết ra sức vùng vẫy, hắn không ngừng vặn vẹo thân thể trói buộc.
Mộc Tín Xa hừ lạnh một tiếng, cừu nhân của Anh Dạ Mạc chính là cừu nhân chính mình, y tính toán lập tức tiễn y đi hoàng tuyền.
“Dừng tay, Tín Xa!”
Cửa đột nhiên bị đá văng, Mộc Tín Xa không thể tin được y cư nhiên nghe thấy thanh âm Anh Dạ Mạc? Theo hướng thanh âm truyền tới, rõ ràng là Anh Dạ Mạc, đúng vậy, hắn... Sao lại ở đây?
Anh Dạ Mạc xông lên phía trước, một phen cướp khẩu súng trong tay Mộc Tín Xa, lại nhìn nam nhân trước mắt, sửng sốt, chính là người hắn tìm.
Nghiêm thúc nói cho hắn, Mộc Tín Xa vì hắn báo thù, cho nên vẫn không dư di lực giúp hắn tìm người. Nhưng lão hy vọng hắn có thể khuyên nhủ Mộc Tín Xa, đừng cho y lại nhiễm máu, lão sợ Mộc Tín Xa sẽ không quay đầu về được, mới có thể bay nhanh qua tìm hắn, cũng đối hắn nói ra hết thảy.
Bởi vì Nghiêm thúc tin tưởng, chỉ có hắn mới ngăn cản Mộc Tín Xa đang tiếp tục chìm xuống.
“Ngươi đây là đang làm gì?!” Mộc Tín Xa bất mãn khẩu súng trong tay bị cướp đi, còn kém một bước mà thôi!
“Đủ rồi, Tín Xa!” Anh Dạ Mạc quăng khẩu súng trên mặt đất, không cho Mộc Tín Xa thấy.
“Chê cười, ngươi dựa vào gì mà ra lệnh cho ta?” Mộc Tín Xa hướng một bên, thân thủ muốn nhặt khẩu súng lên.
Anh Dạ Mạc hiển nhiên không có khả năng cho y nhặt, hắn một phen kéo Mộc Tín Xa qua, một tay cũng thuận thế ôm trụ thắt lưng khiến y không thể động đậy.
“Dựa vào em là người yêu của ta.” Anh Dạ Mạc nói một bộ đương nhiên.
Tuy rằng trong nháy mắt lòng Mộc Tín Xa có dao động, nhưng y vẫn rất nhanh khôi phục lại lý trí.
“Anh Da Mạc! Ta nói cho qua rất nhiều lần, ta vốn đối ngươi vốn không còn hứng thú, không cần quấn lấy ta!” Mộc Tín Xa muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng Anh Dạ Mạc ôm rất chặt, hoàn toàn không cho y có cơ hội giãy.
“Các ngươi còn xem cái gì, đem người dẫn đi!” Anh Dạ Mạc đối hai bảo tiêu trong phòng.
Hai bảo tiêu cũng không biết là do bị khí thế hắn dọa, nhưng lại quên chủ tử chúng là Mộc Tín Xa mới đúng, thật sự đem Hoàng Sâm dẫn ra ngoài.
“Anh Dạ Mạc! Ngươi rốt cuộc đang làm gì?!” Mộc Tín Xa không dám tin, y muốn nhanh chóng cho tên kia tiêu thất, Anh Dạ Mạc lại làm mọi việc rối lên?
Còn thiếu mỗi một bước, tâm nguyện Anh Dạ Mạc có thể đạt được, ác mộng cũng sẽ chấm dứt.
“Chuyện của hắn nói sau, hiện tại, xử lý chuyện anh với em.” Anh Dạ Mạc một tay khiêng Mộc Tín Xa lên vai.
Mộc Tín Xa gầy không ít, mấy ngày hôm trước ở khách sạn còn thấy y như vậy, vài ngày không thấy y lại càng gầy thêm? Hắn không có hảo hảo ăn cơm đều sao? Thật sự là một người khiến người ta lo lắng...
“Ta với ngươi không còn gì để nói, mau thả ta xuống, ngươi muốn làm gì?!” Mộc Tín Xa không thể tin được, Anh Dạ Mạc rốt cuộc là như thế nào, thật sự nghe không hiểu cự tuyệt của y sao?
Rõ ràng y nói rất kiên quyết.
Nhưng khi trên đường bị Anh Dạ Mạc khiêng lên phòng ngủ lầu ba, lại phát hiện nhóm thủ hạ không một người tới cứu y, chỉ trơ mắt nhìn y bị mang đi, này là chuyện gì đang xảy ra?!
Có Nghiêm thúc âm thầm hỗ trợ, Anh Dạ Mạc có thể thuận lợi đem Mộc Tín Xa thoát khỏi phần đông bảo tiêu bên người khiêng vào phòng.
Vừa mới để Mộc Tín Xa từ trên vai thả xuống, y đã chuẩn bị muốn chạy trốn, nhưng Anh Dạ Mạc lại sớm đi trước từng bước kéo y vào trong lòng.
“Anh Dạ Mạc! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Mộc Tín Xa bị bắt dán trước ngực hắn, không thể động đậy.
“Vì sao lại gạt anh?” Anh Dạ Mạc hỏi, không phải bức người chất vấn, là ngữ khí ôn nhu đau lòng.
“Ta lừa ngươi cái gì?! Mau buông ra!” Mộc Tín Xa không chú ý tới trong giọng hắn bí mật mang theo sự đau lòng, y chỉ thầm nghĩ muốn thoát khỏi người này, bỏ đi thật xa.
Y rất sợ sẽ không khống chế được, lại không muốn xa người này.
“Anh đã biết... Tín Xa...” Anh Dạ Mạc nâng lên mặt y cùng hắn đối diện.
Mộc Tín Xa đầu tiên là sửng sốt, hắn biết gì? Không có khả năng, hắn sao có thể biết cái gì? Đúng, không có khả năng...
“Ngươi biết gì? Ta thật muốn biết.” Mộc Tín Xa cố ý tránh tầm mắt nhìn thẳng y, y cũng không tin Anh Dạ Mạc thật sự biết cái gì.
“Tín Xa... Em nhất định phải giấu anh sao? Em cứ sợ hãi vậy sao?” Anh Dạ Mạc nhịn không được hôn cái trán y.
Mộc Tín Xa lại sửng sốt, Anh Dạ Mạc hiện tại rốt cuộc đang nói gì?
“Ta rốt cuộc giấu ngươi cái gì? Ta sợ hãi gì?” Mộc Tín Xa vẫn là không muốn buông thả khí độ, vẫn cao ngạo như trước.
Thân thủ hắn xoa xoa mặt y, cúi đầu chính là hôn, dừng ở trên môi y.
Người này thật sự quá yêu cậy mạnh, không khỏi khiến người ta sinh thương tiếc?
“Nghiêm thúc đã nói cho anh biết tất cả mọi chuyện, toàn bộ anh đêu biết hết.” Anh Dạ Mạc nói.
Mộc Tín Xa cảm thấy có cỗ cảm giác mát từ lòng bàn chân thẳng lên ót, khuếch tán đến toàn thân, điều giấu kín kia cuối cùng hoàn toàn bị phá tan, y không muốn Mạc Mạc biết mọi chuyện, hiện tại tất cả hắn đã biết?
Còn hơn bị Nghiêm thúc bán đứng, giờ phút này làm y không chịu nổi, là bị người yêu nhất biết được đoạn quá khứ dơ bẩn kia.
“Cho nên?” Mộc Tín Xa tuyệt vọng cực điểm, huyết sắc trên mặt cũng chậm rãi bị rút, môi cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
“Vì sao không nói cho anh biết?” Anh Dạ Mạc hỏi y.
“Ngươi cho là chuyện thực vinh quang sao? Bị ca ca cường bạo, là chuyện rất đường hoàng mà có thể khoe ra?!” Mộc Tín Xa kích động thanh âm bén nhọn cao vút, chính là tổn thưởng sâu nhất trong lòng, y che dấu không còn không được, sao có thể còn đối ai nói?