Chương 46

Edit + Beta: Hwan
**********
Nghe Huyền Vân bẩm báo xong, Phan Nhạc cảm thấy hoài nghi, “Ta nói Tiểu Bạch, các ngươi không đành lòng mang Tiêu Phàm trở về, cố ý tìm cớ đến hồ lộng ta đi.”
“Đại nhân, ngài thấy chúng ta là người như vậy sao?” Huyền Tinh kháng nghị.


Mặt Phan Nhạc lộ ra một bộ các ngươi chính là người như vậy, Huyền Vân không nhanh không chậm nói: “Đại nhân, chính ngài thử đi xem đi, xem chúng ta có lừa ngài hay không?”


“Đúng vậy, ta nhìn thấy linh lực của long tộc kia còn cao hơn đại nhân nữa, nếu giao chiến với nhau, đại nhân ngài chắc chắn sẽ thất bại dưới tay người ta.” Huyền Tinh nói mát.
Phan Nhạc nhướn mày, cười như không cười nói: “Tiểu Hắc, ngươi muốn dùng phép khích tướng hả, ta sẽ không trúng kế!”


Huyền Tinh tức giận đến giơ chân, đang muốn nói cái gì, Huyền Vân nghiêm trang nói: “Đại nhân, lời Tiểu Hắc nói đều là thật sự, chúng ta thật sự nhìn không ra linh lực của bọn họ cao đến cấp độ nào.”
Phan Nhạc cau mày, “Thật sự lợi hại như vậy?”
Huyền Tinh cùng Huyền Vân nhất trí gật đầu.


Phan Nhạc nói với Liễu Vũ “Vũ, chúng ta đi xem một chút đi?”
Liễu Vũ nghĩ một chút, gật đầu.
Bốn người bọn họ mới vừa chuẩn bị động thân, lúc này bọn Yến Sở, Yến Hoàn cùng Thượng Quan Yến đi đến.
Yến Sở tò mò hỏi: “Đại nhân, các ngài đi đâu thế?”


Huyền Tinh – cái này miệng rộng lập tức đem nguyên do nói rõ ràng.
Đối với Hàn Yên cùng Lưu Vân, bọn Yến Sở cũng cảm thấy hứng thú hết sức, vậy là ba người bọn hắn cũng đi theo.
Liễu Vũ nhìn cái đuôi phía sau, nói với Phan Nhạc “Ngươi không cảm thấy có vấn đề gì sao?”


available on google playdownload on app store


Phan Nhạc cười cười “Náo nhiệt một chút không tốt sao?”
Náo nhiệt một chút thì tốt, nhưng mà một đám người chạy đến trong nhà người khác, cảm thấy có chút kì quái mà thôi.


Hàn Yên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đám người đột nhiên xuất hiện trước mắt, có chút thừ người ra hỏi Lưu Vân: “Bọn họ là từ đâu toát ra vậy?”
Lưu Vân nhíu nhíu mày, nhìn đám người Diêm Vương một cái, kéo Hàn Yên đến bên người, không nói một lời nào.


Huyền Vân chỉ vào Phan Nhạc nói: “Nè, đây là đại nhân của chúng ta, tự ngươi nói với hắn đi.”
Tiêu Phàm cùng Mạc Duy ngơ ngác mà nhìn Diêm Vương bọn họ, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.


Phan Nhạc cũng không nhìn bọn họ, chỉ là không ngừng nhìn Lưu Vân cùng Hàn Yên, thấy vậy mặt Lưu Vân càng nhăn chặt.
Phan Nhạc xoa xoa cằm nói: “Tiểu Hắc thật sự không có gạt ta, ngay cả ta cũng nhìn không ra linh lực của bọn họ, nếu đánh nhau, chẳng phải chỉ có thua sao?”


“Đại nhân biết là tốt rồi!” Huyền Tinh nhân cơ hội nói.
Phan Nhạc liếc hắn một cái, hỏi Lưu Vân bọn họ: “Các ngươi là ai?”
“Liên quan gì tới ngươi?” Lưu Vân lãnh đạm nói.
Bị hắn nói như vậy, Phan Nhạc cảm thấy không thú vị, bọn Yến Sở ở phía sau hắn không khỏi cười trộm.


Phan Nhạc quay đầu lại trừng bọn hắn một cái, Yến Sở bọn họ lập tức im re, lúc này Phan Nhạc mới hài lòng mà thu hồi ánh mắt, quay đầu lại hỏi Liễu Vũ: “Vũ, ngươi có nhìn ra lai lịch của bọn họ không?”
Liễu Vũ đang ở cúi đầu trầm tư, không có nghe hắn hỏi.


Phan Nhạc cảm thấy kỳ quái, gia tăng âm lượng: “Vũ!”
Liễu Vũ hoàn hồn lại, có chút khó hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
Phan Nhạc chỉ chỉ Lưu Vân bọn họ, “Ta nói ngươi có nhìn ra lai lịch bọn họ không? Ta càng nhìn bọn họ càng cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu rồi?”


Phan Nhạc vừa nói như vậy, Liễu Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn không dám tin mà nhìn Hàn Yên bọn họ, thất thanh nói: “Thì ra là các ngươi!”
“Ngươi nhận thức bọn họ?” Phan Nhạc kinh ngạc.
Liễu Vũ gật đầu, “Thật ra ngươi cũng nhận thức.”
“Ta cũng nhận thức?”


“Ngươi không phải vừa mới nói ở đã gặp qua bọn họ ở đâu sao? Chúng ta nhìn thấy bọn họ ở chỗ của Phật Tổ.” Liễu Vũ giải thích.
“Chỗ của Phật Tổ?” Phan Nhạc có chút mơ hồ, hắn yên lặng nhìn Lưu Vân bọn họ, đột nhiên hắn thét một tiếng kinh hãi, “Ta nhớ ra rồi!”


Đám người Huyền Tinh đều tò mò, hỏi: “Đại nhân, ngài biết bọn họ là ai?”
“Bọn họ chính là — ” Phan Nhạc đang muốn nói cái gì, đột nhiên Liễu Vũ nháy mắt với hắn, Phan Nhạc hiểu ý, lập tức nói: “Ta không thể nói cho các ngươi.”
“Tại sao?” Huyền Tinh hỏi.


“Không tại sao cả, chỉ là không thể nói.”
Không thể nói? Đám người Huyền Tinh nhìn nhau, càng tò mò về thân phận của bọn Lưu Vân.
Hàn Yên giật nhẹ ống tay áo Lưu Vân, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn bọn họ như vậy, hình như nhận thức chúng ta, nhưng chúng ta không có gặp qua bọn họ?”


Lưu Vân cầm tay nó, ôn nhu nói: “Không cần phải xen vào bọn họ.”
“Ừ.”
Lúc này, Phan Nhạc không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hắc hắc mà cười rộ lên, cái loại tiếng cười này làm cho người ta ngửi được mùi xảo trá.






Truyện liên quan