Quyển 2 - Chương 8
“Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Hướng Hiểu Đông đứng lên, bắt tay người đối diện: “Về phương thức thanh toán, ta sẽ nhờ thư ký liên lạc cùng ngài.”
“Hảo.”
“Như vậy ta đi trước, Từ quản lý.” Hướng Hiểu Đông đem tư liệu trên mặt bàn thu vào cặp công văn, rời khỏi chỗ ngồi: “Cuối tuần gặp lại.”
“Hướng tiên sinh! Để ta tiễn ngươi một đoạn đi!” Nam tử trung niên thấp bé cũng đứng lên, mang theo tươi cười nói.
“Không cần phiền toái, ngài còn bận!” Hướng Hiểu Đông mỉm cười.
“Không, nên làm nên làm.” Nói xong hai người đã đến cửa thang máy. Đè xuống nút điều khiển, người kia lại gợi chuyện trong lúc chờ đợi: “Mấy ngày này đều không thấy Hà tiên sinh, đang chuẩn bị một vụ làm ăn lớn sao?”
Hướng Hiểu Đông hơi giật mình, cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là có ít sự tình giám đốc cần tự mình đi một chuyến mà thôi.”
Kỳ thật cậu cũng không rõ ràng lắm những ngày này Húc Đông bận rộn cái gì, chỉ biết là có quan hệ tới ba mình. Hắn đã hơn một tuần đều đi sớm về trễ, hai người chỉ có lúc mới rời giường buổi sáng đến khi ra ngoài mới chạm mặt một chút.
Mà mỗi lúc đêm về, Hướng Hiểu Đông đang mơ màng ngủ, theo bản năng cảm nhận được một vòng tay quen thuộc ôm mình mới biết hắn đã về, còn những thời điểm khác thì hoàn toàn là dựa vào điện thoại để liên lạc.
Húc Đông… Thật sự có ý định cùng ba cậu nói chuyện rồi, chỉ là không biết tại sao lại cần chuẩn bị trước nhiều việc như vậy.
Húc Đông đến cùng là muốn làm gì a? Mặc dù rất muốn biết, nhưng cậu đã đáp ứng không hỏi tới. Hướng Hiểu Đông thầm than nhẹ, điện thoại di động trong túi áo chợt run lên, cậu mỉm cười nói lời xin lỗi rồi tiếp điện thoại.
“Này? Hướng Hiểu Đông.” Microphone truyền đến tiếng hỏi thăm trầm thấp lại làm Hướng Hiểu Đông giật mình, trong mắt không khỏi hiện lên một tia vui vẻ.
“Tôi phỏng theo buổi sáng mà nói. Ân, vừa mới bàn bạc xong… Anh đang ở đâu?… 6:30? Hảo… Anh chờ tôi ở đó sao? Ân, tôi… Hảo, tôi đã biết.”
“Bạn gái a?” Từ quản lý nhìn Hướng Hiểu Đông mỉm cười thu hồi điện thoại, không khỏi tò mò hỏi thăm.
“… Ân, là người yêu ta.” Hướng Hiểu Đông hơi ngại ngùng cười.
“Có bạn gái ah! Nhận thức đã bao lâu rồi?”
“Hơn mười năm a.” Cửa thang máy mở ra một tiếng, Hướng Hiểu Đông bước vào, Từ quản lý cũng theo tới.
“Lâu như vậy? Ai! Mấy cô gái trong công ty ta sẽ rất thất vọng đi.” Hắn giống như tiếc hận nói.
“Ngài đừng nói giỡn nữa.” Hướng Hiểu Đông có chút xấu hổ ấn nút, cậu không mấy thích ứng với những trêu chọc như vậy.
“Ta không có nói giỡn a! Mỗi khi ngươi cùng Hà tiên sinh tới, có không ít các cô gái trẻ tranh nhau mang trà nước a!” Từ quản lý nghiêm mặt nói: “Đây là điều hiển nhiên nha! Hai người các ngươi đều tuổi trẻ anh tuấn chưa lập gia đình, huống hồ lại có sự nghiệp riêng, quả là rất phù hợp lý tưởng của các nàng.”
Hiểu Đông ngây cả người: “Cái này… Ta ngược lại chưa từng để ý qua.”
Tuổi trẻ chưa lập gia đình, lại có sự nghiệp riêng… Như vậy bọn họ trong mắt thế gian đều là người chồng tốt, con rể lý tưởng. Nhưng là, sẽ không ai nghĩ rằng hai người là tình nhân. Cho tới khi nào, tình yêu của bọn họ mới có thể công khai trước mặt mọi người đây? Hướng Hiểu Đông có chút cảm khái nghĩ.
“Hướng tiên sinh coi trọng bạn gái như vậy, đương nhiên sẽ không chú ý tới những người khác.” Thang máy dừng lại, hai người sóng vai đi ra: “Cái kia, Hà tiên sinh cũng có bạn gái sao?”
“…Có, hắn đã có người yêu rồi.” Hướng Hiểu Đông dừng một chút, suy nghĩ sâu xa, nâng lên con mắt mỉm cười, hàm súc mà lại có ý tứ khác nói: “Chúng ta… đều phi thường coi trọng đối phương.”
“Ah, cái kia, lúc kết hôn nhớ phát thiệp mời nha! Ta nhất định tặng đại lễ đó.” Từ quản lý ha ha cười, cũng nghe ra hắn ý ở ngoài lời, “Ta tiễn tới đây thôi, ngươi đi thong thả ah!”
Vội vàng đi tới địa điểm đã hẹn với Húc Đông, Hướng Hiểu Đông vừa bước qua cửa phòng, đã bị một đôi tay ôm chặt, ngay sau đó, môi cũng lập tức bị bao phủ nhấm nháp.
“A…” Đầu lưỡi thăm dò mang theo chút vội vã khai mở hàm răng, dây dưa quấn quýt thẳng đến khi cậu không thở nổi. Đợi đến khi đầu lưỡi bá đạo xâm lược kia ly khai, âu phục khoác trên tay Hướng Hiểu Đông đã rơi xuống sàn, không ngừng thở dốc, mềm mại áp trong ngực tình nhân.
Ôm chặt thân thể đang run run trong lòng, Hà Húc Đông vẫn không có ý định buông ra, đầu lưỡi mân mê tới lui trên đôi môi, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ cắn, hai tay ôm tại thắt lưng liên tục vuốt ve.
“Ân…” Từng đợt tê dại cùng khao khát ȶìиɦ ɖu͙ƈ theo xương sống thẳng tắp xông lên, Hướng Hiểu Đông không tự chủ mà bật lên một tiếng rên nhẹ.
“Có cảm giác?”
Nghe thấy Hà Húc Đông cười nhẹ hỏi, cậu lập tức đỏ mặt gật đầu. Nụ hôn vừa rồi là nụ hôn sâu nhất trong suốt hơn mười ngày qua, chính là, bọn họ đã hơn mười ngày không có…
“Tôi muốn em.” Hà Húc Đông giật ra caravat cùng cúc áo sơ mi, khẽ cắn cổ đối phương, hơi thở trầm thấp tràn ngập ham muốn: “Vốn muốn đợi dùng cơm xong… Nhưng là… Tôi không muốn đợi.”
“Cái kia…” Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng nâng mắt, thẹn đỏ mặt nhẹ giọng nói: “… Đến, lên giường đi!”
Cởi bỏ hết quần áo ngăn cách, hai người nghiêng ngã xuống giường quấn chặt lấy nhau. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Thân thể kề sát không cách nào che dấu dục vọng của bọn họ.
“Ah! Ân.. A… Ah..” Bàn tay to lớn bao quanh khí quan sớm đã ngẩng cao đầu của Hướng Hiểu Đông mà khiêu khích vuốt ve như vội vàng yêu cầu cậu giải phóng.
“AH ah….!” Khoái cảm như điện giật chớp mắt đã xuyên qua đại não, một cái giật nảy, Hướng Hiểu Đông liền phóng ra bàn tay kia.
Nháy mắt sau đó, ngón tay dính tinh dịch đã nhanh chóng tham tiến nơi tư mật, tìm đến điểm mẫn cảm quen thuộc, không nhanh không chậm mát xa. Ngón tay nhẹ nhàng kéo căng, nhu ấn làm nơi đó trở nên thật mềm mại.
“Ân.. Nha ah.. Húc Đông… Ân…” Hướng Hiểu Đông không tụ chủ được mà có chút cong người, thân thể ẩm ướt mồ hôi giống như khát cầu lại giống như tránh né mà vặn vẹo, tạo ra từng trận rên rỉ tiêu hồn.
Nâng cao eo ái nhân, Hà Húc Đông mãnh liệt tiến vào, lại dùng môi nuốt sạch những tiếng rên rỉ Hướng Hiểu Đông vì kích tình đau nhức mà phát ra. Hắn luồn tay xuống đỡ lấy tấm lưng thon, để cho Hướng Hiểu Đông ngồi thẳng dậy, dục vọng thẳng tắp theo đó mà hoàn toàn chui vào, đẩy mạnh đến điểm sâu nhất.
“Ưm.. Uh…” Hướng Hiểu Đông tựa đầu trên hõm vai hắn, hai tay vịn vào bờ vai rộng lớn, mồ hôi đổ ướt tấm lưng đang cong lên, không ngừng thở dốc, cố gắng thả lỏng để tiếp nhận khí quan cứng như thép vừa tiến quân thần tốc vào trong cơ thể.
Cảm thấy vách tràng nóng ướt mà mềm mại đang bao bọc chính mình, Hà Húc Đông rốt cục kìm nén không được, bắt đầu chuyển động. Hai tay vịn chặt eo người đang ngồi trong lòng, một lần lại một lần chậm rãi lùi thật xa, rồi lại mạnh mẽ tiến vào thật sâu, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng ma xát cùng kích thích vách tường bên trong.
“Ân – Ah ah… ưm uh… Ah – Ân….” Cảm nhận được luận động của hắn, Hướng Hiểu Đông đón ý hùa theo, tự nhiên đong đưa thân thể. Giác quan toàn thân sớm đã lên tới đỉnh, nhưng cảm giác mất hồn lại như một cơn sóng lớn, không ngừng ập tới, cơ hồ làm cho cậu sung sướng đến phát khóc.
“Không… Ân..Ahah… Húc Đông!… Húc Đông!” Âm thanh như khóc như gọi mời kêu tên tình nhân. Hướng Hiểu Đông chỉ cảm thấy toàn thân giống như vì khoái cảm mãnh liệt mà toán loạn, rồi lại vì tham luyến cảm giác đó mà phối hợp, không ngừng lay động eo, thừa nhận vật cứng kia lần lượt ra vào cơ thể.
Kịch liệt thở dốc, mất hồn gào thét… Tim đập thật nhanh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
“A…... Ân ah... Ah ——!” Lại một lần nữa mãnh liệt thẳng tiến, Hướng Hiểu Đông kích động ưỡn lưng, song phương đồng thời kích xạ ra d*m thủy. Cậu có điểm choáng váng, thân thể mềm nhũn ngã về phía sau, lại bị Hà Húc Đông nhanh chóng kéo vào trong ngực.
“… Hiểu Đông, có ổn không?” Thở dốc một chút, Hà Húc Đông vuốt đi mồ hôi ẩm ướt trên mặt người đang ghé vào trong lòng hỏi.
“Ân… haha…” Từ từ nhắm mắt gác đầu lên vai Hà Húc Đông, Hướng Hiểu Đông không ngừng hổn hển, hơi khẽ cười nói: “Toàn thân… giống như tan ra… không còn khí lực rồi…”
Hà Húc Đông trầm thấp cười, ngón tay khẽ vuốt lên sống lưng vì thở gấp mà phập phồng bất định, yêu thương gặm nhẹ cần cổ cùng vai người yêu.
“Không được, bên kia…” Hướng Hiểu Đông nghĩ tránh né, nhưng toàn thân lại bủn rủn, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Hà Húc Đông: “Dấu hôn… Lần trước đều bị Hiểu Thu nhìn thấy…”
“Em sợ bị trông thấy?” Hà Húc Đông hỏi, miệng vẫn như cũ, không buông tha gặm cắn.
“Ân… Không phải sợ… Nhưng là rất xấu hổ.” Cậu suốt cả tuần đều mặc áo cao cổ, thế mà thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy nét mặt trêu chọc của Tương Á Cầm.
“Tôi muốn em.” Đầu lưỡi lướt qua cổ đi vào vành tai, bỗng chốc ʍút̼ nhẹ.
“…Tôi cũng vậy.” Hướng Hiểu Đông chủ động nâng môi, nhẹ nhàng hôn hắn.
Cánh môi lưu luyến dán chặt, hút lấy hơi thở của nhau, một lần lại một lần khẽ hôn, giống như muốn thổ lộ hết tình cảm nhớ nhung với đối phương.
Rõ ràng đã ở chung một chỗ, rõ ràng buổi sáng đã gặp mặt, nhưng vẫn như cũ nhớ nhung đối phương – phi thường nhung nhớ đối phương.
“… Xế chiều ngày mai tôi sẽ đi gặp ba em.” Bàn tay trượt dài trên sống lưng ẩm ướt mồ hôi, Hà Húc Đông chợt nói.