Quyển 2 - Chương 10
Đến khi Hà Húc Đông rời Hướng thị đã là hoàng hôn.
Đứng tại đại môn Hướng thị, hắn thở dài châm một điếu thuốc. Kỳ thật, sau một năm chính thức quan hệ với Hiểu Đông, hắn đã hút ít đi rất nhiều. Chỉ là, sau khi nói chuyện dài dòng như vậy, hắn không khỏi cần một điếu thuốc để trở lại bình thường.
Hà Húc Đông nhìn đồng hồ, kim dài đã chỉ 5:30. Hiểu Đông nhất định đã đợi đến sốt ruột a? Hà Húc Đông nghĩ đến, cầm điện thoại chuẩn bị quay số.
“Húc Đông.”
Hà Húc Đông ngừng tay, quay đầu lại liền thấy một bóng người dưới tán cây. Hắn thu điện thoại, chợt đem điếu thuốc trên tay dập tắt bỏ vào thùng rác, đi về phía người kia.
“Làm sao lại tới đây?” Hắn chăm chú nhìn Hướng Hiểu Đông hỏi, giọng nói bình thản.
“ Tôi… Tôi chỉ là muốn tới gần đây chờ anh.” Hướng Hiểu Đông hít sâu, chẳng biết tại sao lại có cảm giác như như người yêu có chút nặng nề: “Như vậy không tốt sao?”
Trước đó Hướng Hiểu Đông thực sự muốn tới văn phòng của ba. Nhưng là, Hướng thị có rất nhiều người nhận ra cậu, Hướng Hiểu Đông cũng sợ ba nhìn thấy mình xuất hiện cùng Hà Húc Đông sẽ mất hứng, như vậy càng khó nói chuyện.
Hà Húc Đông giật mình, con ngươi chợt nhu hòa, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, phút chốc thân thể đã nghiêng về phía trước, dùng hai tay ôm cậu vào ngực, đầu có vùi vào gáy Hướng Hiểu Đông lẩm bẩm: “Để cho tôi ôm em.”
“Húc đông?” Hướng Hiểu Đông lại càng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn, không rảnh nghĩ xem như vậy có thể hay không quá gây chú ý ánh mắt của người ngoài, lập tức đưa tay bưng lấy mặt ái nhân lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải ba tôi đã nói gì không..”
“Không có chuyện gì đâu.” Hà Húc Đông lắc đầu, cầm chặt tay của Hướng Hiểu Đông, nhìn sâu vào đôi mắt đen bóng: “Sự tình rất thuận lợi, em không cần lo lắng.”
“Rất thuận lợi...” Hướng Hiểu Đông lỗi một thở, hai con ngươi giống như là không thể tin được rồi lại vì mừng rỡ mà tán ra hào quang: “Ba tôi... Ông đã chấp nhận sao?”
“Tuy nhiên bác trai chưa thừa nhận quan hệ giữa em và tôi, nhưng là đã đáp ứng cho chúng ta thời gian chứng minh.” Hắn khẽ hôn đôi kia tay: “Em cảm thấy kết quả này như thế nào?”
“Như vậy... Đã rất đủ đủ, rất đủ rồi.” Hướng Hiểu Đông nắm thật chặt tay người yêu, nhắm mắt cố nén kích động, giọng nói thoảng qua nghẹn ngào: “Tôi thật cao hứng... Thật sự rất cao hứng.”
“Tôi chỉ là để cho bác tiếp nhận sự thật mà thôi.” Hà Húc Đông nhàn nhạt nói, khóe miệng lại giống như thỏa mãn mà kéo ra nụ cười: “Kỳ thật ba em mãnh liệt phản đối nguyên nhân chủ yếu là vì tôi. Chỉ cần tôi có thể ở trước mặt ông kiên định giữ vững lập trường, ông kỳ thật cũng không có lý do gì có thể phản đối chúng ta nữa.”
Hướng Hiểu Đông không nói gì, chỉ cầm chặt người yêu tay, kích động im lặng.
“Em tới đã bao lâu?” Hà Húc Đông nhìn nhìn cậu, hỏi.
“Hơn hai giờ.” Hướng Hiểu Đông cụp mi, nhẹ đáp.
“Lâu như vậy?” Hà Húc Đông nhíu mày, đưa tay phủ đi lá cây trên vai cậu: “Em là đem hội nghị thường niên dời lại đúng không?”
Mỗi thứ sáu buổi chiều đều có một cuộc họp, dùng để thương thảo một vòng sự vụ. Hiểu Đông đã xuất hiện ở chỗ này, đương nhiên chứng tỏ là cuộc họp hôm nay không thể khai mở.
“Ân.” Hướng Hiểu Đông có chút xấu hổ gật đầu: “Bởi vì… Tôi không đợi nổi điện thoại, cho nên mới…”
“Tôi cùng bác trai bàn về việc của Hướng thị.” Hà Húc Đông nở nụ cười: “Tôi định sẽ dùng chút thời gian giúp ông chấn chỉnh nội bộ Hướng thị.”
“Húc đông…” Hướng Hiểu Đông cả kinh, thoáng cái liền ngây ngốc nhìn hắn. Chuyện này, nguyên lai nên trách nhiệm của cậu ah! Không nghĩ tới Húc Đông lại...
“Đương nhiên, là tôi với em sẽ cùng làm.” Hắn lại nhu thuận bổ sung một câu.
“Tôi... Tôi không biết nên nói cái gì cho phải...” Hướng Hiểu Đông mỉm cười, hơi suy nghĩ rồi thở sâu nói: “Cám ơn anh... Húc Đông, cám ơn anh đã làm cho tôi nhiều như vậy.”
“Tôi nói, đây là chuyện của hai người chúng ta.” Hà Húc Đông nói xong đưa tay nhẹ lau khóe mắt Hướng Hiểu Đông, một tay vẫn đặt trên lưng cậu, thân thể hai người cơ hồ kề sát vào nhau.
“Húc Đông... Ở đây...” Hướng Hiểu Đông lúc này mới nhận ra tư thế của hai người có bao nhiêu thân mật, thoáng nhìn viên chức tan tầm rải rác đi ra từ Hướng thị, cậu có chút xấu hổ khẽ đẩy: “Ở đây không hợp nói chuyện, chúng ta trước ly khai được không?”
“Cũng tốt.” Hà Húc Đông nở nụ cười buông tay ra, trong lòng hiểu rõ những băn khoăn của Hướng Hiểu Đông: “Tôi còn có chuyện muốn nói với em, chờ đến chỗ kia bàn lại a.”
Muốn đi đâu sao? Hướng Hiểu Đông có chút hồ nghi, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Đang lúc định cất bước, Hà Húc Đông lại nắm lấy tay cậu, thẳng tắp xuyên qua biển người đang hối hả tan tầm, không chút nào chú ý những ánh mắt xung quanh, dắt Hướng Hiểu Đông đi đến bên cạnh xe.
Hướng Hiểu Đông chưa kịp hoàn hồn, đã bị hắn nhét vào trong. Cuối cùng, chỉ có thể đối với những người đang sửng sốt ngoài cửa sổ mỉm cười.
“Nơi này là?” Hướng Hiểu Đông nghi hoặc nhìn cánh cửa. Sau khi rời khỏi Hướng thị, Húc Đông cũng không nói cho cậu biết là muốn đi đâu, chỉ chăm chú lái xe, sau đó thì đến tòa cao ốc này, hắn lại kéo thẳng cậu lên tầng bảy.
“Vào thôi.” Hà Húc Đông xuất ra chìa khóa mở cửa, ôm bờ vai của Hướng Hiểu Đông, đưa cậu đi vào trong phòng.
“Húc Đông, cái này là?” Hướng Hiểu Đông ngây ngốc đứng tại phòng khách trống trải, hoang mang nhìn người yêu. Bọn họ là muốn dọn nhà sao? Bằng không thì tại sao lại muốn tới xem phòng ở?
“Đi ra bên ngoài nhìn xem.” Hà Húc Đông nhu hòa tựa như dụ dỗ.
Hướng Hiểu Đông theo lời mở ra cửa bancon đi ra ngoài. Trong nháy mắt, cậu chỉ có thể ngây ngốc nhìn xuống dưới đèn đường cùng khung cảnh quen thuộc, nói không ra lời.
“Đó là nhà em.” Hà Húc Đông đứng ở bên cạnh, ngón tay chỉ về một khu dân cư: “Khoảng cách không đến ba phút, có chuyện cũng thuận tiện chạy qua, em có thể không cần quá lo lắng.”
Hướng Hiểu Đông giật mình một cái. Thật là muốn chuyển tới nơi này? Húc Đông vậy mà lại vì cậu...
“Sau này em cũng có thể về nhà ăn cơm tối. Chỉ là nhất định phải trở về. Lúc có việc trọng yếu, em cũng có thể đi về nhà ở, như vậy có thể chứ?” Hắn tự nhiên nói: “Hiểu Đông, đây là chính là nhượng bộ lớn nhất trong khả năng của tôi rồi.”
“Tôi… anh…” Hướng Hiểu Đông run run nói không ra lời, chỉ có thể nhìn hắn, miệng mấp máy nửa ngày mới hỏi: “Vì cái gì?”
“Tôi vẫn đang cố gắng đuổi kịp bước chân em.” Hà Húc Đông yên lặng đứng ở bên người vẫn còn đang bày ra bộ dáng kinh ngạc.
Hướng Hiểu Đông đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát, duỗi tay xoa khuôn mặt ái nhân than nhẹ: “Anh đi thật nhanh, tôi ngược lại sợ bản thân đuổi không kịp anh.”
“Em không biết.” Hà Húc Đông nhu hòa nói, đôi mắt từ trước đến nay luôn sâu u[sâu thẳm u tối] lại ánh lên thứ hào quang ôn hòa: “Cho tới nay em so với tôi đều kiên cường hơn rất nhiều. Tôi đã bỏ ra nhiều thời gian như vậy mới xác nhận được tình cảm của chính mình đối với em. Cho nên tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ, tuyệt không cho phép chính bản thân có bất kỳ điều gì thương tổn em.”
“Húc Đông...” Hướng Hiểu Đông kinh ngạc lắng nghe, nửa ngày mới thở dài nói: “Anh thật sự thay đổi rất nhiều ah.” Trước kia, cậu nằm mơ cũng không dám nghĩ Húc Đông có thể đối với mình như vậy. Cậu chỉ hy vọng biết rõ Húc Đông yêu mình là đã rất thỏa mãn. Mà bây giờ, Húc Đông lại có thể để tâm hiểu rõ mong chờ cùng khao khát nho nhỏ trong lòng mình.
“Tôi chỉ hy vọng em có thể đối với tôi tùy hứng thêm một chút, nhiều yêu cầu thêm một chút. Tôi không sẽ cảm thấy phiền, bởi vì em như vậy chính là đã tha thứ cho tôi. Chúng ta là người yêu, địa vị ngang nhau, không cần một người nhất định phải vì một khác khác mà ủy khuất...Em có thể vì tôi làm được, tôi cũng nhất định cũng có thể vì em mà làm được.” Hà Húc Đông khẽ hôn lông mày, tiến tới dán lên cánh môi làm cho người quyến luyến, tinh tế hôn: “Tôi nói rồi, em muốn cái gì tôi đều làm được, chỉ cần em chuyên tâm nghĩ đến một mình tôi... Biết không, Hiểu Đông.”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí ra lệnh lại lần nữa xuất hiện. Hướng Hiểu Đông nghe được liền giật mình, tiếp theo nhịn không được nở nụ cười. Nam nhân này vẫn là cá tính không thay đổi nha, một giây trước còn là ôn nhu say lòng người như vậy, chỉ chớp mắt một cái lại giở giọng bá đạo ra mà nói rồi.
Cái này, chính là nam nhân cậu yêu ah. Này lập tức, Hướng Hiểu Đông lại phát hiện mình cứ như vậy, càng thêm yêu hắn say đắm.
“Thực không thể tưởng tượng nổi.” Hướng Hiểu Đông cười thấp lẩm bẩm. Lại phát hiện ra, một năm qua bản thân thường có cảm xúc này. Mỗi một việc đều cho cậu đầy đủ cảm giác hạnh phúc như vậy, mỗi một việc đều là như thế làm cậu trân trọng, lại chân thật như vậy..
Đúng vậy! Đây đã là sự thật rồi. Qua nhiều năm như vậy, lòng của cậu vào lúc này cuối cùng có thể hoàn toàn nhẹ nhõm, không cần lại cẩn thận từng li từng tí lo sợ lại mất đi a.
Nghĩ vậy, Hướng Hiểu Đông càng cười đến sung sướng
“Sao vậy?” Hà Húc Đông hỏi, lông mày hơi nhướng lên.
“Tôi thật sự cho rằng, bản thân đối với tình cảm của mình đối với anh không có mảy may biến hóa a.” Hướng Hiểu Đông cười, cố ý muốn nhìn thấy sắc mặt người yêu thay đổi, sau mới nhẹ giọng mà nói: “Tôi thật không ngờ mình còn có thể càng yêu anh hơn, thật sự... Không thể tưởng tượng nổi.”
Lông mày giãn ra, ánh mắt Hà Húc Đông lập tức mềm xuống, giống như mang theo ý cười nhìn qua Hướng Hiểu Đông. Nửa ngày mới ôn hòa mở miệng: “Em, vừa mới trêu ghẹo anh a?” Hắn cũng không bỏ qua cố ý trong mắt Hướng Hiểu Đông.
Hướng Hiểu Đông cười cười không nói. Mãn nguyện trong nháy mắt đó đã làm cho cậu hoàn toàn minh bạch mọi chuyện