Quyển 3 - Chương 37
——-Editor: Mèo——-
◎ Ngôi sao thuộc về mình. (Bản cập nhật thứ hai)◎
Trong phòng thẩm vấn, cuộc thẩm vấn giương cung bạt kiếm vẫn tiếp tục.
Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên chuyển hướng thẩm vấn: “Tố chất tâm lý của anh tốt như vậy, không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này chứ? ”
Khóe miệng Liêu Ứng Hàm co giật: “Ý anh là sao? ”
Cố Ngôn Sâm nói: “Trước đó, chúng tôi đã tới gặp vợ cũ của anh. Cô ấy nói, năm đó khi hai người xuống biển, anh cũng từng có hành động tương tự.”
Liêu Ứng Hàm quát một tiếng: “Triệu Du San? Tôi và cô ta cũng từng đi lặn với nhau, không phải cô ta vẫn sống tốt đó sao? Với lại, cô ta còn sống, chẳng phải cũng chứng minh, lần lặn này là tai nạn ngoài ý muốn sao? ”
“Nhưng nếu như, đó cũng không phải là lần đầu tiên?” Cố Ngôn Sâm nhìn người đàn ông trước mắt.
Liêu Ứng Hàm trong đầu ong ong một tiếng, sắc mặt trắng bệch đi.
Cố Ngôn Sâm đưa ra chứng cứ tương tự, đó là một tờ giấy bồi thường bảo hiểm, nhưng không phải của Chung Tiểu Khả, cũng không phải của Triệu Du San, mà là thuộc về mẹ của Liêu Ứng Hàm, Hàn Xuân Mai.
“Anh sinh ra trong gia đình có bố mẹ đã ly hôn, anh theo mẹ, hai người sống nương tựa vào nhau, vài năm trước, mẹ của anh đột nhiên ch.ết.” Cố Ngôn Sâm không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Tôi đã kiểm tr.a hồ sơ bảo hiểm năm đó, mẹ anh bị ngã cầu thang tử vong. Bởi vì mẹ anh bất ngờ qua đời, công ty bảo hiểm bồi thường 500.000 tệ (xấp xỉ 1, tỷ VNĐ), đối với anh vừa tốt nghiệp đại học, đó là khoản tiền lớn nhất trong cuộc đời anh… Tôi có hồ sơ bảo hiểm ở đây. ”
Cố Ngôn Sâm lấy ra một số hồ sơ khác.
“Sau khi khám nghiệm pháp y, vụ việc đã được xác định là một tai nạn, cảnh sát không khởi tố vụ án, nhưng công ty bảo hiểm vẫn có đầy đủ hồ sơ. Vì vậy, trước khi mẹ anh qua đời, anh đã biết sự tồn tại của số tiền bảo hiểm này phải không? ”
Liêu Ứng Hàm nói: “Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ tìm thấy sổ bảo hiểm ở nhà sau khi mẹ qua đời. ”
“Tôi đã xem xét các chi tiết khác nhau trong hồ sơ bảo hiểm, lối vào của lối đi ngầm đó rất ít người. Từ camera giám sát cho đến khi cậu và mẹ cùng nhau ra khỏi cửa khu dân cư, đến khi đi đến lối đi ngầm đó, tổng cộng mất năm phút, nhưng tại sao anh lại báo cảnh sát và gọi cấp cứu sau 40 phút? Anh đã làm gì trong khoảng thời gian dài đó? ”
Liêu Ứng Hàm nói: “Lúc ấy tôi chạy ra tìm người cầu cứu, hơn nữa chuyện đó không liên quan gì đến vụ án hiện tại! ”
“Chạy ra ngoài cầu cứu? Tại sao anh không gọi thẳng cho xe cấp cứu, anh gọi càng sớm thì khả năng cứu sống mẹ anh càng cao, không phải sao? “Nói đến đây, Cố Ngôn Sâm đối mặt với anh, dùng giọng đầy tiếc nuối nói, “Đó là người mà anh nương tựa mấy chục năm, sao anh có thể trơ mắt nhìn bà ấy ch.ết đi như vậy? Bởi vì anh cảm thấy mình đủ khả năng làm chuyện này, cho nên mới không hề dao động giết ch.ết Chung Tiểu Khả phải không? ”
Đề cập đến mẹ của Liêu Ứng Hàm là một chiến lược quan trọng trong cuộc thẩm vấn này.
Bản thân Cố Ngôn Sâm từ nhỏ cũng không biết cha mình là ai, hắn biết trong quá trình con trẻ lớn lên, nếu thiếu mất đi vai trò của người cha, thì người mẹ sẽ có vai trò rất quan trọng.
Điểm đau của Liêu Ứng Hàm không phải trên người vợ hắn ta. Người vợ thứ nhất, người vợ thứ hai, cho dù là cùng giường chung gối, hắn ta đối với những người phụ nữ này cũng không hề có tình yêu.
Nhưng hắn ta có tình cảm với mẹ mình.
Đạo lý này giống như một người đàn ông khi nói về vợ hoặc bạn gái của mình cho dù anh ta thờ ơ đến như thế nào, nhưng một khi nhắc đến mẹ anh ta, cho dù là chuyện nhỏ nhất cũng có thể khiến anh ta nổi khùng.
Khi nhắc đến mẹ của nghi phạm trước mắt, rõ ràng cuộc đối thoại trở nên tích cực hơn.
Cố Ngôn Sâm nhắc tới vụ án cũ kia, cũng không phải vì muốn song thẩm( ), vụ án đó đã cách đây nhiều năm, không có chứng cứ xác định, chân tướng cũng không rõ ràng. Mục đích của hắn vẫn là muốn Liêu Ứng Hàm thừa nhận tội giết vợ.
Tình cảm của Liêu Ứng Diễm và vợ bề ngoài rất tốt, nhưng lại lựa chọn giết vợ, ngoại trừ muốn tiền bảo hiểm ra, dựa theo học thuyết của Freud( ), đây là một loại “công kích thay thế” trong tiềm thức.
Bởi vì không thể trực tiếp đối mặt với nguồn cơn thất bại của mình, cho nên chuyển sang thù ghét công kích người khác, ví dụ như vợ hắn ta – cũng là một người phụ nữ.
Cố Ngôn Sâm lợi dụng điểm này, khiến hắn ta nhớ tới mẹ, sau đó sinh ra áy náy và sợ hãi hơn về cái ch.ết của người vợ.
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi xem một số bài viết trên mạng của anh, trong đó có rất nhiều chuyện về mẹ anh, mẹ anh đối với anh rất tốt, tiền trong nhà sẽ tiêu hết cho anh. Nhưng mẹ của anh là người thích sạch sẽ, bà ấy đối với anh rất hà khắc, anh biết bà ấy thương anh, nên không dám phản kháng. Khi sống cùng vợ mình, thỉnh thoảng họ sẽ đưa ra những yêu cầu khiến anh sẽ nhớ về mẹ mình, vì vậy nên anh mới sát hại vợ mình?”
Hôm qua, Thẩm Quân Từ giúp Cố Ngôn Sâm sửa sang lại một số bài viết trên mạng của Liêu Ứng Hàm từ những năm trước đó, từ những dấu vết của những dòng chữ kia để lại, Cố Ngôn Sâm đoán, quan hệ giữa mẹ con bọn họ nhất định rất phức tạp, trong đó bao gồm cả ỷ lại, sợ hãi, ngưỡng mộ, phục tùng và phản nghịch.
Hắn ta cố gắng hết sức để đóng vai một người chồng tốt, một đứa con trai tốt, giả vờ chăm sóc những người phụ nữ quanh mình vô cùng chu đáo. Phát triển thành loại hình nhân cách vừa dịu dàng vừa bệnh hoạn này của hắn ta nhất định có liên quan rất nhiều đến người mẹ quá cố kia.
Liêu Ứng Diễm mím chặt môi.
“Sau khi mẹ anh mất, anh có được tiền bảo hiểm. Đây có phải là nguyên nhân khiến anh nảy sinh ý định giết vợ và lừa lấy tiền bảo hiểm không?”
Đây là một suy luận đơn giản và hợp lý về động cơ phạm tội của hắn ta.
Cũng là ý định giết người sâu kín của hắn ta.
Sắc mặt Liêu Ứng Hàm trắng bệch, Cố Ngôn Sâm nói những điều này ra, đã biến thành con dao treo trên đầu hắn, khiến hắn lại toát mồ hôi lạnh.
Vốn hắn ta bị cảnh sát thẩm vấn, đối mặt với tội giết Chung Tiểu Khả đã là quá sức chịu đựng, bây giờ Cố Ngôn Sâm lại nhắc tới cái ch.ết của mẹ, áp lực tâm lý của hắn ta gần như đã đến cực hạn.
Giống như một quả bóng bay căng đến điểm cực đại, gặp phải mũi kim, chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái, sẽ nổ tung.
Cố Ngôn Sâm lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là cảnh mẹ Liêu Ứng Hàm tử vong, cảnh người phụ nữ ở dưới cầu thang bị camera giám sát lúc đó ghi lại, được cho vào hồ sơ bảo hiểm.
Cố Ngôn Sâm đặt bức ảnh lên mặt bàn: “Nghe nói, khi một người sắp ch.ết, người ta sẽ được nhìn lại cả cuộc đời mình. Khi mẹ anh nằm dưới cầu thang lạnh lẽo, lúc đó mẹ anh đã nghĩ gì? Còn có Chung Tiểu Khả, khi anh kéo cô ấy ra khỏi nước, khi cô ấy ý thức được anh muốn giết cô ấy, trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào? ”
Đây là việc thay đổi suy nghĩ, để hắn ta đặt mình vào vị trí của người ch.ết, tăng nỗi sợ hãi và tội lỗi của nghi phạm.
Cố Ngôn Sâm cố ý im lặng một lúc, mở miệng hỏi tiếp: “Anh cảm thấy thế nào khi giết những người thân yêu của mình? ”
Nghe xong những lời này, Liêu Ứng Hàm gần như đã sụp đổ.
Hình ảnh người vợ và người mẹ đã ch.ết chồng chéo lên nhau, trong vài năm qua, hắn ta đã cố gắng khiến mình tê liệt, quên đi cái ch.ết của mẹ, đó là tội lỗi mà hắn ta che giấu trong trái tim của mình.
Đầu hắn ta đau dữ dội, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn ta cảm thấy mình đang đứng ở vách núi, chỉ cần không chú ý một chút sẽ rơi xuống.
Cố Ngôn Sâm tiếp tục trở về vụ án, đưa ra chứng cứ cuối cùng, hắn lấy ảnh chụp Chung Tiểu Khả khi khám nghiệm tử thi lần thứ hai: “Anh có giải thích lại lần nữa, về vết hằn trên mặt Chung Tiểu Khả là gì chứ! ”
Trên thi thể tái nhợt, có một vòng dấu vết hằn lên xung quanh miệng của tử thi.
Đây là những dấu vết để lại sau khi hắn ta bịt mồm và mũi của cô ấy lại.
Cố Ngôn Sâm lại lấy ra một tấm ảnh chụp màn hình VLOG, bên trong có một vòng khoanh, rõ ràng là mặt nạ trong vali.
“Anh đã dùng khẩu trang này, ở dưới nước ngăn cản Chung Tiểu Khả thở ra không khí trong cơ thể mình.”
Kết hợp với động tác của hắn ta do máy ảnh chụp được, mấy vật chứng mấu chốt xâu chuỗi lại, giống như có từng cái rương rơi xuống, chặn hết tất cả con đường sống trước mắt hắn ta.
Liêu Ứng Hàm không có cách nào giải thích hợp lý được nữa, hắn ta đã không còn đường lui.
Cố Ngôn Sâm mở miệng trầm giọng hỏi hắn ta: “Liêu Ứng Hàm, đây là lần đầu tiên anh giết người hay là lần thứ hai? Mẹ anh cũng do anh giết, phải không? ”
Bước thứ bảy trong phương pháp chín bước của Reed chính là cho phép tù nhân lựa chọn.
Dưới áp lực cao, khi có hai lựa chọn xuất hiện trước mặt, suy nghĩ của con người như bị đóng khung, không thể tự mình thoát ra.
Nghi phạm sẽ có thói quen đưa ra lựa chọn từ nó và chọn một trong các phương pháp khiến lỗi mình phạm phải là nhỏ nhất.
Nhưng trên thực tế, đây chính là một cái bẫy.
Bất cứ câu trả lời nào hắn ta chọn, chính là việc anh ta đã nhận tội.
Một tia lý trí cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Sau một lát im lặng…
“Lần đầu tiên…” Liêu Ứng Hàm run rẩy nói, “Tôi chỉ là… Không kịp gọi xe cứu thương cho mẹ mình…”
Nói ra những lời này, Liêu Ứng Hàm kịch liệt run rẩy, hắn ta rốt cục khóc ra tiếng, cũng ý thức được hắn ta đang thừa nhận điều gì.
Người đàn ông ngồi trong phòng thẩm vấn, hai vai run rẩy, khóc không thành tiếng.
Lần đó, mẹ muốn đi mua giày cho hắn, hai người đi tới cửa, mẹ vừa đi xuống cầu thang, vừa lải nhải mắng hắn, nói hắn tiêu quá nhiều tiền, đôi giày trước không đi được bao lâu đã hỏng, thành tích thì không tốt, lại còn tiêu xài hoang phí, tiền vừa đến tay thì đã hết sạch, hắn ở một bên nhẫn nhịn nuốt giận, khom người đi theo phía sau mẹ, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghe lời.
Khi đó nhìn bóng lưng của mẹ mình, hận ý trong lòng hắn nổi lên, động tà niệm, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái…
Có lẽ là bởi vì mẹ hắn quá lo lắng, bước hụt một bước, từ trên cầu thang ngã xuống.
Hắn liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, ánh mắt bà ấy mở to, vươn đôi tay đầy máu về phía hắn, trong ánh mắt hiện lên sự cầu cứu.
Khi đó hắn do dự, hắn nghĩ mẹ hay mắng chửi mình chửi mình như thế, chạy ra khỏi lối đi ngầm.
Hắn ngồi ở bên ngoài nửa giờ, mới dám lấy hết dũng khí trở lại lối đi ngầm, báo cảnh sát, gọi điện thoại cấp cứu.
Nhưng mẹ vẫn qua đời.
Cái ch.ết của mẹ hắn đã cho hắn ta một khoản tiền bảo hiểm kếch xù.
Một lát sau, Liêu Ứng Hàm ổn định cảm xúc hỏi: “Có thể… Cho tôi một điếu thuốc được không? ”
Những lời thú tội, những giọt nước mắt, và hỏi cảnh sát về mọi thứ đều là dấu hiệu của sự thất vọng trong cuộc thẩm vấn.
Lúc này chỉ cần thỏa mãn điều kiện do nghi phạm đưa ra, hắn có thể sẽ khai báo toàn bộ.
Cố Ngôn Sâm đã sớm chuẩn bị, hắn rút một điếu thuốc từ trong túi ra, cùng với bật lửa ném lên mặt bàn trước mắt hắn ta.
Tay Liêu Ứng Hàm run rẩy, hắn ta cầm lên, lặp đi lặp lại mấy lần mới châm được thuốc. Hắn ta hít một hơi, ngước lên hỏi: “Tôi sẽ bị kết án bao nhiêu năm? Hay sẽ bị kết án tử hình? ”
Liêu Ứng Hàm từ bỏ mọi ngụy biện và phản kháng.
Cố Ngôn Sâm không trả lời hắn ta, mà một lần nữa xác nhận: “Anh thừa nhận mình đã giết vợ. ”
Liêu Ứng Hàm nở nụ cười, khóe miệng giật giật: “Là tôi giết em ấy, từ khi kết hôn, tôi đã bắt đầu tính toàn làm sao để giết em ấy rồi. ”
***
Trong phòng quan sát, Bạch Mộng thở phào nhẹ nhõm, mắng một câu: “Má nó, tên cặn bã này, rốt cuộc cũng chịu nhận …”
Những lời khai này sẽ là bằng chứng mạnh mẽ nhất để tống Liêu Ứng Hàm vào tù.
Trên gương mặt căng thẳng nghiêm túc của cục trưởng Đinh rốt cục cũng hiện ra nụ cười: “Thật là hỏi ra! Tôi biết đội trưởng của các cô cậu có thể mà! “Ông thở dài một hơi, tựa vào lưng ghế, “Pháp y Thẩm, cháu cũng làm không tệ, cung cấp chứng cứ mấu chốt, tóm lại trận này thắng rất đẹp. ”
Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt cậu vẫn còn rơi vào phòng thẩm vấn, nhìn về phía Cố Ngôn Sâm.
Cuộc thẩm vấn vẫn chưa kết thúc.
Hiện tại Liêu Ứng Hàm đã khai nhận, Cố Ngôn Sâm rốt cục cũng có thể thả lỏng thần kinh. Nhưng hắn còn cần hỏi một ít chi tiết, để Liêu Ứng Hàm ký vào biên bản hỏi cung, như vậy lời khai của vụ án này mới có thể trở thành bằng chứng sắt, không có khả năng lật cung tại tòa.
“Anh đã chuẩn bị từ trước, chọn địa điểm giết người là ở dưới biển?”
“Ừm, tôi đã xem qua rất nhiều vụ án giết vợ có liên quan, ví dụ như vụ án xe giết vợ trong rừng, hay như vụ án treo cầu thang, còn có vụ giết vợ xong, nhét hai cô con gái vào thùng dầu, nhưng những thứ đó đều không an toàn, tôi muốn phương thức an toàn hơn.”
“Lúc đầu anh định động tay chân với bình dưỡng khí đúng không?”
“Việc động tay chân với bình dưỡng khí rất khó khăn, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, quản lý dự án lặn ở đây rất nghiêm ngặt, sẽ kiểm tr.a nhiều lần. Sau khi trải qua sự việc của Triệu Du San, tôi nhận ra kế hoạch như vậy là không thực tế. Sau đó, đã điều chỉnh lại kế hoạch. ”
“Địa điểm mua mặt nạ của anh là…”
“Một cửa hàng y tế, dùng tiền mặt, trên mặt nạ có lỗ thông hơi, tôi dùng băng dính chống thấm nước bịt nó lại, tôi còn từng làm thí nghiệm, đảm bảo không có vấn đề sơ xuất gì xảy ra.”
Các chi tiết khác nhau được bổ sung đầy đủ.
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi có thể thấy được, anh tuyệt đối không yêu vợ mình, anh yêu bản thân mình nhiều hơn, càng yêu tiền hơn. ”
“Tôi cưới vợ cũng chỉ vì tiền. Đối với tôi, họ không phải là thứ cần thiết, tiền mới là nhất, phụ nữ rất rắc rối. Họ sẽ luyên thuyên về việc tôi nên giặt vớ, để tôi dọn dẹp phòng, để tôi nấu ăn, để tôi mang theo đồ đạc cho họ, họ luôn buộc tôi phải nói những lời trái lòng, khen ngợi họ xinh đẹp như thế nào. Còn phải mua quà cho bọn họ, quá mệt mỏi…” Liêu Ứng Hàm nhả ra một vòng khói.
“Lúc trước, tôi và mẹ thường xuyên cãi nhau, nhưng tôi lại không thể rời xa bà ấy, tôi vẫn rất yêu bà ấy. Lúc nhận được số tiền bồi thường cho cái ch.ết của mẹ mình, đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được một số tiền lớn như vậy mà không bị kiểm soát. Quá trình đó, giống như vô tình nhặt được một tờ vé số, tôi đã có một khoảng thời gian rất tuyệt, nhưng tiền nhanh chóng đã hết. ”
Hắn ta cúi đầu hút thuốc: “Đó là lần đầu tiên tôi viết thế nào là tự do của cuộc sống.”
Loại niềm vui đó rất ngắn ngủi, tiền vẫn còn quá ít, hắn ta muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống như thế.
“Kể từ đó, tôi đã nghĩ đến việc mình nên tìm mua một cái vé số khác. Tôi bắt đầu tự hỏi làm thế nào để có thể giết ch.ết một người phụ nữ giàu có một cách hoàn hảo. ”
Sau khi thừa nhận giết vợ, cả người Liêu Ứng Hàm dường như trở nên thoải mái hơn, rốt cục cũng có thể nói ra những lời thật lòng.
Cố Ngôn Sâm nói: “Đó là bảo hiểm, không phải xổ số. Đối với bảo hiểm tử vong, trên thực tế, tiền được để lại cho những người còn sống, đây là một lời chúc phúc từ người ch.ết, hy vọng người thân nhận được sự an ủi từ tiền bạc, có thể nghĩ đến người đã khuất, suy nghĩ này của anh, đã sai từ ban đầu. ”
Cố Ngôn Sâm khinh thường nhìn người đàn ông trước mắt, hắn ta không chỉ gặm nhấm người mẹ của mình, còn gặm nhấm cả vợ mình.
Người trước mắt giống như một đứa bé to xác chưa trưởng thành, hao hết tâm tư muốn lấy tiền từ người khác, mà hắn ta lại không muốn trả giá tương ứng. Chỉ tiếc cho cô gái đó, tình yêu đặt nhầm chỗ, đoạt đi sinh mệnh của bản thân.
Chỉnh lý xong tất cả lời nhận tội, Cố Ngôn Sâm đi vào phòng quan sát, cục trưởng Đinh khen ngợi hắn vài câu rồi hài lòng rời đi.
Cuộc thẩm vấn này kéo dài cả buổi chiều, khi đi ra từ phòng thẩm vấn, Cố Ngôn Sâm có chút mệt mỏi. Hắn rất muốn về nhà, đi dạo một chút, ăn cái gì đó ngon ngón, tắm rửa và ngủ một giấc thật sâu, loại bỏ tên tội phạm này khỏi tâm trí của mình.
Thẩm Quân Từ thu dọn đồ đạc xong, đi theo hắn ra ngoài: “Đội trưởng Cố, cuộc thẩm vấn đặc sắc.”
Cố Ngôn Sâm không quá phấn khích, lịch sự đáp: “Cảm ơn. Vẫn là nhờ có cậu, nếu cậu không tìm ra manh mối từ đống hồ sơ, thì việc tr.a hỏi cũng không được thuận lợi như vậy. ”
Trong những ghi chép kia, hắn phán đoán, tình cảm Liêu Ứng Hàm dành cho mẹ mình rất phức tạp, lúc này mới định ra sách lược cuối cùng, đè bẹp Liêu Ứng Hàm
Lúc này đã là hoàng hôn, sắc trời dần dần tối sầm lại, lại là một đêm sắp tới.
Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên có chút cảm khái: “Trước kia, cục trưởng Lâm nói với tôi một câu. Ông ấy nói mỗi khi một buổi thẩm vấn thành công kết thúc, các điều tr.a viên sẽ cảm thấy rằng họ biết hết tất cả mọi sự thật và sẽ làm mọi thứ để ngăn cản điều đó xảy ra. Nhưng thực ra, khi bọn tôi thẩm vấn, tội lỗi đã xảy ra. Là người bảo vệ thành phố, người chiến thắng trong cuộc thẩm vấn thật ra vẫn là kẻ thua cuộc. ”
Hắn còn nhớ rõ, khi đó hắn vừa mới thẩm vấn xong một phạm nhân khó chơi, tràn đầy vui sướng.
Không giống như cục trưởng Đinh chúc mừng hắn, cục trưởng Lâm lại nói với hắn một đoạn như vậy.
Đó là một lời nhắc nhở cho người chiến thắng.
Việc trừng phạt những kẻ phạm tội đáng bị trừng phạt không phải là điều gì đáng tự mãn.
Mỗi cuộc thẩm vấn tội phạm có nghĩa là những người vô tội đã ch.ết một cách vô ích, điều đó đồng nghĩa với việc họ đã không cứu những người đáng lẽ được cứu.
Thẩm Quân Từ nói: “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, không thể cứu được Chung Tiểu Khả, đúng là việc rất đáng tiếc, nhưng chúng ta đã cố gắng hết sức để cứu những người phụ nữ khác không trở thành nạn nhân tiếp theo. ”
Cậu và Lâm Hướng Lam nhìn mọi thứ theo hai hướng khác nhau.
Lâm Hướng Lam bi quan hơn, cho nên luôn cảm thấy trên vai gánh vác trọng trách, gánh nặng đi về phía trước.
Lâm Lạc lại quật cường, tràn đầy hy vọng, bất cứ lúc nào cũng không mất đi chấp niệm ở trong lòng.
Thẩm Quân Từ nói: “Tôi thấy, là con người thì nên nhìn về phía trước. Mỗi một lần chiến thắng, là một lần thắp lên một ngôi sao trong bóng tối. Nếu tích lũy đủ nhiều, những ngôi sao đó có thể chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm. ”
Cố Ngôn Sâm quay đầu nhìn cậu, mở miệng nói: “Tôi cũng từng thấy qua một câu nói, “Những vì sao tỏa sáng để một ngày nào đó ai cũng có thể tìm thấy những vì sao dành riêng cho mình.”.”
Mí mắt Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng khép lại, sau đó mở ra, cậu nghe ra nguồn gốc của câu nói này: “Hoàng tử bé.”
Đúng lúc đó, ánh đèn ngoài cửa kính xe phản chiếu vào gương mặt cậu, ánh mắt cậu lóe lên, xinh đẹp như ẩn chứa những vì sao lấp lánh
Cố Ngôn Sâm cảm thấy, hình như mình đã tìm được ngôi sao thuộc về mình.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Một phần của phương pháp thẩm vấn bắt nguồn từ “Thẩm vấn hành động và lời thú tội”
“Những vì sao tỏa sáng để một ngày nào đó ai cũng có thể tìm thấy những vì sao dành riêng cho mình.” – Hoàng tử bé.