Quyển 6 - Chương 103: Bắt cóc
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
◎ “Đứng yên, không được nhúc nhích.”◎
Ngay lúc Cố Ngôn Sâm đoán ra thân phận Mộng Sư.
Trại tạm giam vào ban đêm.
Hàn Thanh Dật ăn cơm tối xong, được đưa trở lại phòng đơn trong trại tạm giam.
Gã là một tội phạm quan trọng nên cần phải tuân thủ đầy đủ các quy tắc bảo vệ nghiêm ngặt.
Trong trại giam để ngăn chặn tù nhân tự tử, việc quản lý rất nghiêm ngặt, không được đeo kính và tất cả các vật dụng kim loại, thủy tinh, ngay cả dây giày, khóa kéo cũng không được phép mang vào.
Lúc này, Hàn Thanh Dật cuộn mình trên giường, gã bị cận thị nặng, trước mắt là một mảng mông lung.
Gã thẫn thờ nhìn vào những bức tường trắng như tuyết.
Biết cái ch.ết của mình đang tới gần nhưng lại không thể làm gì, chính là một sự dày vò đáng sợ nhất.
Chiều nay, gã được phép gặp luật sư.
Vốn gã còn có một tia hy vọng, hi vọng Thương hội sẽ cho người mang tin tức mới gì đó đến cho mình.
Nhưng khi gã nhìn thấy luật sư tiến vào là Hà Văn Lâm, nụ cười của Hàn Thanh Dật dần dần ngưng lại.
Trong giai đoạn điều tra, khi luật sư gặp các nghi phạm bị tạm giữ, các cơ quan thụ lý vụ án thường không cử người canh giữ, nên không ai nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Nhưng theo quy định, vẫn sẽ có camera giám sát ghi lại mọi thứ.
Gã như nhìn thấy người bạn thân nhiều năm, mỉm cười với Hà Văn Lâm: “Anh đến rồi.”
Hà Văn Lâm vẫn như thường lệ, mặc một bộ âu phục, vẻ mặt tập trung mở tập tài liệu ra, đó là thứ duy nhất mà y có thể mang vào.
Trong đó có kẹp một tấm ảnh, đó là ảnh con gái Hàn Thanh Dật, Hàn Oánh Oánh.
Hàn Thanh Dật cầm tấm ảnh lên xem kỹ, nước mắt lưng tròng.
Đây là một lời gợi ý cũng chính là một lời đe dọa, nếu gã không nghe lời, vợ con, bố mẹ gã, đều sẽ bị Thương hội xử lý.
Mấy ngày nay, gã ở trong trại tạm giam thức trắng đêm không ngủ, nghĩ xem liệu những người đó có lưu lại cho gã một con đường sống hay không.
Đối mặt với tất cả các loại thẩm vấn, gã đều vô cùng kín miệng.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đi tới bước này.
Người ch.ết an toàn hơn người sống, chỉ khi gã ch.ết đi, thì số tiền lớn chuyển ra nước ngoài mới không bị liên lụy, chỉ khi gã gánh hết tội thì người khác mới được an toàn.
Gã ngẩng đầu lên hỏi Hà Văn Lâm: “Gần đây tôi đang tự hỏi, có phải khi tôi bắt đầu làm chuyện này, đã có một kết cục định sẵn ra rồi không?”
Hà Văn Lâm tỏ ra nghiêm nghị, tựa như tử thần.
Chính y đã dụ người trước mắt rơi vào vực sâu.
Y mở miệng nói: “Thương hội nói sẽ cố hết sức, chuyện này quả thật liên lụy quá nhiều. Nếu anh có thể thông cảm, gia đình và con gái của anh đều sẽ được an toàn.”
Hàn Thanh Dật lại hỏi: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”
Hà Văn Lâm rút ra một tờ giấy nhỏ từ tập tài liệu. Từ trên màn hình giám sát nhìn qua, chỉ giống như là y đang đưa chứng cứ cho Hàn Thanh Dật.
Tờ giấy đó thoạt nhìn giống như một tờ giấy bình thường, nhưng hoàn toàn không phải thế.
Y làm một động tác, há miệng, ám chỉ Hàn Thanh Dật.
Ăn đi.
Bởi vì các loại giấy khác đều được làm bằng bột giấy, còn loại này thì được làm bằng chất độc.
Thời gian phát độc có tính trì hoãn nhất định, tạm thời sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng một khi phát tác, sẽ đoạt mạng người rất nhanh.
Hàn Thanh Dật nhìn hiểu, sắc mặt lập tức biến sắc, hai mắt đỏ bừng, gã không cam lòng.
Sau đó, gã nhìn về phía người đối diện: “Anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
“Tôi biết. Tiễn cậu đi xong, thời gian của tôi cũng không còn nhiều. Nhưng tôi vẫn còn có việc phải làm.” Hà Văn Lâm hỏi: “Cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Hàn Thanh Dật nói: “Tôi muốn những người ch.ết tiệt kia cũng phải ch.ết!”
Hà Văn Lâm gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hàn Thanh Dật đấu tranh một hồi, rồi cũng hạ quyết tâm. Gã tránh khỏi màn hình, đặt tờ giấy ở trong lòng bàn tay, thừa dịp cúi đầu xuống, xoa nó thành một nắm, nhắm mắt nuốt xuống.
Một lát sau, gã mở mắt ra nói, “Tôi ở trong địa ngục, chờ những người khác xuống.”
Lúc này, đã hai giờ trôi qua kể từ cuộc họp.
Gã nhớ cách đây không lâu, gã vẫn đang chuẩn bị cho sự kiện tối nay.
Tối nay có một trung tâm thương mại ở khu thương mại mới Bến Viễn được khánh thành, lẽ ra gã sẽ phải lên phát biểu tại bữa tiệc tối.
Hàn Thanh Dật nằm trên giường, nhớ lại những cảnh tượng rực rỡ lúc trước của mình.
Có biệt thự xa xỉ, có người đẹp, đồ ăn ngon, tiền bạc rủng rỉnh, có địa vị xã hội, là người ai ai cũng kính trọng và ngưỡng mộ.
Cuối cùng gã nhớ đến gia đình mình, nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.
Đây là một giấc mơ vàng, kết quả, không còn lại gì.
Chất đôcccj rốt cục phát tác, từng trận đau bụng từ trong thân thể truyền ra.
Hàn Thanh Dật nằm ở trên giường, bắt đầu r3n rỉ, không tự chủ được mà co giật, sắc mặt gã trở nên xanh tím, sau đó máu từ trong miệng chảy ra.
Cảnh sát trong trại tạm giam rất nhanh phát hiện ra sự bất thường của gã, có người tiến vào kiểm tr.a tình huống, nhân viên y tế cũng vội vàng chạy đến, nhưng không kịp gọi xe cấp cứu, Hàn Thanh Dật đã ch.ết.
❁❁❁
Cùng lúc đó.
Tại sảnh tiệc của Trung tâm Thương mại Quận Mới Bến Viễn đang diễn ra lễ kỷ niệm.
Hiện tại đã đến khâu cuối cùng, hiện trường có không ít các phương tiện truyền thông, có phóng viên đang phỏng vấn phú thương Chân Gia Húc ở Bến Viễn.
Chân tiên sinh năm nay hơn sáu mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn không hề già nua.
Một phóng viên xinh đẹp đứng dậy hỏi: “Ông Chân, tôi nghe nói gần đây quỹ Bến Ái xảy ra chuyện, đối với chuyện này, ông có gì muốn nói không?”
Bên dưới bắt đầu có người đang xì xào bàn tán: “Vị phóng viên này đúng là không biết vuốt mặt nể mũi gì cả nhỉ?”
“Đúng đó, quỹ Bến Ái này không phải do Chân Gia Húc sáng lập sao?”
“Suỵt…” Có người làm động tác im lặng: “Chuyện này ông cụ không chịu, ai dám hỏi chứ, có lẽ là ông cụ muốn nhân dịp này trả lời thắc mắc của quần chúng thôi.”
Chân Gia Húc bắt đầu trả lời: “Tôi đã theo dõi những tin tức liên quan, tôi cho rằng chuyện này cảnh sát làm rất tốt, các vị lãnh đạo cũng vất vả rồi.”
Một câu này vô cùng dứt khoát.
Sau đó ông lão nói với vẻ mặt buồn bã: “Lúc biết chuyện này, tôi đã vô cùng tức giận, sao lại có người cả gan làm ra chuyện này được cơ chứ!”
“Quỹ Bến Ái được thành lập hơn ba mươi năm trước, do chính tay tôi sáng lập, mục đích ban đầu là muốn dựa vào một ít sức mạnh của xã hội, để tạo điều kiện cho những trẻ em không được đến trường và người khuyết tật được chăm sóc chu đáo.”
“Trong những năm qua, Quỹ Bến Ái đã thành lập hàng trăm trường tiểu học và nhiều trường đặc biệt ở Trung Quốc, đáng tiếc sau này, sức lực của cá nhân tôi có hạn, mới chuyển quỹ ra ngoài.”
“Nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng được, quỹ tài chính do chính tay mình sáng lập ra lại trở thành công cụ để một số người làm chuyện ác!”
“Tôi không thể dung thứ cho hành vi này, tôi hy vọng những người có liên quan sẽ bị trừng trị thích đáng. Chỉ khi cắt bỏ những căn bệnh ung thư này, xã hội của chúng ta mới ngày càng tốt đẹp hơn.”
“Nhưng tôi cũng mong rằng mọi người không nên mất niềm tin vào tổ chức từ thiện, mặc dù có những tổ chức xấu đang tồn tại, nhưng chúng ta vẫn có rất nhiều quỹ từ thiện vì dân phục vụ.”
Một tràng pháo tay vang lên.
Một bài phát biểu ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng rất nhiều nội dung. Ông ta đã ám chỉ mình không biết gì về quỹ và kêu gọi công chúng không nên mất niềm tin vào tổ chức từ thiện.
Ánh đèn sân khấu nhấp nháy, vô số tấm ảnh được chụp ra.
Ngày mai, những lời này sẽ được báo chí đăng trên trang nhất, các công ty quan hệ công chúng tốt nhất sẽ tiến hành PR, sẽ có hẳn một đội quân kiểm soát thủy quân.
Chẳng bao lâu nữa, mọi thứ sẽ trôi qua.
Thịnh Thiên Thành ngồi bên cạnh Chân Gia Húc mở miệng nói thêm: “Gần đây, Chân lão lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp một trăm triệu nhân dân tệ vật tư cá nhân và quyên góp cho lũ lụt xảy ra ở Chương Thành.”
Bên cạnh là lãnh đạo Chương Thành, đứng dậy nói: “Tôi thay mặt nhân dân Chương Thành cảm ơn Chân lão, nhân dân rất cần một doanh nhân như ngài.”
Hoắc Lôi nâng ly rượu lên. “Bản thân tổ chức từ thiện vô tội, chẳng qua là do rơi vào tay người có dụng tâm nên mới thành ra như thế.”
Một vị lãnh đạo ở bên cạnh cũng tỏ thái độ: “Chân lão đã không quan tâm đ ến việc của quỹ nhiều năm, lúc này còn bị dư luận nghi ngờ, chỉ trích. Chúng ta trấn án tội phạm là chuyện tốt, nhưng không nên mở rộng phạm vi, làm tổn thương những người vô tội.”
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tiếp theo sẽ là tiệc tối.
Các phóng viên đều được mời ra ngoài, rượu và thức ăn thịnh soạn đã được bày sẵn trên bàn, chẳng hạn như bào ngư, tôm hùm to bằng bàn tay, bít tết chín năm phần.
Mọi người mời rượu và thưởng thức các món ăn ngon.
Một hồi cướp bóc qua đi, tựa hồ hết thảy không vui đều đã tan thành mây khói.
Hiện giờ trên bàn vắng mặt Hàn Thanh Dật, nhưng cũng không có vẻ gì là vắng vẻ.
Họ ngầm không nhắc đến người này nữa.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ có người mới ngồi vào vị trí này.
❁❁❁
Đồng thời, tại cổng sau của Bệnh viện Nhân dân Thành phố.
Bầu trời đã nhá nhem tối.
Thẩm Quân Từ vừa mới ra khỏi cổng, chuẩn bị đến ven đường gọi xe về.
Một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, có thứ gì đó lạnh và cứng đang đè lên eo cậu, có lẽ là một cái kích điện.
“Đứng yên, không được nhúc nhích.” Người đàn ông trầm giọng nói, “Đi về phía trước.”
Ánh mắt Thẩm Quân Từ chuyển động, nhìn sườn mặt người đàn ông, cậu cảm thấy người này có chút quen mắt, hình như cậu đã từng gặp trong cục thành phố.
Cậu bị người đàn ông khống chế đi về phía trước vài mét, thì nhìn thấy ven đường có một chiếc xe Audi màu đen.
Thẩm Quân Từ tay đặt ở trong túi, điên cuồng nhấn phím tắt của điện thoại 5 lần.
Lúc đến bên cạnh chiếc xe, người đàn ông bật kích điện, dí vào cổ cậu.
Máy kích điện phát ra tiếng lách tách.
Thẩm Quân Từ đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Quân Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, có lẽ cậu đang ở trên xe, nằm ở hàng ghế sau xe.
Cậu vẫn nghe được thanh âm bên ngoài.
Cậu động đậy, cảm thấy hai tay mình bị trói và vặn ra phía sau.
Điện thoại di động trong túi đã bị lấy đi.
“Tỉnh rồi?” Người đàn ông phanh xe, từ ghế lái quay đầu nhìn cậu, “Cũng tốt, vừa rồi tôi còn đang nghĩ, nên chuyển cậu lên lầu như thế nào.”
Thẩm Quân Từ mở miệng, bởi vì hôn mê một thời gian, thanh âm của cậu hơi khàn khàn: “Anh là Mộng Sư?”
Người đàn ông thừa nhận: “Hoặc, cậu có thể gọi tôi là luật sư Hà.”
Kẻ bắt cóc cậu là Hà Văn Lâm, sau khi y ra khỏi trại giam, đã đến bệnh viện.
Thẩm Quân Từ cố gắng giãy dụa ngồi dậy: “Anh muốn làm gì.”
Hà Văn Lâm nói: “Tôi vốn định đến bệnh viện thăm Cố Ngôn Sâm, đáng tiếc thăm bệnh nội trú đều phải đặt lịch hẹn trước nên tôi không thể vào trong được. Đương nhiên, có thể bắt được cậu cũng không tồi.” Y nói chậm lại, “Đoán xem, hắn có thể đến cứu cậu không?”