Quyển 7 - Chương 111: Chuyện kì lạ

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁
◎ “Tiếng hít thở?”◎
Buổi chiều, cục Bến Viễn.
Cố Ngôn Sâm hỏi vị trí bọn họ thuê nhà, Đặng An Lộ báo địa chỉ.
Cô cho Cố Ngôn Sâm xem ảnh mình đã chụp trước đó và cả ảnh chụp màn hình  thông tin trên mạng.


Là một ngôi nhà rất sạch sẽ và phong cách.


Các bức tường đều được sơn trắng, sàn nhà lát gỗ nhạt màu, trên tường có treo một tấm gương soi toàn thân. Có một khay gấu nhỏ trên tủ giày ở cửa. Rèm cửa là màu kem sữa, bàn máy tính và tủ quần áo đều được mua một màu thống nhất, dưới phần ghế xoay cũng  được trải một tấm thảm len trắng.


Toàn bộ đều được trang trí theo phong cách Bắc Âu, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, màu sắc hài hòa, phòng ngủ cũng có tủ quần áo lớn.
Phong cách như vậy rất tạo ấn tượng với những người trẻ.
Bạch Mộng hỏi: “Giá thuê một căn này bao nhiêu?”


Đặng An Lộ nói: “Người môi giới nói có thể xin được đơn miễn giảm cho sinh viên, hai bọn em, một tháng, mỗi người 800.”
Ở Bến Viễn, tấc đất tấc vàng, với cái giá và vị trí như thế, cho thuê một căn phòng có thang máy, nói chủ nhà và các công ty môi giới đang làm từ thiện cũng chẳng sai tẹo nào.


Nhưng một tháng tám trăm, đối với sinh viên mà nói, đã có hơi xa xỉ. Chỉ có những người sống trong gia đình khá giả mới có thể thuê.


available on google playdownload on app store


Nghe Đặng An Lộ nói chỗ đó có chuyện bất thường, Cố Ngôn Sâm sắp xếp Lục Anh dẫn theo một đội đi qua xem tình huống, còn mình, Bạch Mộng và Thẩm Quân Từ ở chỗ này tiếp tục hỏi thăm tình hình.


“Căn nhà khá tốt, giá lại còn rẻ, nhưng lúc bọn em chuyển đến đó sống, đã gặp vài chuyện vô cùng kỳ lạ.”


Đặng An Lộ sửa sang lại suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Lúc trước em cùng Hạ Thiên Ân đi xem phòng, người môi giới dẫn bọn em đến xem mấy căn nhà rất cũ nát, mấy căn đó căn bản chẳng tài nào ở nổi, thấy bọn em không hài lòng, bọn họ mới dẫn bọn em đến căn nhà này.”


Thẩm Quân Từ nghe đến đó, liếc nhìn Cố Ngôn Sâm một cái. Đây là mấy mánh lới cũ của bên trung gian, để cho khách hàng nhanh chóng cọc phòng, họ sẽ cố ý đưa khách hàng đến thăm vài căn cũ nát, giá cả thì cao ngất ngưởng, như vậy khi xem mấy căn sau đó, người thuê nhà sẽ dễ dàng chấp nhận hơn, và cảm thấy mình chiếm được tiện nghi.


Lúc trước cậu thuê căn gần căn của Cố Ngôn Sâm cũng thế.


“Căn phòng đó ở tầng 6 trong tòa có thang máy, phòng được trang trí rất đẹp, thoạt nhìn cũng rất mới, nhân viên công tác nói căn nhà này rất được ưa chuộng, bảo bọn em phải nhanh chóng quyết định, nói xong thì ra ngoài nhận điện thoại, bảo người muốn thuê căn này, bây giờ đặt cọc luôn, bọn em lúc đấy hoảng lắm.”


Thủ đoạn thứ hai xuất hiện, thật ra chưa chắc có người tranh căn đó của mấy cô nàng, nếu hai cô nàng sốt ruột, thì đã trúng kế của người môi giới.


“Bọn em rất hài lòng với căn này, đúng lúc lại còn mỗi người một phòng. Tối đó bọn em trao đổi vô cùng thuận lợi, nhanh chóng kí hợp đồng thuê…”


“Nhưng ngày hôm sau, khi bọn em lấy chìa khóa chuẩn bị chuyển nhà thì phát hiện, căn phòng này vào ban ngày khác hoàn toàn với ban đêm. Ban ngày mới có thể thấy rõ tình huống bên ngoài. Có một dấu chân ở ngay trên bệ cửa sổ ngoài ban công. Là dấu chân của một người muốn đi vào nhà, hơn nữa còn là dấu chân của một người đàn ông…”


Một dấu chân hướng vào bên trong, đại diện cho việc có ai đó đã trèo qua cửa sổ để vào nhà.
Trong căn nhà hai cô gái định chuyển đến sinh sống, mới vừa mới vào ở đã phát hiện chuyện như vậy, chắc chắn trong lòng rất bất an.


Đặng An Lộ thở dài: “Đến ngày hôm sau bọn em mới thấy rõ ràng, tầng năm đối diện bệ cửa sổ, có một cái sân thượng, trên sân thượng đặt rất nhiều quạt thông gió của điều hòa, ngay cả nữ sinh như bọn em cũng có thể trèo từ tầng năm vào. Bọn em nhanh chóng nói với công ty cho thuê về vấn đề an toàn, công ty cho thuê nói sẽ giúp bọn em lắp lưới bảo vệ.”


Cố Ngôn Sâm hỏi: “Dấu chân vẫn còn ở đó chứ?”


Đặng An Lộ nói: “Sau khi bọn em chuyển đến, nhìn thấy nó khá sợ nên đã lau đi rồi ạ. Lưới bảo vệ cũng được lắp trong vòng một tuần, em nghĩ như thế thì đã được an toàn rồi, nhưng không ngờ đây mới chỉ là sự khởi đầu. Chuyện ở phía sau, càng thêm kỳ lạ hơn…”


“Khi bọn em vào ở được khoảng một tháng, lúc đó tầm hơn tám giờ tối, cùng bạn bè ăn khuya về nhà, bỗng nhiên trong bóng tối, nhìn thấy một người đàn ông, anh ta đang trèo qua thùng rác ở cửa bên ngoài hành lang. Em đứng ngay bên cạnh nhìn, người đàn ông đó chẳng những không sợ, còn trừng mắt nhìn em.”


“Sau đó, anh ta lấy một thùng các tông từ trong thùng rác ra rồi rời đi. Em nhớ buổi chiều, Thiên Ân vừa mới vứt cái thùng đó xuống xong, em nghi ngờ có thể đó là hộp chuyển phát nhanh của cậu ấy, lên tầng bèn kể chuyện này cho cậu ấy biết.”


Bạch Mộng ngẩng đầu nói: “Có lẽ là người đi nhặt phế liệu thôi, tiểu khu của chị cũng có người già thích nhặt thùng hộp, với các loại vỏ chai.”


Đặng An Lộ nói: “Lúc đầu em cũng nghĩ anh ta đi nhặt phế liệu, nhưng nhìn quần áo thì không giống cho lắm. Đôi giày da và thắt lưng anh ta đeo đều là đồ hiệu. Bình thường đi nhặt phế liệu, đa phần đều là mấy ông già, bà già, nhưng người đàn ông đó trẻ lắm, chắc tầm trung niên thôi.”


Cố Ngôn Sâm hỏi: “Em có nhớ mặt người đàn ông đó không?”


Đặng An Lộ lắc đầu: “Trời có chút tôi, em không nhìn rõ, có lẽ là khoảng hơn ba mươi tuổi, người hơi mập. Lúc đó, em sợ lắm. Sau đó, cách một ngày, Hạ Thiên Ân nhận được một cuộc gọi từ số lạ… Chuyện kinh khủng hơn, đã xảy ra…”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Đối phương nói gì?”


“Không… Không nói gì cả.” Đặng An Lộ nói tới đây, trên mặt hiện ra vẻ mất tự nhiên, dường như đang lại nhớ lại chuyện kinh khủng khi đó, “Không nói gì mới sợ chứ ạ, lúc đầu Hạ Thiên Ân tưởng chỉ là điện thoại quấy rầy đơn giản, bèn cúp máy luôn, nhưng số đó liên tục gọi lại, còn đổi cả số khác gọi cho cậu ấy. Hạ Thiên Ân tức giận, chửi um lên. Nhưng phía đối diện, lại truyền đến tiếng hít thở…”


“Tiếng hít thở?” Cố Ngôn Sâm nhíu mày hỏi.
Đặng An Lộ nói: “Vâng, tiếng hít thở, của đàn ông, rất nặng nề… Còn có cả những âm thanh kỳ lạ trong điện thoại … Giống như dã thú ở trong rừng sâu, đang nhìn chằm chằm con mồi của mình… Khiến người ta thấy rợn cả gai ốc ấy ạ.”


Cô nói đến đây, vô thức hít một hơi thật sâu, chân cũng bắt đầu run rẩy.
Mới nghe kể lại, đã khiến người ta thấy đây là chuyện kì quái rồi.
Cố Ngôn Sâm cau mày: “Thế hai em có báo cảnh sát hay kể cho ai nghe không?”


“Báo cảnh sát? Báo kiểu gì bây giờ ạ? Chẳng lẽ nói có điện thoại quấy rối không ngừng gọi làm phiền sao ạ?” Đặng An Lộ cười khổ, “Bọn em đi báo, cảnh sát ở đồn ghi chép qua loa rồi đuổi bọn em về. Hạ Thiên Ân sợ tới mức sáng sớm hôm sau đi đổi số điện thoại di động. Hai người bọn em đều bị chuyện này dọa sợ, nên rất lâu không dám mua đồ trên mạng, mỗi lần vứt rác đều kiểm tr.a kĩ lại, bôi đen toàn bộ số di động trên đó rồi mới dám vứt.”


“Sau đó một thời gian, em bắt đầu cảm thấy lúc nào cũng có người nhìn mình chằm chằm… Cảm giác đó khiến em thấy rất sợ hãi, khiến em không thở nổi. Lúc em đi bộ một mình, cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại không thấy ai cả, khi đi mua sắm, vẫn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, em cảm thấy … những người đàn ông đi tới trước mặt mình sẽ mỉm cười ác ý với em…”


“Em cảm thấy xung quanh có một tấm lưới kín mít, bao bọc em lại, em bắt đầu không dám đi một mình, lúc tan học sẽ lôi kéo Hạ Thiên Ân đi về cùng nhau, buổi tối cũng không dám đi ra ngoài, trở về phòng rất sớm, nhưng làm như vậy, loại cảm giác này vẫn không thể nào xua đi được.”


“Có một ngày sau bữa tối, em không chịu nổi nữa, nói mấy chuyện xảy ra gần đây cho Hạ Thiên Ân biết.”


“Hạ Thiên Ân nói, gần đây khi cậu ấy tự học ở trường cũng gặp được mấy người kỳ quái, hình như là ở khoa khác. Lúc cậu ấy lên lớp, có người ngồi ở hàng ghế sau dùng điện thoại chụp hình cậu ấy, hơn nữa còn chỉ trỏ cậu ấy nữa, còn có người ghê tởm hơn, đặt điện thoại ngay dưới váy cậu ấy để chụp. Lúc cậu ấy và bạn cùng lớp phát hiện ra đuổi theo thì người đàn ông đó đã bỏ chạy.”


Bạch Mộng ghi chép lại, chuẩn bị cho việc sau này đến trường Hạ Thiên Ân để tìm hiểu tình hình.


Đặng An Lộ tiếp tục: “Hạ Thiên Ân nói chuyện này ra, có thể đang muốn an ủi em, nhưng sau khi nghe xong, em lại càng thấy sợ. Khi đó cậu ấy còn cười hì hì an ủi em, nói đây là chính là những trải nghiệm trong quá trình trưởng thành của người phụ nữ. Xe buýt, lề đường, những người đàn ông chụp lén có thể thấy ở khắp mọi nơi. Hạ Thiên Ân còn nói có lẽ em nhạy cảm quá mức, nói mấy chuyện gần đây bọn em gặp phải chỉ là đang gặp chút xui xẻo, đi chùa làm lễ giải hạn sẽ hết thôi … Sau đó…”


Đặng An Lộ nói đến đây thì dừng một chút, cắn môi, dường như đang đấu tranh tư tưởng, có nên nói chuyện này ra hay không.
Cố Ngôn Sâm nhìn ra sự do dự của cô, nói: “Những chuyện này có lẽ không phải do em nghĩ nhiều đâu, nó sẽ rất hữu ích trong quá trình phá án của bọn tôi.”


Bạch Mộng cũng trấn an cô: “Bọn chị sẽ giữ bí mật cho em.”
Đặng An Lộ lúc này mới tiếp tục nói: “Em chắc chắn đó không phải là ảo giác của em, bọn em thật sự đang bị theo dõi, bên cạnh em và Hạ Thiên Ân chắc chắn có người đang theo dõi bọn em.”


“Một ngày của tháng 6, lúc em đi tàu điện ngầm đến nhà giáo viên lấy tài liệu, khi đó khoảng ba giờ chiều, trên xe không có nhiều người, nhưng lại có một người đàn ông chen chúc bên cạnh em. Lúc đó, em thấy không thoải mái, bèn đổi sang toa xe khác, nhưng người đó lại đuổi theo, cứ chen chúc ngay bên cạnh em, em cảm thấy rất tệ, toàn thân toát một tầng mồ hôi lạnh.”


“Lúc em đi đến cửa tàu, chuẩn bị xuống, người đàn ông đó cũng đi tới. Tàu dừng lại, anh ta cũng dừng lại, muốn đi ra ngoài, lúc đó em rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay khi người đàn ông kia sắp xuống xe, anh ta dán vào bên tai em nói…Anh ta nói… ‘Em có một nốt ruồi đỏ trên ngực.’ Sau đó, mới xuống xe.”


“Lúc ấy em ngây ngẩn, cả người nhũn ra, ngực em quả thật có một nốt ruồi màu đỏ, nhưng vị trí vô cùng riêng tư, hôm đó em có mặc một chiếc váy, có thể là do cổ áo hơi trễ, bị anh ta nhìn thấy. Nhưng em vẫn thấy buồn nôn và sợ hãi.”


Đặng An Lộ nói tới đây, hiển nhiên không muốn nhớ lại nhiều, cô đưa tay nắm chặt cổ áo, thân thể run rẩy.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Dáng vẻ của người đó, em có thể miêu tả lại được không?”
Đặng An Lộ lắc đầu: “Lúc đó em không dám ngẩng đầu lên. Chỉ nhớ anh ta rất cao.”


Thẩm Quân Từ hỏi: “Em đã nói chuyện này cho Hạ Thiên Ân biết chưa?”


Đặng An Lộ nói: “Em không nói chi tiết, bởi vì chuyện này rất khó để mở miệng. Em chỉ nói với cậu ấy mình gặp một tên bi3n thái trên tàu điện ngầm, bảo cậu ấy phải cẩn thận. Bây giờ em nghĩ lại… Có thể nào cậu ấy bị người đàn ông đó sát hại hay không?”


Bạch Mộng hỏi: “Tại sao hai em không chuyển đi?”
Đặng An Lộ nói: “Lúc đầu bọn em cũng tưởng là do vấn đề nhà cửa, sau đó mới cảm thấy không đúng lắm. Tiền thuê nhà trả nửa năm, người môi giới lại không muốn trả lại…”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Nhưng sau đó tại sao em lại chuyển ra ngoài?”


Đặng An Lộ bình tĩnh lại nói: “Thứ khiến em quyết tâm chuyển đi là chuyện xảy ra nửa tháng trước, hôm đó trời mưa, hơn mười một giờ đêm, em đánh rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa. Lúc ấy em và Hạ Thiên Ân đều có ở nhà, lúc hỏi là ai thì ngoài cửa không thấy ai lên tiếng. Tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập, thậm chí cuối cùng còn biến thành tiếng đập cửa. Sau đó, em nghe thấy tiếng kéo tay nắm cửa… Rất thô lỗ. Em bạo gan, đi đến cửa nhìn…”


Bạch Mộng ngừng ghi, ngẩng đầu lên hỏi: “Em thấy gì?”
“Em thấy có người thông qua mắt mèo nhìn vào phòng!” Đặng An Lộ nói tới đây, ánh mắt hoảng sợ, cho đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ một màn kinh khủng kia.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”


Đặng An Lộ lắc đầu: “Bọn em gọi điện thoại cho quản lý, quản lý cho người đến xem, lúc đó ngoài cửa đã không còn ai, sau đó xem lại camera giám sát, nói là có thể là do nhân viên giao đồ ăn đi nhầm, nhưng từ khe cửa, em lấy được tờ giấy kia.”
Là tờ giấy có dòng chữ “Ra khỏi đây!” 


Đặng An Lộ kể những chuyện này đều là chuyện nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, dường như cũng thường xuyên phát sinh, nhưng nhiều chuyện như vậy liên tiếp xuất hiện, sẽ khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.


Đặng An Lộ tiếp tục nói: “Sau đó, em không muốn sống ở đây nữa, mỗi tối đều gặp ác mộng, em lôi kéo Hạ Thiên Ân cùng đi đàm phán với công ty thuê nhà, đề nghị chuyển ra ngoài, để cho bọn họ tìm nhà khác cho bọn em, hoặc là trả lại tiền.”


“Công ty cho thuê lại thay đổi thái độ, luôn từ chối. Họ nói rằng đó là chuyện nhỏ, không thuộc trách nhiệm của họ, ngôi nhà không có vấn đề gì cả. Còn nói giá cho bọn em thuê rất rẻ, nếu trả lại tiền thuê, bọn em sẽ không tìm thấy một ngôi nhà tốt như vậy đâu. Trong lúc tức giận, em bảo mình không cần tiền nữa, sẽ chuyển về ký túc xá.”


Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Vì sao Hạ Thiên Ân không chuyển đi?”


Đặng An Lộ nói: “Em không thể không tiếc mạng nên mới liều lĩnh không cần tiền cọc mà dọn đi. Hạ Thiên Ân có hơi luyến tiếc tiền bạc, cậu ấy còn bị rối loạn giấc ngủ, trong ký túc xá có người nói chuyện hay ho khan cũng không ngủ được, lại không quen dùng nút tai, cho nên như thế nào cũng không chịu chuyển về.”


Cố Ngôn Sâm hỏi: “Hai em thuê nhà từ công ty nào?”
“Kênh mạng lưới nhà cho thuê Gia Khách.” Đặng An Lộ mở miệng nói.
Bạch Mộng tr.a xét một chút: “Đó là loại công ty mua nhà từ chủ nhà và cho thuê lại sau khi đã trang trí.”


Nếu có sự cố xảy ra với loại nhà này, trung gian, chủ nhà và công ty cho thuê nhà sẽ bắt đầu đá bóng, khó quy trách nhiệm.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Hợp đồng thuê nhà của em đâu?”


Đặng An Lộ nói: “Lúc ký hợp đồng, người môi giới kia nói giá này cần phải đợi xin lãnh đạo phê duyệt, đóng dấu rồi mới đưa lại hợp đồng cho bọn em được, bọn em có thể ở trước. Lúc ấy do bọn em sốt ruột, bèn chuyển tiền thuê nhà cho người môi giới trước, ai ngờ sau đó đối phương cũng không đưa hợp đồng cho bọn em, em đi giục bọn họ, bọn họ lại nói không ảnh hưởng gì nhiều. Lúc Hạ Thiên Ân xảy ra chuyện, em định tìm người môi giới lúc trước để hỏi, nhưng mà hình như người ta kéo đen em rồi hay sao ấy.”


Ngay cả hợp đồng cũng không có, những cô gái này quá thiếu kinh nghiệm xã hội.
Đặng An Lộ nói: “Đây là lần đầu tiên bọn em ra ngoài thuê nhà, thật sự có rất nhiều chuyện không hiểu, đều xem hướng dẫn ở trên mạng. Em không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”


Nói đến đây, Đặng An Lộ nghĩ đến gì đó bèn nói: “Đúng rồi, Hạ Thiên Ân nói, bạn trai cậu ấy sẽ đến ở cùng, có bạn trai, cậu ấy sẽ không sợ nữa.”
Bạch Mộng hỏi: “Bạn trai của em ấy là ai, bạn học cùng lớp hay bạn cùng trường với hai đứa?”


Đặng An Lộ lắc đầu: “Em không biết, cậu ấy chưa dẫn về lần nào, hình như mới quen không lâu. Cậu ấy nói đợi xác định quan hệ mới dẫn về giới thiệu với em…”
Sự tình đã ỏi xong, Cố Ngôn Sâm bảo Đặng An Lộ ký tên, ghi lại thông tin liên lạc của cô.
Tác giả có chuyện muốn nói:


Gần đây, có hơi bận nhưng vẫn sẽ cập nhật đều đặn.
Nhưng muốn nhiều hơn thì chắc không có đâu, nếu bận quá, thì có lẽ sẽ đẩy xuống 8 giờ mới có.






Truyện liên quan