Chương 61: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (4)
Vị Ương Cung, Hoàng Hậu thay bộ xiêm y dính máu ra, đem quần áo ném cho Xuân Phúc: "Cầm đi đốt, chuyện ở hoa viên, không được nói ra ngoài, hiểu không?"
"Nhưng mà nương nương, cất giấu thích khách, chính là......" Xuân Phúc còn chưa nói xong, đã bị một ánh mắt của nương nương đánh gãy, liền không dám nói nữa, ôm tay nải chứa xiêm y xoay người rời đi.
"Hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ cứu vớt Trần Bá Ngôn hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ tăng 2."
Thanh âm lạnh băng trong đầu vang lên, làm Đường Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, một trận ám sát tối hôm qua, không thể cứu được hoàng đế, thiếu chút nữa nhận trừng phạt của hệ thống này.
Giọng điệu như cũ lại truyền tới, hệ thống ban bố nhiệm vụ: "Trong vòng nữa tháng, nhận được sủng hạnh của hoàng đế, nhiệm vụ thất bại trừng phạt điện giật 30s, thỉnh ký chủ chú ý thời gian nhiệm vụ."
Lúc này thật sự là làm khó Hoàng Hậu, nàng tiến cung đã 5 năm, 5 năm này bệ hạ đừng nói là sủng hạnh, mỗi lần đều giống nhau muốn nhìn đều không nhìn được, ngày thường có thể nhìn thấy, cũng đều là ngày tết quần thần trong yến hội, đi ngang qua đại điện.
Nếu là trong vòng nữa tháng, muốn nhận được sủng hạnh, thật sự có chút hao tổn tâm trí, nhưng cũng không phải không được.
Mạc Chi Dương là người duy nhất có thể đi lại trên cung tường, y là ám vệ, chỉ bảo hộ sự an toàn của hoàng đế, ngày thường lại không có xuất hiện.
Chỉ có thể ra tay ở thời khắc mấu chốt như đêm qua.
Lại gặp ác mộng, Kỳ Quan Ngạn hoảng sợ bừng tỉnh, trợn mắt nhìn bóng đêm, mười sáu năm qua, hắn không thể ngủ ngon được một giấc, đứng dậy tùy tiện khoác áo choàng lên, giống như u hồn mà ở trong tẩm cung đi lại.
Từ nhỏ đã bị vô số người ám hại, dưỡng mẫu* mà hắn thương yêu nhất đều...
Trên thế giới này còn có người có thể tin tưởng sao?
(*)Dưỡng mẫu : Mẹ nuôi (thấy để từ mẹ nuôi vô k đc hay nên để nguyên)
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đá cẩm thạch ở trên mặt đất cắt ra một đám hình dạng. Ma xui quỷ khiến đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ánh trăng bên ngoài trong trẻo, ánh trăng đầu thu đều mang theo thời tiết lạnh lẽo.
Bóng đêm đem tất cả bao phủ hết thảy, mọi thứ đều nhìn không rõ liền cảm thấy bên trong giấu sát khí.
Đứa nhỏ kia ở gần đây sao?
Kỳ Quan Ngạn còn nhớ rõ lúc trước Hà thống lĩnh làm thế nào, vì thế hướng ra bên ngoài giả hai tiếng kêu của chim đỗ quyên.
Mạc Chi Dương đang đi tuần tra, kết quả nghe được ám hiệu, cảm thấy kỳ lạ, đêm nay Hà thống lĩnh không trực, nhưng cũng không dám trì hoãn, từ bên ngoài Thừa Càn Cung, kiễng mũi chân nhảy vào bên trong.
Đem bầu trời màu xanh đen cùng ánh trăng bỏ bên ngoài. Trước mặt hắn đột ngột xuất hiện một người, thân hình không cao, trong tay cầm cung tên trên lưng còn có cái sọt chứa mũi tên.
Cách khá xa nên không thấy rõ bộ dáng, nhưng Kỳ Quan Ngạn lại có thể thấy được khuôn mặt non nớt đi tới.
Đứa nhỏ kia thật sự ở đây! Cách cửa sổ, vẫy tay với y.
Mạc Chi Dương thấy hắn vẫy tay với mình, nghiêng nghiêng đầu, theo động tác kia tóc y cũng lay động theo, có chút đáng yêu, điểm nhẹ mũi chân nhảy xuống tường viện: "Bệ hạ."
Hiện tại hai người cách nhau một cái cửa sổ, một người ở bên trong, một người ở bên ngoài.
Nhìn gần gương mặt này, Kỳ Quan Ngạn khó có khi lộ ra ý cười, tay phải để trên bệ cửa hỏi y: "Ngươi vẫn luôn ở gần đây?"
"Vẫn luôn ở." Mạc Chi Dương trả lời dõng dạc, khoé mắt có ý cười, y biết bản thân mình phải làm như thế nào để hắn không nổi lên nghi ngờ.
Thanh âm cũng trong trẻo tựa như dòng nước, Kỳ Quan Ngạn nhớ tới ngày hôm trước: "Ngươi tên là gì?"
"Mạc Chi Dương." Mạc Chi Dương trả lời, gương mặt nổi lên hai rạng mây đỏ, ngượng ngùng nhưng có chứa tự hào: "Sư phụ đặt cho."
Kỳ Quan Ngạn không ngờ đứa nhỏ này lại đơn thuần như vậy, ngay cả báo tên cũng như thế, trên mặt y đỏ ửng thật sự rất đẹp, không khỏi khiến người khác muốn khi dễ, vươn tay: "Ngươi lại đây."
"Vâng!"
Từ phản ứng mới vừa rồi của hắn, Mạc Chi Dương biết vị diện này yêu cầu mình làm gì.