Chương 90: Anh chớ có chạm vào tai tôi nha! (7) (Phần thưởng cộng thêm)
"không tốt!" Mạc Chi Dương thậm chí còn không thèm nhìn hắn, trong lòng chửi thầm: ch.ết tiệt, ông đây mỗi lần giả vờ dễ thương anh hai điểm giá trị động tâm, ngạo kiều anh liền tăng bốn điểm.
Anh nói xem có phải anh tiện đến hoảng như vậy không?
"Dương Dương? Nhưng vừa rồi em nói anh là người đàn ông của em." Đàm Tổng gắt gao đem người ôm lấy, khóe miệng không kìm nén được, vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, như thế nào cũng đều vui vẻ.
Thấy cậu không vui, Đàm Tổng chủ động cầm lấy tay cậu đặt vào chỗ vừa rồi bị đánh: "Là anh không đúng, cho rằng em sẽ không để ý, không nên làm cho em khó xử, hy vọng ngày hôm sau miệng vết thương sẽ không sưng."
Này .... Này là cái thuộc tính trà xanh gì đây!
Mắt hạnh Mạc Chi Dương trợn tròn, hắn mới nói những lời nà, ngược lại giống như là cậu không đúng: "Anh yêu thế nào thì làm sao! Hừ, em mặc kệ anh."
“Thật sao?” Đàm Tổng giả vờ khiếp sợ, dùng giọng điệu rất khách sáo: “Vậy thì cảm ơn Dương Dương.”
Trong lòng âm thầm thề: Đêm nay nhất định phải sờ được tới tai thỏ!
Phía trước có đèn đỏ, tài xế lái xe đạp phanh lại, đột nhiên ý thức được một sự thật rất kỳ lạ: Ông chủ của mình là trà xanh? Thì ra đàn ông cũng có thể làm trà xanh sao? Đã học được!
Chỉ đáng tiếc, con thỏ kia, bị ông chủ gắt gao ăn, có chút thảm.
Sau khi xe đến trang viên, vậy mà trời bắt đầu đổ mưa, vừa qua khỏi kinh trập*, tiết tháng hai... mọi thứ đều choáng váng, biến thành sấm sét, mưa không quá lớn nên có đánh vài thanh sấm sét phô trương thanh thế.
(*) Tiết kinh trập : là tiết khí thứ 3 trong năm, khi mặt trời ở vào kinh độ 345. Tiết kinh trập thường bắt đầu từ ngày 5, (hoặc 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm. Tiết khí đứng ngày tiết Vũ Thủy và đứng trước tiết Xuân Phân.
Mạc Chi Dương vào phòng, đi tắm rửa trước, mặc bộ đồ ngủ dài tay bằng lụa trắng, lỗ tai vừa mới hong khô liền có người tới gõ cửa.
Không nghĩ cũng biết đó là ai, tên đàn ông trà xanh ch.ết tiệt này!
Chậm rãi đi tới, xoay nắm cửa, liền nhìn thấy nam nhân cường tráng đứng ở trước mặt, hắn cũng vừa mới tắm rửa xong đang mặc bộ đồ ngủ dài tay màu xanh đậm.
Tóc vẫn còn ẩm ướt, khuôn mặt đẹp trai ban đầu, lúc này còn mang theo ý cười như có như không, hoàn toàn không phải là biểu cảm lạnh lùng trước đây.
"Dương Dương!” Đàm Tổng hơi thẳng lưng, đứng trước mặt cậu.
Quả nhiên, vẻ mặt không vui của hắn, đều là bởi vì không nhìn được cậu.
“Vào đi, em giúp anh lăn trứng gà một chút.” Mạc Chi Dương bất đắc dĩ để một kẽ hở cho người đi vào, xoay người đi lấy quả trứng vừa nấu xong.
Đàm Tổng hiện tại đều bị một câu người đàn ông của tôi kia làm cho thông suốt, cả người đều vui sướng, thuận tay đóng cửa lại, còn cố ý khóa nó lại, hôm nay nhất định phải sờ được tai thỏ.
Tiếng xoạch* không lớn, nhưng Mạc Chi Dương vẫn nghe thấy, nhưng không nói gì, đi đến trước bàn gần cửa sổ lột trứng gà: "Về sau cẩn thận một chút, không phải lúc nào em cũng có thể giúp anh đập mấy tên cặn bã kia."
(*) Tiếng khoá cửa.
“Ừ.” Đàm Tổng đáp một tiếng, nhưng lại không để trong lòng.
Cái tên Đan Tuyền kia, cũng chỉ là một loài khỉ bình thường, làm sao có thể so sánh được với mình, nếu không phải hắn phóng thủy, gã sẽ không thể dùng nắm đấm đó đập vào mặt mình.
Nhận một đấm, mà có thể nghe thấy Dương Dương nói những lời đó, đừng nói là một đấm, nếu bị đánh ngã cũng đều đáng giá.
Quả nhiên, những kẻ có tâm kế, cũng chỉ thích hợp để hãm hại lẫn nhau.
Bóc trứng gà xong, bọc chúng bằng vải trắng, kéo Đàm Tổng ngồi trên giường, hơi nghiêng người nghiêm túc đắp miệng vết thương cho hắn, thực ra thì cú đấm của Đan Tuyền kia khá nặng, nhưng Đàm Tổng da dày, hẳn là cũng không có việc gì lớn.
"Dương Dương, anh có thể sờ lỗ tai của em không?” Đàm Tổng nhìn đôi tai mềm mại hồng nhuận hắn nhớ thương đã lâu kia, nhớ thương đến độ chảy nước miếng.
Mạc Chi Dương ngồi dậy, tùy tay đem trứng gà đưa cho hắn: "Không thể!"
Ở tư thế này, Đàm Tổng ôm eo cậu, cả người ngồi trên đùi hắn: "Dương Dương, chỉ sờ đi một chút, được không? Chỉ một cái thôi!"
"Không được! Đó là những gì anh đáp ứng, không sờ lỗ tai, thế nào, hiện tại lật lọng?" Mạc Chi Dương vòng tay qua cổ hắn, đôi mắt hạnh giảo hoạt, đó là anh đáp ứng nha.
Chuyện này.... Tại sao cái mồm mình lại đáp ứng chuyện này chứ!
Không được, tối nay nhất định phải sờ được cái lỗ tai thỏ, dứt khoát đem người ấn xuống giường, áp cả người lên: "Một chút thôi, được không?"
Đàm Tổng động vật họ mèo chạm vào, liền dùng đầu cọ vai cậu, trà xanh nam không chỉ biết cách pha trà, mà còn học cách làm nũng bắt kịp thời đại: "Chỉ một lát."
“Không được!” Mạc Chi Dương vẫn không buông tha, chính là muốn chọc giận hắn.
Bên ngoài lại có vài trận sấm sét, sấm sét lớn đến nỗi không có gì lạ khi lũ côn trùng đốt bỏ chạy tán loạn.
"Dương Dương.” Thấy cậu từ chối, Đàm Tổng lại nhớ tới một chiêu khác, đặt tay lên hai bên đầu cậu, chống người lên: “Muốn hôn hay sờ tai?."
Nào có cơ hội chọn, Mạc Chi Dương hung hăng nhìn hắn chằm chằm, vừa định nói thì có tiếng gõ cửa, còn có âm thanh nức nở của Tiểu Nhiên: "Anh Dương!"
“Tiểu Nhiên!” Mạc Chi Dương nghe thấy nhóc con khóc, có chút căng thẳng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị thân thể khổng lồ đè lại: "Anh đứng dậy đi, Tiểu Nhiên đến rồi!
Biết cậu đang né tránh, Đàm Tổng không chịu đứng dậy, tiếp tục hỏi: "Em muốn hôn hay sờ lỗ tai?"
Ngoài cửa, Tiểu Nhiên vẫn đang gõ cửa mang theo thanh âm ủy khuất, Mạc Chi Dương có chút khẩn trương, đoán chừng chắc là sợ sấm sét, cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân đá văng người nọ ra: "Tránh ra, Tiểu Nhiên đều đã khóc!"
Cú đá không nặng nhưng Đàm Tổng lại tự đạo tự diễn, đem mình tung người xuống đất, tiếp đất bằng mông, phanh một cái tiếng còn rất lớn.
Điều này cũng làm cho Mạc Chi Dương sửng sốt, chú với cháu ngoại này, tại sao có thể như vậy, nghe thấy tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp, cũng không dám chậm trễ.
Tiện tay túm thảm lông vịt lên, liền đem Đàm Tổng bao lại, sau đó khom lưng khiêng người ném lên giường: "Anh cứ thành thật cho em, đừng lên tiếng."
Đàm Tổng bị che tầm mắt không nhìn thấy gì, liền nghe thấy tiếng mở cửa.
“Anh Dương, bên ngoài có sấm sét!” Ngay khi cửa vừa mở, Tiểu Nhiên đã lao tới ôm lấy chân cậu bằng tay phải, tay trái còn ôm một con thỏ lông nhung.
Biết nhóc sợ sấm sét, Mạc Chi Dương cũng không trách, ngược lại còn rất ôn nhu xoa xoa mái tóc bạch kim: "Tiểu Nhiên ngoan, có anh Dương ở đây."
Tiểu Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt linh động ngấn lệ vì sợ sấm sét, dùng giọng sữa khóc nức nở nói: "Cháu đi tìm Cậu, nhưng Cậu không có ở đó, nên cháu liền tới tìm anh Dương, anh Dương hôm nay em có thể ngủ cùng anh không?"
Đương nhiên Cậu của nhóc không có ở trong phòng, Mạc Chi Dương quay đầu lại nhìn chằm chằm chỗ phồng lên trên giường, có chút khó xử, đang định cự tuyệt thì lại có thêm một tiếng sấm.
Nhưng lại đem Tiểu Nhiên doạ sợ, người này rùng mình một cái, gắt gao ôm chặt lấy cậu.
Có vẻ như cơn giông bão này sẽ không trôi qua quá nhanh, nếu sợ hãi đến hư luôn thì phải làm sao, vì thế khom lưng đem người ôm lên: "Vậy cũng được, em ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm, liền ngủ với anh."
“Không nghịch ngợm, ngoan ngoãn!” Tiểu Nhiên vòng tay qua cổ Anh Dương, đặt cằm lên vai cậu: “Anh Dương, em buồn ngủ quá.”
Mạc Chi Dương vỗ vỗ lưng nhóc, nhẹ giọng an ủi: “Anh đưa em đi ngủ ha.” Vừa ôm người tới giường, lại đột nhiên nhìn thấy chăn bông phồng lên, cam! Quên mất Cậu nó vẫn còn ở đây!
Chăn bông thật sự rất ngột ngạt, Đàm Tổng không nhịn được tự mình nhấc chăn lên thở sâu mấy hơi, sau đó mới cảm thấy thoải mái, kết quả đưa mắt sang chỗ khác liền gặp ánh mắt cháu trai.
Tiểu Nhiên hiển nhiên không ngờ Cậu của mình lại ở đây, đôi mắt to vô cùng khó hiểu: "Cậu ơi, sao Cậu lại ở đây nha? Cậu cũng sợ sấm sét à?"
Vừa định giải thích gì đó, Đàm Tổng đã bị Dương Dương hung hăng trừng, bất đắt dĩ chỉ có thể phụ hoạ với cậu: "Đúng vậy, Cậu cũng sợ sấm sét."
Tiểu Nhiên bây giờ còn nhỏ, có một số chuyện không cần nói cho nhóc, Mạc Chi Dương vỗ vỗ lưng nhóc: "Tiểu Nhiên ngoan, anh Dương sẽ ngủ với em."
Nghe thấy những lời này, Đàm Tổng dùng khẩu hình nói: Không được, em ngủ cùng Tiểu Nhiên anh đây phải làm sao bây giờ?
Mạc Chi Dương nhìn hắn chằm chằm, cũng không lên tiếng, đi tới đặt Tiểu Nhiên vào giữa giường: "Tiểu Nhiên ngoan đừng sợ, Cậu của em và anh Dương ngủ cùng em, được không?"
“Được!” Tiểu Nhiên rất vui, cười ngọt hơn mật, nhóc thích nhất là anh Dương và Cậu của mình.
Đàm Tổng thấy nhóc vui vẻ, mỉm cười giúp người đắp chăn bông: "Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai để anh Dương đi cùng cháu đi triển lãm tranh, được không?"
“Được!” Tiểu Nhiên nói, nhanh chóng dịch người qua bên cạnh, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh anh: “Anh Dương, anh cũng cùng bồi Tiểu Nhiên.”
Mạc Chi Dương gật đầu, xoay người tắt đèn pha trước, sau đó lên giường, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ chiếu sáng.
Tiểu Nhiên rất vui vẻ, hai bên đều có người mình thích, cuối cùng vui vẻ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nheo mắt có chút mờ mịt, Mạc Chi Dương đột nhiên cảm giác được có người nắm tay mình, trong nháy mắt tầm mắt rõ ràng, cậu đang nằm thẳng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đàm Tổng đang nhìn mình cười.
Trong lúc nhất thời không nhịn được, khóe miệng cũng nhếch lên, bừng tỉnh lại, liền kiêu ngạo đè xuống, xoay người nằm nghiêng, đối mặt với Đàm Tổng, lặng lẽ thò qua trộm nắm lấy tay.
Tiểu Nhiên ở giữa, kéo khoé miệng xuống, trở mình tiếp tục ngủ.
Hôm qua có giông bão, hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, tối hôm qua rèm cửa không được kéo chặt, lúc này lại có ánh sáng mặt trời chiếu vào, để lại dấu vết thẳng tắp trên sàn.
Mạc Chi Dương đứng dậy trước, mở mắt ra định vươn eo, kết quả nhìn thấy Tiểu Nhiên còn đang ngủ say, liền nhanh chóng thu lại nửa bàn tay đang dang ra của mình, đứng dậy đi rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt xong, vừa định đi ra ngoài, Đàm Tổng đã xông vào, mới định thần lại thì đã bị đè lên bồn rửa mặt: "Anh làm gì vậy?"
“Tối hôm qua không trả lời anh, hôn một chút hay là sờ lỗ tai.” Đối diện bồn rửa tay, Đàm Tổng đưa lưng về phía cửa, móc chân đóng cửa phòng tắm lại
Vậy mà còn nhớ dai như vậy, Mạc Chi Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ: "Hôn đi."
Như thế nào cũng đều tự mình tìm, Đàm Tổng dùng tay trái ôm gáy cậu, cúi người về phía trước hôn lên.
"Hừ ~" Vẫn là quen thuộc như vậy, Mạc Chi Dương không có cự tuyệt, Đại Kim Mao này, duỗi đầu lưỡi ra liền biết hắn là cái chủng loại gì, cố ý áp hai tay lên ngực hắn, có chút giống như đã nghiện còn ngại.
Tiểu Nhiên bị tiếng đóng cửa đánh thức, dụi mắt ngồi dậy, chỉ thấy hai bên đều không thấy người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cậu và anh Dương đi ra từ phòng tắm.
Sau khi người đến gần, mới phát hiện: "Anh Dương, sao môi anh hơi sưng?"
“Buổi sáng có muỗi đốt.” Mạc Chi Dương cười có chút chột dạ, quả nhiên ở trước mặt trẻ con, những việc này vẫn là đừng nói.
Đàm Tổng, người được mệnh danh là con muỗi, lúc này vẫn là bộ dáng nghiêm túc của bậc trưởng bối.