Chương 109: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (1)
"Minh chủ, Kiệt Giáo kia của bọn họ, không chuyện ác nào không làm, giết người phóng hỏa thật khiến người ta giận sôi máu!"
Mạc Chi Dương ngồi trên ghế, nhìn bốn nam một nữ đang luyên thuyên trước mặt mình, đều đã bốn năm chục tuổi, nhìn mình nói một đống lời thấm thía.
"Minh chủ a, giáo chủ tân nhiệm của Kiệt Giáo kia rất giảo hoạt còn quỷ kế đa đoan, nếu ngài gặp hắn, đánh thắng được thì cứ đánh, còn đánh không lại thì chạy, không sao đâu a!"
"Vâng.” Mạc Chi Dương mở mắt hạnh ra, thuận theo gật đầu, là Võ Lâm Minh Chủ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, toàn võ lâm đều sợ Minh chủ bị tổn thương.
"Minh chủ a, giáo chủ Kiệt Giáo kia không phải người tốt, chúng ta ngoan ngoãn, tránh xa hắn một chút ha."
Vài vị chưởng môn, nhìn Minh chủ tân nhiệm, thở dài nói lời thấm thía, mấy ngày nay Kiệt Giáo kia gây sự ở Thương Châu, cái gọi là chính và tà không đội trời chung này, người của Võ Lâm đương nhiên cần phải ra tay ngăn cản.
Mà Minh chủ vừa mới được bầu chọn trong lần này, đương nhiên phải nhân cơ hội này để tạo dựng uy tín, nhưng chưởng môn của Thanh Phong Phái, cung chủ của Già Lạc Cung, chưởng môn của Tự Tu Môn, chưởng môn của năm môn phái lớn cũng đều đến đây.
Không có lý do gì khác, chỉ sợ Minh chủ tân nhiệm bị thương, Minh chủ năm nay mới 18 tuổi, sợ vừa ra giang hồ, nhìn đôi mắt to vô tội này, làm sao có thể chịu thương tổn.
Nơi này là một thôn trang ở phía bắc thành Thương Châu, có vài người đều đang ở trong đại đường thôn trang.
Kết quả, lại nhìn thấy một hồng y nam tử tuấn mỹ, nhảy lên tường viện kêu gào: "Gọi Minh chủ tân nhiệm của các ngươi đi ra, để bản giáo chủ nhìn xem rốt cuộc là ai!"
"Yêu nghiệt Ma giáo, ngươi dám ở đây tùy tiện kêu gào.” Người mở miệng quát lớn chính là Thanh Dương chưởng môn của Thanh Phong Phái, cũng là người có vẻ ngoài đẹp nhất ở đây, râu dê màu trắng trông rất rực rỡ thần thái.
Một vòng hộ vệ bên ngoài đều bị Giang Hạ Niên đánh ngã, quét mắt qua đại sảnh, liền nhìn thấy một thiếu niên non nớt còn chưa trưởng thành được bảo hộ phía sau đám người: "Ôi, Minh chủ tân nhiệm, là một đứa nhỏ đáng yêu a."
Bị nói là đáng yêu, Mạc Chi Dương đỏ mặt, nhưng khi nhớ lại những gì hắn đã nói trước đó, biểu cảm của y lại trở nên lạnh lùng, một đứa trẻ giả làm người lớn rất đáng yêu.
Học bộ dáng của các chưởng môn, nghiến răng nghiến lợi, giả bộ trưởng thành: "Ngươi, ngươi tên Ma giáo yêu nghiệt này."
“Hung dữ như vậy a?” Giang Hạ Niên bị y làm cho buồn cười.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng Mạc Chi Dương có thể nhìn thấy sự hoài niệm cùng vui mừng trong mắt hắn, Giang Hạ Niên là đối tượng nhiệm vụ của vị diện này, là nam chủ bi tình đang ở trên bờ vực hắc hoá.
“Các ngươi đuổi theo ta, đuổi kịp ta, ta liền mang theo giáo chúng rời khỏi Thương Châu, thế nào?” Giang Hạ Niên cười nói, nhảy khỏi tường viện, thả người bay đi.
Tiểu khả ái ngây người một chút, đuổi theo ngươi không phải là đen đen đen sao?
Thấy vậy, Mạc Chi Dương cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị một vài vị chưởng môn giữ lại, cung chủ Sa Tuyên của Già Lạc Cung vội vàng thuyết phục: "Trăm triệu lần không thể, nếu Minh chủ bị lừa thì phải làm sao?"
“Hắn đánh không lại ta!” Mạc Chi Dương nói xong tránh khỏi mấy người bọn họ, sử dụng khinh công nhẹ nhàng nhảy lên đuổi theo.
Sa Tuyên nhìn Minh chủ đuổi theo, da đầu tê dại: "Trời ạ, nếu y bị thương thì phải làm sao."
"Minh chủ tuy rằng đơn thuần non nớt, nhưng võ công lại trăm năm khó gặp một lần, mấy lão già chúng ta cùng nhau lên cũng không chắc có thể đánh thắng y, vị giáo chủ Ma giáo này, e rằng cũng không phải là đối thủ." Chưởng môn Quý Liệt của Tự Tu Môn cảm khái vuốt râu cá trê mà thở dài.
Mạc Chi Dương một đường đuổi theo, đi theo hắn bên ngoài Thương Châu, bên trong rừng rậm hẻo lánh ít dấu chân người, chỉ thấy hồng y và màu xanh ngọc bích, cũng liền đi theo hắn.
Nơi này không có ai, trên mặt đất đầy lá khô, đi một bước liền vang lên âm thanh xào xạc, trên mặt đất lấp lánh ánh nắng, lá cây theo gió xào xạc bên tai.
Đột nhiên, một người từ phía sau lao ra, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mạc Chi Dương: "Dương Dương thật có tiền đồ, đã trở thành Võ Lâm Minh Chủ."
Kỳ thật Mạc Chi Dương đã sớm biết hắn ở nơi nào, cũng không có giãy dụa, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Sư huynh~"
Một tiếng kêu này của y, làm Giang Hạ Niên nổi lửa, há mồm ngậm lấy vành tai của y, ch.ết tiệt, sư đệ này sao có thể ngọt như vậy: "Như thế nào đã trở thành Võ Lâm Minh Chủ rồi mà vẫn thích làm nũng."
Sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Giang Hạ Niên biết, đứa nhỏ này từ nhỏ đã được sư phụ và mình bảo vệ rất tốt, chưa bao giờ chịu thiệt qua, người xấu cũng chưa từng gặp qua.
Khi nghe nói y dốc lòng để làm Võ Lâm Minh Chủ, hắn đã thật sợ hãi.
Bị ngậm lấy vành tai, Mạc Chi Dương ngứa co rụt bả vai lại, dùng sức giãy dụa: "Sư huynh, ta bây giờ là Võ Lâm Minh Chủ, Thanh Dương trưởng bối nói nhất định phải có uy tín."
À cái này? Hệ thống suy nghĩ một chút, vị diện này dường như đã tịch thu tài trợ.
“Vậy ngươi có uy tín, liền không cần sư huynh?” Giang Hạ Niên hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không buông tay ra.
Mạc Chi Dương bị hắn ôm lấy, giãy dụa tượng trưng một cái, cuối cùng bị sờ đến thắt lưng mềm nhũn, cũng liền tùy ý hắn: "Sư huynh."
Có sư huynh tùy thời sẽ hắc hoá này, cũng không tốt lắm.
Làm nam chủ, Giang Hạ Niên thực sự rất thảm, khi còn nhỏ đã bị cha mẹ bạo hành đánh đập, năm tuổi bị bán cho một hương thân làm khổ dịch, đến súc sinh cũng không bằng.
Cho đến năm 7 tuổi, một băng nhóm cướp ngựa đã cướp sạch thôn trang, thậm chí còn đưa Giang Hạ Niên đi cùng.
Nhưng lại không giết hắn, mà đem hắn xem như một món đồ chơi, không đánh đập, mắng mỏ, thậm chí bắt hắn phải giết người, trong môi trường như vậy, tâm lý của một đứa trẻ vài tuổi đột ngột trở nên vặn vẹo.
Nhưng lại được một vị cao nhân lánh đời, cũng là sư phụ của hắn cứu đi, và nghiêm khắc dạy dỗ, tư chất của hắn rất tốt, lại còn rất chăm chỉ luyện võ, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi vận rủi, kết quả không phải.
Giang Hạ Niên nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, trở thành Võ Lâm Minh Chủ để duy trì hòa bình trong võ lâm, lập hôn ước với đại đệ tử Như Tâm của Già Lạc Cung, nhưng Như Tâm này lại thông đồng với đại đệ tử của Thanh Phong Phái, cho Minh chủ đội nón xanh.
Kết quả người này lại tốt bụng, liền dứt khoát thành toàn cho bọn họ, nhưng hai người này lại mơ ước vị trí Minh chủ, cấu kết với Ma giáo vu hãm Giang Hạ Niên là nằm vùng, vì thế bị chính đạo đuổi giết, đây thật sự là nam chủ thảm nhất trong lịch sử.
Chuyện xưa còn chưa kết thúc, Giang Hạ Niên bị đuổi giết, tuyệt vọng vô cùng, thề độc nhảy khỏi vách núi mà ch.ết, liền.... Trọng sinh!
Trọng sinh trở về, làm loạn khiến võ lâm tinh phong huyết vũ*, một trận kiếp nạn, thậm chí còn hại cả triều đình, dân chúng lầm than.
(*) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.
Trọng sinh mẹ ngươi, đã thảm như vậy còn trọng sinh lại nữa? Tuy nhiên, không ai biết lời thề độc mà Giang Hạ Niên lập là gì.
Để duy trì hòa bình thế giới, vì tình yêu và công lý, nhiệm vụ của Mạc Chi Dương là ngăn hắn hắc hoá gây sự.
A ba a ba? Đây thực sự là một công việc ngớ ngẩn.
Tiểu sư đệ mềm mại đáng yêu trong tay đột nhiên xuất thần, Giang Hạ Niên bất mãn cắn vành tai y: "Đang suy nghĩ gì vậy? Sư đệ."
“Không… không có gì.” Mạc Chi Dương cúi đầu, tựa hồ có chút không vui.
Sư đệ này của mình từ nhỏ đã được bảo vệ mà lớn, bất cứ cảm xúc nào cũng đều viết hết lên mặt, ẩn chứa trong giọng nói, Giang Hạ Niên đương nhiên biết, đem người xoay lại đây, để y đối mặt với mình: "Nói."
“Ta trở thành Võ Lâm Minh Chủ, sư huynh… ngươi có phải sẽ không vui? Sẽ không cần ta.” Mạc Chi Dương cúi đầu, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
"Sẽ không, sư huynh sẽ không không cần sư đệ.” Giang Hạ Niên gắt gao đem người ấn vào lòng ngực mình, như thể muốn đem người dung nạp vào cốt tủy.
Kiếp trước hắn bị người hãm hại, trời cao rũ lòng thương nên đã cho hắn cơ hội làm lại từ đầu, nên hắn càng chăm chỉ luyện võ hơn, thề sẽ báo thù, và tru diệt võ lâm bại hoại này.
Nhưng lại bởi vì lòng từ bi nhất thời, buông tha một tên ác đồ, lại bị người hãm hại trở thành kẻ thù công khai của triều đình, võ lâm Ma giáo bị tam phương đuổi đánh, trước khi ch.ết liều một lần, đi vào vô ưu nhai kia, thả người nhảy xuống, lại quay về năm tám tuổi, tuổi tác vừa lúc được sư phụ cứu.
Lần này, nhất định phải diệt cỏ tân gốc, người chặn giết người, Phật ngăn thì giết Phật.
Nhưng mọi chuyện đã bị phá vỡ bởi tiểu bánh bao mà sư phụ mang đến, từ nhỏ đến lớn, đã thích đi theo phía sau mông mình mà kêu sư huynh.
Mềm mại như một cái bánh bao nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết gọi sư huynh, gọi sư phụ, ban đầu rất kháng cự, người như vậy sẽ chỉ cản trở việc báo thù của mình.
Nhưng lại chịu không nổi, đứa nhỏ này vừa mềm mại vừa đáng yêu, cuối cùng còn rất thơm, được chiều chuộng như bảo bối, nghe y nói sẽ làm Võ Lâm Minh Chủ, hắn đã rất sợ hãi, nghĩ tới chuyện trước kia của mình.....
Nếu những chuyện đó rơi vào trên người đứa nhỏ này, hắn nhất định phải giết ch.ết tất cả mọi người, nhưng cũng không lay chuyển được y, nên trước tiên nên nắm quyền khống chế Ma giáo, đề phòng kẻ nào đó cấu kết với võ lâm hãm hại y.
Mạc Chi Dương ôm hắn, bắt đầu suy nghĩ, mặc dù bao năm qua vẫn ngoan ngoãn giả ngu, xoa dịu tâm tư "đổ nát" của vị nam chủ, mặc dù thỉnh thoảng hắn có dấu hiệu hắc hoá.
Nhưng may mà đến bây giờ tên này vẫn bình thường, suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra tất cả cực khổ của Giang Hạ Niên đều là vì trở thành thống Võ Lâm Minh Chủ.
Cũng không sao, cứ để mình làm, làm tiểu quỷ chắn sát khí, chỉ cần cầu vị Diêm Vương gia này đừng hắc hoá, nhân tiện hành hạ vài tên phản diện, trút giận cho nhân vật chính, nói không chừng hắn vui vẻ một chút sẽ hối cải.
Nhìn vẻ mặt ủy khất hề hề của y, Giang Hạ Niên nhịn không được cúi đầu ngậm lấy môi y, cọ xăt một hồi lâu, lúc buông ra cũng không quên cảnh cáo: "Không được phép hôn người khác."
“Không phải sư huynh nói có thể hôn người tốt với mình sao?” Mạc Chi Dương hai mắt mờ mịt, nghe hắn nói hưu nói vượn*.
(*) Nói hưu nói vượn: nói bậy nói bạ
“Bởi vì… Chỉ có sư huynh mới thật sự tốt với ngươi!” Giang Hạ Niên nói xong, cọ đầu lên bả vai y, cảm thấy mình thật sự là cầm thú.
Ai cầm thú, còn chưa biết đâu.
Oh yo, nếu ta là người ngu ngốc, liền thực sự tin những chuyện ma quỷ của ngươi, Mạc Chi Dương phỉ nhổ, nhưng vẫn gật đầu giả vờ rất nghe lời.