Chương 17
Ra khỏi cửa, đi về hướng trái ba mươi hai bước, đi xuống năm bậc thang, sau đó lại đi về hướng trái năm mươi tám bước nữa, rồi lại đi xuống năm bậc thang.
Đó là hồ đê.
Ngày cũng như đêm, tựa hồ đúng như dự đoán, chính mình bị dòng nước trên mặt hồ tĩnh lặng từ từ vùi lấp. Dưới nước trên bờ đâu đâu cũng mênh mang như thế.
Trong mộng vẫn là đứa trẻ chín tuổi, quỳ trên mặt đất sợ hãi nói: “Nương, ta chịu không nổi, ta sắp ch.ết rồi, sắp ch.ết rồi....” Mẫu thân không hề quay đầu, dứt áo bỏ đi, để ta lại ở phía sau càng ngày càng xa.
Chưa bao giờ từng nghĩ tới, bản thân lại có thể sống được đến bây giờ.
Như Bách Hỉ từng nói, “Rõ ràng là bẩm sinh đê tiện, trời sinh ra đã định sẵn phải làm đồ chơi cho các đại gia công tử.”
Ta không nhìn thấy được mặt mình, rốt cuộc thường ngày sống ti tiện đến đâu. Mà Truyền và Cẩm, còn có Lâu, lại dường như không hề khác biệt. Chuyền từ người này sang người khác, số phận ta vẫn chỉ giống như vậy mà thôi.
“Xoay người lại, để ta xem xem ngươi dùng cái thứ gì để mê hoặc nam nhân.” lời Bách Hỉ nói ra, chỉ khiến ta lặng đi không nói gì.
Nhìn thấy ta đứng yên bất động, hắn liền vươn tay tát ta một cái, “Đừng nghĩ là ta không dám đụng vào ngươi!” hắn nâng gương mặt bị đánh như trời giáng lệch qua một bên, nghiến răng nói: “Gạt được Lâu, thì đừng tưởng là gạt được cả ta, ngươi… căn bản không phải là Lương Hà!”
Ta cả người chấn động, tê liệt ngồi trên sàn nhà.
Mơ mơ màng màng nghe theo những lời miệt thị của Bách Hỉ, ta xoay người, cởi bỏ sam khố.
Bách Hỉ cố ý lùi ra mấy bước, ta liền không thể không xoay người theo hắn, mặt dán trên mặt bàn, bên tai dội lại tiếng lăng nhục của hắn, “Nhìn xem cái bộ dáng của ngươi, thật là *** tiện...” Dứt lời từ đâu quăng đến trước mặt ta một thứ gì đó.
Ta nhặt lên, y theo mệnh lệnh của hắn đem chiếc hộp đó mở ra, dùng ngón tay chạm vào phấn cao. Hít một hơi thật sâu, rồi đem phấn cao bôi lên chỗ thẹn.
“Có muốn ta đến giúp ngươi không!?” Bách Hỉ ở một bên lạnh lùng uy hϊế͙p͙.
Ta chỉ biết cắn chặt răng, đành phải đem cả ngón tay tự sáp nhập, tống đẩy như nam nhân, cứ như vậy đem hết cả hộp phấn cao bôi vào.
Bách Hỉ nâng mặt ta lên, ” Có biết thứ mà ngươi vừa bôi đó là gì không?”
Ta lắc đầu.
“Thứ này tên là nga mi, là thần dược chuyên dùng để trừng trị *** phụ, sau khi dùng dược trong vòng ba canh giờ nếu cùng nam nhân làʍ ȶìиɦ, sẽ cảm thấy vạn phần thống khổ...... Xem ngươi từ nay về sau có còn dám… làm những chuyện tồi bại đó nữa hay không!?”
“Lâu cũng sắp trở lại rồi.” Bách Hỉ cười lạnh xoay người rời đi. Ở cửa gặp được Lâu, sẵn giọng nói: “Công tử, Bách Hỉ đêm nay có việc, xin tạm cáo lui trước.”
Ta đứng dậy, hầu hạ Lâu cởi áo choàng xuống. Lâu quay lại thình lình ôm chầm lấy ta, ở trên mặt ghì chặt hôn thật sâu.
Nhớ đến lời nói của Bách Hỉ, ta không khỏi tránh né. Lâu cũng không để ý nhiều, với tay ôm nhanh ta vào ngực, một tay lần tìm đến hạ thân.”Cái tên Bách Hỉ này, hại ta mấy ngày không thể cùng Hà hảo hảo ân ái một phen.” Liền bị hắn bồng lên đặt trên bàn.
Ta quay đầu đi, chuẩn bị hứng chịu hết thảy mọi tương lai.
Lâu chờ không kịp lột khố sam của ta, đem nước trà lạnh trên bàn đổ vào trong tiểu huyệt lộ ra của ta, toang một cái đã thúc vào. Ta chỉ thấy trước mắt tối sầm, đau đến toàn thân ưỡn ra.
Đau đến không ngờ, nội thể như lửa thiêu, hệt như vừa bị nhúng vào nước sôi. Lâu thở phào một hơi, “Thật thoải mái a, thân thể của Hà thật sự rất thoải mái.”
Ta chộp lấy cánh tay của Lâu, kinh hãi trước động tác tiếp theo của hắn. Lâu lại tưởng rằng ta đang đáp lại hắn, cúi người hôn ta, môi ta run rẩy, muốn bảo hắn dừng lại, nhưng cố thế nào cũng phát không ra âm tiếng. Hắn đè ta lại, đứng dậy, không chút do dự mà bắt đầu trừu động.
Vì sao lại đau đớn như vậy. Ta liều mạng ở dưới thân hắn kịch liệt giãy dụa. Vừa một lần tống đẩy đã khiến ta cơ hồ như ch.ết đi sống lại. Ta liều mạng lắc đầu, ở trong lòng âm thầm gào khóc, Lâu lại càng tăng lớn lực đạo, ta… căn bản không thể nào giãy dụa.
Đợi đến khi Lâu thỏa mãn ôm lấy ta thở dài, ta đã bị tr.a tấn đến hấp hối. Lâu vẫn không ngớt vui mừng, như trước ôm hôn ta, “Hôm nay phản ứng của Hà, thật sự là làm cho ta phấn khích cực độ.”
Tránh người đứng dậy để Lâu rửa sạch hạ thân, thân thể vẫn vì đau đớn chưa nguôi mà run rẩy không thôi. Không khỏi ôm lấy chân Lâu, ngẩng mặt đối với hắn, hy vọng hắn có thể hiểu được sự thỉnh cầu của ta mà buông tha ta. Lâu nhìn thấy khóe mắt ta ngấn lệ, cúi thấp người giúp ta lau đi, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, Hà?”
Rồi hắn ôm lấy ta, hôn lên mi mắt ta, “Ta biết Bách Hỉ ức hϊế͙p͙ ngươi, yên tâm đi, lần sau xuất môn, ta nhất định sẽ mang Hà theo cùng mà.”
Cuối hạ đầu thu, là lúc Lâu thường xuất ngoại săn thú. Lúc này đây, như lời đã hứa hắn mang ta theo cùng.
Sơn đạo gập ghềnh, ta bị tuột lại phía sau hạ nhân, lần mò cây cỏ bên đường, một chân sâu một chân nông. Chắc là bọn hạ nhân tin lời Phúc bá, nhìn ta bằng ánh nhìn nghiệt thị, còn cố ý tỏ ra như không hề nhìn thấy sự chật vật của ta.
Từ sau khi bị mù, ta cũng đã tập thành thói quen tự mình mò mẫm, tự sinh tự diệt.
Một bước chưa yên ổn liền ngã vào bụi cỏ, đang muốn sờ soạng bò lên, bỗng nhiên bị một bàn tay vững vàng chụp lấy ta, bế xốc lên đặt trên lưng ngựa.
Hắn hôn một nụ hôn thật nhẹ nhàng sau gáy, thì ra là Lâu.
Ngồi trên lưng ngựa, Lâu từ sau vòng tay qua ôm ta, ngọt ngào hôn dọc từ sau gáy ra trước cổ.
Trong lòng bỗng nhiên có một dòng nhựa sống *** tế, âm thầm chảy qua.
Dựa vào ***g ngực hắn, ta cứ như vậy không hề cảm thấy cô đơn.