Chương 13
Ở chốn hậu cung kẻ tranh người đấu kia, dù bản thân ngươi là người bình dị muốn trải qua những ngày tháng lặng lẽ cũng không phải là chuyện đơn giản. Lại thêm một người không tiền tài, không thế lực, thế mà, đến giờ vẫn có thể sống an ổn ở chốn hậu cung không bị người khác bóp ch.ết?
Lại thêm, lão hoàng đế Nam Thiên Quân lại chỉ có bốn người con trai, dù cho ngươi xếp hàng cuối, lại là người bình thường đến mức nào thì cơ hội trở thành hoàng đế vẫn khá cao. Phượng hoàng hậu và thái tử trước nay có dung thứ cho những cái gai trong mắt của mình? Thế mà, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần vẫn bình bình an an lớn lên trong sự tranh đoạt đấy. Trưởng thành lại càng khiêm tốn hữu lễ, tài năng không quá xuất chúng để người khác nghi kị, cũng không lu mờ đến mức bị lãng quên. Nói tóm lại, Nam Thiên Thần sống đúng mực với thân phận hoàng tử của mình, tốt đến không thể tốt hơn.
Càng nghĩ, Trần Duy Cẩn càng cảm thấy mẫu thân của Nam Thiên Thần – Lan phi cũng không hẳn là người đơn giản.
Trần Duy Cẩn khép hờ mắt, thong dong hỏi:
– Tứ hoàng tử có biết những chuyện xảy ra gần đây?
Nam Thiên Thần cười cười nói:
– Không biết Uy vương đang nói tới việc gì? Là trọng án có hơn hai trăm người bị chém đầu hay là… tin đồn Uy vương trở thành thân tín mới của phụ hoàng?
– Tứ hoàng tử nghĩ thế nào?
Nam Thiên Thần vẫn cười cười tỏ vẻ không biết gì, nhưng đôi mắt khẽ đảo Trần Duy Cẩn dò xét, đáng tiếc cái gì cũng không phát hiện được. Nam Thiên Thần lại cười nói:
– Ha ha ha, việc quốc gia đại sự bổn hoàng tử kém hiểu biết. Bổn hoàng tử cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi, làm sao có thể cho ý kiến gì.
Nghe Nam Thiên Thần nói thế, Trần Duy Cẩn cũng chỉ nhếch mép cười:
– Vậy không lẽ Duy Cẩn đã tìm sai đối tượng hợp tác?
Nam Thiên Thần liền giật mình, không tin tưởng nổi, giọng nói ngờ vực:
– Uy vương… muốn hợp tác cùng ta? Ta cũng không biết chúng ta có thể hợp tác cái gì a…
Trần Duy Cẩn bỏ qua bộ dáng ngây thơ khó hiểu của Nam Thiên Thần, tiếp tục nói:
– Tứ hoàng tử, chắc ngài cũng đã nghe có nhiều người muốn lôi kéo Duy Cẩn ta?
Nam Thiên Thần vẫn nhìn Trần Duy Cẩn bằng cặp mắt trong vắt, không tạp niệm.
Trần Duy Cẩn giọng trầm xuống:
– …so với những người đó, ta xem trọng khả năng của ngài hơn.
Nam Thiên Thần cười xoà:
– Ta tự thấy bản lãnh không bằng ai. Uy vương đã quá lời rồi.
Mắt thấy Nam Thiên Thần cứ bo bo giữ mình như vậy, Trần Duy Cẩn liền suy tính lại.
Nhưng cũng không cách nào trách được Nam Thiên Thần, đột nhiên có miếng bánh ngọt đưa đến tận cửa làm sao lại khiến Nam Thiên Thần không thể nghi ngờ cho được. Hắn lại là người hành sự thấu đáo, muốn sắp đặt để hắn tự tìm đến mình quả thật khó khăn. Quan trọng hơn, bây giờ Trần Duy Cẩn không có thời gian để làm việc đó. Ván bài đã lật ngửa rồi, còn chần chừ không quyết đoán chắc chắn kết quả sẽ thê thảm.
Ai lại ngờ rằng Trần Duy Cẩn cuối cùng lại lựa chọn tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, một người tưởng chừng như không có cơ hội thắng trong cuộc tranh đấu sắp tới. Dù rằng mình là người tìm đến để hợp tác, Trần Duy Cẩn cũng không mong mình mất lợi thế trong mối quan hệ này.
Trần Duy Cẩn thở dài thất vọng nói:
– Nói như vậy, có lẽ hôm nay Duy Cẩn đã đến sai chỗ rồi. Tứ hoàng tử, xin cáo từ.
Không chờ Nam Thiên thần nói thêm gì, Trần Duy Cẩn đã quyết liệt ra về. Nhìn theo bóng của Trần Duy Cẩn bước đi, Nam Thiên Thần đấu tranh nội tâm dữ dội: hắn đã ẩn nhẫn mấy năm nay mới có được một chút thành tựu, hắn không muốn sớm bị người khác phát hiện. Trần Duy Cẩn liệu có phải là đến thử hắn hay không? Nhưng… nếu để hắn ra khỏi cửa ngày hôm nay, chính là mất đi một lực lượng lớn! Dâng tặng cơ hội cho kẻ khác hay sao?
Sắp bước ra khỏi cửa vẫn chưa nghe Nam Thiên Thần gọi mình lại, Trần Duy Cẩn từ sớm đã lo lắng nhưng vẫn giữ biểu hiện bình thường, mồ hôi của hắn đã thấm ướt áo.
Bảy bước…
Còn ba bước…
Hai bước…
Chỉ còn một bước!
Bước qua khỏi cửa này xem như Trần Duy Cẩn đã thất bại. Nếu không thể trở thành đồng minh, thì từ hôm nay mối quan hệ giữa Trần Duy Cẩn và Nam Thiên Thần chính là đối địch. Hắn đã suy tính sai lầm? Đã chọn sai người hay sao?
Trong khoảng khắc khi bàn chân của Trần Duy Cẩn đặt xuống mặt đất, từ phía sau có tiếng của Nam Thiên Thần vang lên:
– Uy vương!
Bàn chân đang đặt xuống được dừng lại giữa không trung. Trần Duy Cẩn thở ra một hơi, bàn tay siết chặt trong tay áo được buông lõng.
Khi quay đầu lại nhìn, Trần Duy Cẩn liền nhìn thấy biểu tình của Nam Thiên Thần đã không còn dáng vẻ ngây thơ như thường ngày nữa. Thay vào đó là ánh nhìn sâu sắc, trầm tĩnh. Có lẽ, đây mới là mặt thật của hắn đi. Đột nhiên trong lúc này, Trần Duy Cẩn lại nhớ đến Tiểu Nguyệt, thật ra, tứ hoàng tử cũng sống không vui vẻ gì đi.
Bây giờ, chỉ còn một chuyện: mong cho lão hoàng đế sẽ cho hắn và tứ hoàng tử thêm một ít thời gian để chuẩn bị nữa.