Chương 30
Đã qua nhiều ngày mà bên thái tử Nam Thiên Nhất vẫn án binh bất động, không phù hợp với cách làm việc của Nam Thiên Nhất lắm. Sợ rằng Nam Thiên Nhất và Phượng Thành đã giải hoà. Đó chính là điều mà Trần Duy Cẩn e ngại nhất.
Thời gian gần đây, tâm tình của Trần Duy Cẩn càng lúc càng bất an, lần hành động tiếp theo của Nam Thiên Nhất sẽ là một hồi kinh thiên.
Trần Duy Cẩn bây giờ đã bị Phượng Thành nhận định là thành phần mấu chốt cần bị loại bỏ, sự nguy hiểm càng lúc càng tăng cao.
Nếu hắn chỉ có một mình, có lẽ hắn sẽ không sợ những mưu kế người ta bày ra, nhưng bây giờ, hắn lại còn có Tiểu Nguyệt. So với bản thân, hắn lại càng lo cho an nguy của nàng hơn.
– Nguyệt Nhi, nàng nghe ta nói. Có thể sắp tới ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây.
– Là đi du ngoạn giống lần trước sao?
– Ừ. Là đi du ngoạn. Nhưng mà, ta sẽ không cùng đi với nàng được.
– Vậy Tiểu Nguyệt không đi.
– Nguyệt Nhi. Ta sắp có việc quan trọng phải làm, nếu nàng ở đây sẽ làm ta không an tâm. Nàng xem như đi du ngoạn một thời gian được không? Đến lúc xong việc, ta nhất định sẽ rước nàng về.
– Tiểu Nguyệt sẽ làm liên luỵ Cẩn sao?
Dù rằng không muốn Trần Duy Cẩn cũng phải gật đầu.
– Đúng vậy. Nên nàng nhất định phải nghe lời ta.
Tiểu Nguyệt buồn bã cúi mặt, vẫn miễn cưỡng nhận lời.
– Tiểu Nguyệt chờ Cẩn đến rước Tiểu Nguyệt về.
—————————
Vài ngày sau, có tin báo khẩn:
– Đội quân bị tập kích?
– Gia, gần nơi đóng binh dạo gần đây hay xuất hiện sơn tặc quấy nhiễu, làm thiệt hại binh lực… Liệu đây có phải là âm mưu của Phương Thành không?
– Bên phía Phượng Hàn vẫn chưa điều tr.a được nơi cất giấu tư binh sao?
– Phải.
Đã điều tr.a một thời gian dài, Trần Duy Cẩn vẫn không thể nào biết được vị trí đoàn tư binh bí mật được Phượng gia nuôi dưỡng. Quả nhiên, không hổ là con cờ cuối cùng của Phượng gia, Phượng Thành che giấu thật quá kỹ càng. Đám sơn tặc kia có lẽ cũng là một phần trong tư binh của Phượng gia.
– Ta sẽ đến đó dò xét.
Thanh Phong nghe vậy liền hốt hoảng ngăn cản:
– Gia, đây chính là âm mưu của Phượng gia ép ngài phải lộ diện.
– Phải. Nhưng ta có lựa chọn khác sao? Nếu may mắn, có thể sẽ nắm được vị trí đoàn tư binh của Phượng gia. Nếu không, ngồi đây cũng chỉ là chờ ch.ết.
Biết Trần Duy Cẩn đã hạ quyết tâm, Thanh Phong không dám nhiều lời nữa.
– Gia, thuộc hạ đi cùng với ngài.
– Không. Thanh Phong, ngươi phải ở lại đây.
– Gia!
– Ta muốn ngươi ở lại bảo hộ cho Tiểu Nguyệt.
Thanh Phong cúi gầm mặt không phản đối nữa, hắn cũng một phần hiểu được địa vị của Tiểu Nguyệt trong trái tim của Trần Duy Cẩn. Nếu nàng có bất trắc, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý của Trần Duy Cẩn.
Đang lúc căng thẳng như vậy, bất ngờ lại vang lên một tiếng cười đùa:
– Ha ha, tiểu tử. Hình như ngươi đang gặp khó khăn.
Trần Duy Cẩn liền biết người vừa nói đó là ngoại công đã bỏ nhà đi biền biệt bấy lâu nay.
Hoàn lão đột ngột xuất hiện ngồi gác một chân lên bàn làm việc của Trần Duy Cẩn, trách mắng:
– Vẻ mặt ngươi như vậy sao? Nhìn thấy lão già ta về không vui à?
– Gia gia, Duy Cẩn mừng còn không kịp nữa là. Lần này ngài về định ở bao lâu đây?
Hoàn lão hừ lạnh, lại đổi một tư thế bất nhã khác.
– Lão già ta là biết ngươi đang khó khăn nên có ý tốt về giúp đỡ ngươi đây.
– Thế thì sắp tới an nguy trong phủ dựa vào gia gia rồi.
Trần Duy Cẩn vẻ ngoài thờ ơ đáp, nhưng trong bụng cũng thầm mừng, võ công của Hoàn lão có thể độc bá một phương, dù rằng tính khí lão quái gỡ nhưng khi gặp chuyện vẫn có thể tin tưởng được. Có lão ở đây, hắn sẽ thêm một phần an tâm.
– Thanh Phong, chuẩn bị ngựa. Ta sẽ lập tức xuất phát.
– Dạ.
Thanh Phong đi rồi, Trần Duy Cẩn lại nghiêm túc nhìn Hoàn lão nhờ vả:
– Gia gia, chắc ngài cũng một phần hiểu được tình cảnh bây giờ của Duy Cẩn. Bây giờ Duy Cẩn cần ra biên ngoại, an toàn của Tiểu Nguyệt trông cậy vào ngài. Nếu như… nếu lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra, hãy đưa Tiểu Nguyệt trốn đi…
Hoàn lão cũng biết nặng nhẹ, nhưng hắn thật sự không thích tôn tử của mình nghiêm túc như vậy nên vờ không nghe, bịt lấy hai tai mình lại nói:
– Được rồi. Ngươi nói thật nhiều. Không cần phải đi cáo biệt Tiểu Nguyệt sao? Mau mau đi đi.
Trần Duy Cẩn thở dài một hơi, quay người đi. Được vài bước, Trần Duy Cẩn lại dừng chân, nhìn Hoàn lão nói:
– Gia gia, người cũng phải bảo trọng.
Hoàn lão vẫn vờ bịt lấy hai tai, nhưng gương mặt hiện ra một chút thăng trầm.