Chương 84: Chúc phúc

Lãnh Diệc Thần tỉnh bơ đi tới trước mặt Tiểu Ưu, kéo tay Tiểu Ưu đi ra ngoài, Tiểu Ưu dùng sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, cho đến khi ra khỏi phòng hóa trang Lãnh Diệc Thần mới chịu bỏ tay ra: “Làm gì vậy! Anh làm tôi đau đấy.” Tiểu Ưu tức giận trợn mắt nhìn Lãnh Diệc Thần, không nói gì thêm.


“Ưu Ưu, đừng như vậy.”
“Vậy anh muốn tôi như thế nào?!”
“Thần, thì ra anh ở đây.” Một giọng nói xen vào.
Ly Hoa đi lên vòng vào tay Lãnh Diệc Thần, đắc ý nhìn Tiểu Ưu.


Tiểu Ưu thấy Ly Hoa, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô không nhìn bọn họ một lần nào nữ, xoay người đi, Lãnh Diệc Thần muốn giữ tay Tiểu Ưu, nào ngờ bị Ly Hoa kéo lại, anh quay đầu, Ly Hoa có lòng tốt nhắc nhở: “Thần, hôn lễ sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta mau đến giúp đi.” (D: thấy méo gì mà giúp)


“Ừ.” Lãnh Diệc Thần thâm ý nhìn Ly Hoa đang cười ngọt ngào, không nói gì nữa.
Ngay lúc xoay người, Ly Hoa nở một nụ cười âm hiểm, nào còn thái độ tốt đẹp như khi nãy chứ.


Căn cứ theo quy định, hai cặp phù dâu và phù rể phải đi theo đôi, bọn họ một đôi ở phía trước một đôi ở phía sau, nhưng bây giờ lại là hai người phụ nữ đi phía trước, hai người đàn ông đi phía sau, đúng là phối hợp có sáng kiến.


Những người khác chỉ nhìn bằng đôi mắt khó hiểu, không ai nói gì, chẳng qua là sắc mặt hai người đàn ông sau lưng rất ngưng trọng, mặc dù Kim Thuẫn nặn ra một nụ cười, nhưng rõ ràng chỉ là qua loa có lệ, Lãnh Diệc Thần cười so với khóc còn khó coi hơn, chỉ có cặp đôi đi giữa mới động lòng người nhất, mọi người đều đặt sự chú ý lên hai người này, mang theo nụ cười chúc phúc nhìn họ, cả nhà cậu của Tần Hiểu Hiểu cũng tới tham gia hôn lễ, Tần Hiểu Hiểu rất vui vẻ vì họ đã tới chúc phúc cô, Tần Xuyên thì cuồng nhiệt chụp hình của Tần Hiểu Hiểu và Nhậm Thiên Dã, ông ấy đúng là hận không thể thế chỗ của thợ quay phim.


available on google playdownload on app store


Đi qua thảm đỏ, chỗ ngồi của người nhà trống không, Tần Hiểu Hiểu không khỏi lạnh lòng, rốt cuộc bọn họ vẫn chưa được tất cả mọi người chúc phúc, Nhậm Thiên Dã phát hiện sự thay đổi của cô, anh dùng lực nắm tay cô, cho cô sức mạnh, nói nhỏ bên tai cô: “Bất luận thế nào, bên cạnh em còn có anh.”


Tần Hiểu Hiểu nghe lời tỏ tình của anh, tâm trạng bỗng nhiên không thể nói rõ. Những lời này làm tâm trạng của cô trở nên khá hơn, anh chăm chú nhìn sự thay đổi của cô, cong môi thành hình vòng cung.


Người chủ trì đứng trên bục đọc lời tuyên thề, hai người vẫn nắm tay nhau không buông, khi người chủ trì hỏi anh có đồng ý lấy quý cô xinh đẹp này làm vợ hay không thì Nhậm Thiên Dã không chút do dự lớn tiếng nói: “Tôi đồng ý.” Câu nói này vang vọng khắp hội trường làm tân khách vỗ tay nhiệt liệt, ngay sau đó người chủ trì lại hỏi Tần Hiểu Hiểu cô có đồng ý gả cho người đàn ông này, ở cạnh anh ta bất luận sinh lão bệnh tử cho đến khi kết thúc tính mạng hay không, Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào nhìn Nhậm Thiên Dã, nghiêm túc nói từng chữ, “Tôi đồng ý.”


“Wow————!” Toàn trường sôi trào, các khách mời rối rích đứng lên vỗ tay hoan hô, Nhậm Thiên Dã động tình hôn vợ mình, khi môi hai người chạm vào nhau, phía dưới vang lên tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô lại như sấm nổ.


Nhưng có vài người không hăng hái mấy, ví dụ như Lãnh Diệc Thần, anh đang chuyên chú nhìn Tiểu Ưu ở phía trước, Kim Thuẫn si ngốc nhìn theo nhất cử nhất động của Mân Mân, hôm nay Tiểu Đậu Đỏ mặc một chiếc váy công chúa trắng tinh vô cùng xinh đẹp, trên đầu có đeo vương miện nhỏ, làm các chú dì xung quanh ai cũng yêu thích bé.


Hắn trở lại nhà họ Kiều để xác nhận thân phận của mình, nhưng hắn vẫn lựa chọn phụ tá cho Nhậm Thiên Dã, còn về chuyện thừa kế, hắn không muốn lo, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến Mân Mân, hắn phát hiện khoảng thời gian này mình vô cùng nhớ người phụ nữ kiên cường kia, hắn muốn yêu thương cô thật tốt, hắn không quan tâm danh vị của nhà họ Kiều, hắn chỉ quan tâm cô, chỉ có cô thôi, nhưng thái độ của người phụ nữ này lần trước làm cho hắn khó hiểu, chẵng lẽ giữa bọn họ có hiểu lầm gì đó?!


Kim Thuẫn đột nhiên nghĩ đến từ này, hắn càng muốn biết, như vậy mình vẫn có thể làm cô ấy tiếp nhận mình đúng không? Hắn gấp rút muốn biết, hắn đã hỏi thăm ở nhà họ Kiều và biết được mình từng làm giáo sư đại học (cha này mất trí nhớ à?), cho nên không tới tập đoàn làm việc, như vậy hiểu lầm của cô đối với hắn chắc chắn là ở trong lúc hắn làm giáo sư đại học.


Nghĩ tới đây trong lòng hắn đã có tính toán, tâm trạng cũng khá hơn chút, còn Tiểu Đậu Đỏ, hắn cũng sẽ không để ý, mà coi bé như con ruột, yêu thương bé.


Đến lúc mời rượu, Tần Hiểu Hiểu đổi bộ lễ phục đỏ thẫm đuôi dài đặc chế, vừa cổ điện lại không mất sự sang trọng hoa lệ, trên lễ phục còn được thêu một con phượng hoàng lửa bằng kim tuyến, rất sống động, toàn bộ con phượng hoàng đều được dùng san hô đỏ và hồng ngọc tạo thành, do tay thêu nổi tiếng thêu, nhìn vô cô xinh đẹp.


Tần Hiểu Hiểu đi đôi giày cao gót 12cm, trên giày cao gót cũng là loại xinh đẹp, vô cùng hợp với bộ lễ phục, còn làm nổi bật vóc dáng cao gầy xinh đẹp của cô, tóc cô được quấn thành một búi đầu tinh xảo, cắm một cây trâm mẫu đơn, phía trên cây trâm đều được khảm ngọc quý, lông phượng hoàng được thay bằng lông chim bói cá, lông chim màu xanh phối hợp với lễ phục thời nhà Đường màu đỏ sậm, vô cùng bắt mắt, càng làm nổi bật vẻ kiều diễm và quyến rũ của cô.


Nhậm Thiên Dã cũng thay bộ lễ phục đỏ thẫm, ống tay áo gắn tơ vàng, trên áo thêu một con kim long, trên kim long được khảm kim cương đen, phía dưới là quần dài thời Đường ống quần thêu hình vẽ đám mây, dưới chân là một đôi giầy kim ty, lễ phục mặc trên người anh, vô cùng mãn nhãn.


Tóc để loạn sau ót, khí thế vương giả tự tin cuồng ngạo, hai người sánh đôi với nhau, quả nhiên là tuyệt thế bích nhân!


Trong phòng khách rộng rãi đầy những bàn tiệc, rất nhiều người hâm mộ mà tới, còn có một số bạn bè và thuộc hạ trong tổ chức thần bí của Nhậm Thiên Dã. Hai người mời rượu từng bàn, chú của Tần Hiểu Hiểu – Tần Xuyên rất vui mừng, mà cậu của cô cũng cười vô cùng vui vẻ, người một nhà tụ chung một chỗ rất náo nhiệt, huống chi hôm nay còn là ngày vui.


Tần Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói: “Chú, khi nào chú mới tìm thím dâu cho con đây?’
Tần Xuyên cười nhạt: “Muốn thì tìm được thôi, bảo đảm cho con gặp đầu tiên.”
“Được, quyết định như vậy nha.” Tần Hiểu Hiểu nghịch ngợm trừng mắt nhìn, trở thành cô gái nhỏ.


Không khí náo nhiệt nào cũng sẽ gặp phải một số chuyện làm người ta không vui hoặc xảy ra chút chuyện, bây giờ mọi người ở bên trong hi hi ha ha cười nói ăn uống, thì bên ngoài cửa lớn có một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng vô cùng tốt đúng đó, bà ấy cao ngạo quét nhìn bố trí của hôn lễ, nhưng biểu cảm rất nghiêm túc, Nhậm Thiên Dã đang mời rượu nhạy bén bắt được, xoay người đối diện với một đôi mắt quen thuộc, anh lập tức nheo mắt lại, khuôn mặt không còn chút tươi cười, Tần Hiểu Hiểu phát hiện anh lạ lạ, nên xoay người nhìn theo, rồi cũng dừng lại ở đó.


Người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt hai người, bà nói: “Mẹ tới cũng chưa muộn lắm nhỉ.”
Nhậm Thiên Dã đi lên chắn trước mặt Tần Hiểu Hiểu, anh không muốn người mình yêu bị bất kỳ tổn thương nào, cho dù là một chút cũng không.


“Bà tới làm gì!” Nhậm Thiên Dã lạnh lùng nói, rất hiển nhiên anh không hoang nghênh bà.
“Mẹ tới, tham gia hôn lễ của hai con.” Bà bình tĩnh nói, đôi mắt nhìn thẳng Tần Hiểu Hiểu đang đứng sau lưng Nhậm Thiên Dã: “Chúc hai con hạnh phúc!”


Tần Hiểu Hiểu nghe xong thì sửng sốt, cô không ngờ bà sẽ nói như vậy, cô còn nghĩ là bà sẽ làm nhục cô như lần trước, cô vốn đã chuẩn bị tùy lúc phản bác, nhưng bây giờ cô không biết nên nói gì, thật kỳ quái.


“Ha ha, hai con đừng dùng ánh mắt đó nhìn mẹ, mặc dù trước kia mẹ có chút không hài lòng với đứa con dâu này, nhưng đã gã vào nhà họ Nhậm chúng ta, thì chính là con dâu của nhà họ Nhậm, nào có người mẹ chồng nào nói con dâu mình không tốt đâu.” Mẹ Nhậm lấy một hộp trang sức tinh xảo trong túi xách ra, sau đó mở hộp lấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo ra, gọi Tần Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đây là nhẫn ngọc lục bảo tổ truyền của nhà họ Nhậm, để mẹ đeo cho con.”


Nhậm Thiên Dã đầy phòng bị nhìn mẹ Nhậm chằm chằm, như muốn tìm chỗ không thích hợp trên người bà, nhưng biểu cảm của mẹ Nhậm rất thản nhiên, không có chút dối trá hay giễu cợt gì, anh quay đầu liếc nhìn Tần Hiểu Hiểu, trưng cầu ý kiến của cô, cô gật đầu với anh một cái, tỏ ý mình có thể, anh mới nhích sang cho mẹ Nhậm đeo nhẫn lên tay cho Tần Hiểu Hiểu, chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, độ lớn thích hợp, ngọc lục bảo xinh đẹp chiếu ánh sáng xanh dưới ánh đèn, thoạt nhìn vô cùng quý giá và tràn đầy khí thế vương giả.


“Ôi, đúng như mẹ nghĩ, rất vừa.” Mẹ Nhậm cầm tay Tần Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát, không ngừng gật đầu, trong mắt là sự hài lòng, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tần Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, nhờ con quan tâm chăm sóc Thiên Dã.”
“Vâng, con biết rồi.” Tần Hiểu Hiểu cho mẹ Nhậm một biểu cảm ‘xin cứ yên tâm’.


Bà kéo tay Tần Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Trước kia, là mẹ không đúng, haizz, bây giờ nghĩ lại, sau này hai đứa phải sống thật hạnh phúc nhé.”


“Chúng con sẽ.” Lúc này Nhậm Thiên Dã nói, thái độ đã hòa hoãn rất nhiều, nếu mẹ chịu chấp nhận Tần Hiểu Hiểu, cũng là một chuyện tốt, sau này cô ở nhà họ Nhậm sẽ không bị người khác khinh thường, chiếc nhần ngọc lục bảo này chính là đồ gia truyền của nhà họ Nhậm, nó còn tượng trưng cho đương gia chủ mẫu, xem ra mẹ đã chuẩn bị nhường lại, điều này thật sự làm Nhậm Thiên Dã bất ngờ.


“Giữ gìn thật tốt, tin tưởng mẹ, nó sẽ bảo vệ con.” Mẹ Nhậm buông tay Tần Hiểu Hiểu ra, dừng một chút rồi nói: ”Được rồi, mẹ cũng nên đi, hai con tiếp tục đi.”
Mẹ Nhậm xoay người đi ra ngoài, Nhậm Thiên Dã cảm thấy hình như mẹ đã già đi mười mấy tuổi.


Đoạn nhạc đệm nhỏ đi qua, Tần Hiểu Hiểu có cảm giác không thật, cô không ngờ mẹ Nhậm lại chấp nhận cô, còn truyền lại nhẫn gia truyền cho cô, đưa tay sờ vào chiếc nhẫn kia, rất cứng rắn, đúng vậy, người phụ nữ ấy đã chấp nhận cô.


Hôn lễ vẫn tiếp tục, Nhậm Thiên Dã chộp Lãnh Diệc Thần tới cản rượu, mà Tần Hiểu Hiểu và Tiểu Ưu đứng sau lưng thu bao lì xì, hai người có chút lúng túng, Tiểu Ưu tỉnh rụi dời qua bên cạnh một chút, Lãnh Diệc Thần nhìn tất cả, trong mắt anh đều là thương tâm, ai kính rượu anh cũng uống hết sạch, càng uống càng nhiều, cuối cùng người khác không mời mà anh còn tự uống.


Tiểu Ưu trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, chân mày cô càng lúc càng nhăn, thật muốn xông tới cướp ly lại rồi mắng anh một trận, nhưng cô không làm vậy, cứ giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có cô biết trong lòng mình có bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu buồn.






Truyện liên quan