Chương 90: Cô không phải cô ấy
Mẹ nó——–! Giản Viễn Viễn thiếu chút nữa là hộc máu, cô đi nhầm phòng vệ sinh nam, nếu để Lạc Nhi biết nhất định sẽ cười ch.ết, cô ho nhẹ một tiếng.
Qua một lúc lâu không nghe thấy giọng nói kia, cô thở phào một hơi, tốt quá, chắc người đàn ông kia đi rồi. Cô kéo quần lên, đẩy cửa ra, tới bồn rửa tay giả vờ bình tĩnh chà chà. Rửa xong cô lập tức đi tới cửa, vừa muốn thở phào một hơi, lỗ mũi nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá, Giản Viễn Viễn quay đầu tìm nơi phát ra, đối diện với một đôi mắt đen sâu như đầm nước.
“Cô ra rồi?” Trong đôi mắt này chứa sự nhạo báng. Người đó cười tà dựa vào tường bên ngoài phòng vệ sinh, làn khói lượn lờ đang bay ra từ kẽ tay anh.
Mặt Giản Viễn Viễn 囧 đỏ đến cổ, ngay cả tai cũng hồng hồng, cô muốn giả ch.ết đi qua, nào ngờ người đó lại kéo cô lại…..
“Lạc Nhi, tớ về rồi nè.” Giản Viễn Viễn chào hỏi Lạc Nhi, ngồi xuống, không dằn lòng được, nói: “Cuộc thi đến đâu rồi? Đến đâu rồi vậy?”
“Suỵt——.” Lạc Nhi ra dấu đừng nói chuyện, tỏ ý cô nhỏ tiếng một chút: “Đã đến số 120 rồi.”
“A——–!” Giản Viễn Viễn không nhịn được lại nâng cao giọng, sau đó nhận được ánh mắt khinh bỉ của đám người xung quanh, cô giả làm đà điểu: “Vậy, không phải gần tới lượt cậu rồi sao?” Lần này cô hạ thấp giọng, cảm giác như đang ra ám hiệu.
“Ừ.” Lạc Nhi gật đầu, đôi mắt đen như mực vẫn nhìn lên sân khấu.
“Lạc Nhi, tớ đã nói với cậu——-.”
“Cái gì?”
“À, không có gì, không có gì.” Giản Viễn Viễn nhanh chóng xua tay. Vốn cô muốn nói chuyện cô gặp một người đàn ông cực phẩm ở nhà vệ sinh cho Lạc Nhi nghe. Không biết tại sao người đàn ông đó lại hỏi cô có phải đang đến tham gia buổi dạ vũ của Lạc Nhi hay không. Cô máy móc gật đầu, sau đó mới phát hiện mình không biết người đàn ông đó là ai, lại mơ mơ hồ hồ nói chuyện Lạc Nhi không có bạn nhảy ra. Đến khi cô tỉnh hồn lại thì người đàn ông đó đã đi mất. Cô chỉ nhớ khi người đó nghe được câu trả lời của cô thì nở một nụ cười bí hiểm.
Lạc Nhi không tò mò cũng không hỏi thêm gì, giống như Giản Viễn Viễn chưa từng nói gì vậy, cô chỉ chuyên chú chỉnh sửa quần áo của mình. Thí sinh dự thi xong, cô ưu nhã đứng lên.
“Mời thí sinh có số báo danh từ 141 đến 160 lên sân khấu.” MC cao giọng giới thiệu, phía dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Giản Viễn Viễn làm động tác cố lên với Lạc Nhi. Lạc Nhi cười nhạt, nhấc chân đi về phía sau sân khấu.
Cánh gà được kéo ra, 20 cô gái xinh đẹp đứng thành hai hàng, họ mỉm cười với khán giả dưới sân khấu. Vũ khúc vang lên, họ như những con bướm bay lượn trên sân khấu.
Lạc Nhi đứng hàng đầu tiên, vũ đạo của cô chinh phục tất cả mọi người. Tất cả giám khảo đều trợn mắt lên nhìn: “Không ngờ lần này lại có hạt giống xuất sắc như vậy.” Một vị giám khảo cảm thán nói.
“Ừ.”
“Vâng.”
“Đúng.”
“Thật sự có phong độ của nữ hoàng Trần Hoan năm đó!”
“Không tệ, không tệ!” Một vị giám khảo khác tán dương.
Những lời này đều bị người đàn ông ngồi giữa nghe thấy, anh cong môi, từ đầu đến cuối vẫn không dời mắt khỏi người đó, cô bé này, thật sự đã cho anh quá nhiều ngạc nhiên và vui mừng.
Vũ khúc kết thúc, những cô gái tự động xếp thành hai hàng đi xuống sân khấu, đợi giám khảo cho điểm.
“Lạc Nhi, cậu nhảy thật sự quá tuyệt!”
Lạc Nhi còn chưa đi tới chỗ ngồi, Giản Viễn Viễn đã nhảy ra nghênh đón, còn nóng lòng kéo tay cô. Lạc Nhi nhìn động tác của Giản Viễn Viễn, không biết làm sao cười cười, con nhỏ này, so với người dự thi là cô còn tích cực hơn.
Kết quả có rất nhanh, không chút hồi hộp, Lạc Nhi tiến vào vòng hai.
“Yeahhh!” Nghe MC công bố xong, Giản Viễn Viễn hưng phấn vẫy tay: “Lạc Nhi, cố gắng lên, Lạc Nhi, cố gắng lên!”
“Ha ha.” Lạc Nhi cười ngọt ngào, cầm tay Giản Viễn Viễn: “Ừ, cố gắng lên!”
Vòng thứ hai có tổng cộng 40 thí sinh, Lạc Nhi nằm ở số 33, thứ tự như trước, xếp hàng theo thứ hạng.
Lạc Nhi rất hài lòng với thứ hạng của mình, những số đầu tiên sẽ dễ bị quên, những số gần chót thì mọi người đã mệt mỏi không muốn xem. Những thí sinh xuất hiện làm cho cả hội trường sôi trào.
Rốt cuộc cũng tới lượt Lạc Nhi lên sân khấu, cô vẫn mặc chiếc váy màu trắng, cô chọn một vũ khúc Trung Quốc. Vũ khúc có gia điệu tươi mát. Lạc Nhi đứng trên sân khấu như một đóa hoa lài chớm nở tỏa ra hương thơm mê hoặc, mùi hoa thanh đạm nhưng khó quên, đây cũng là điểm đặc biệt của hoa lài.
Lạc Nhi múa vũ điệu hiện đại, động tác bay lên không trung đưa bài múa lên cao trào, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Tất cả những điều này không làm cho cô gái trên sân khấu thay đổi chút nào, cô vẫn múa, cơ thể vẫn cử động theo điệu nhạc, cuối cùng xoay tròn tại chỗ kết thúc vũ điệu.
Lạc Nhi cúi chào người xem. Lúc này, các khán giả mới ý thức được vũ điệu đã kết thúc, bọn họ vẫn còn đắm chìm trong đó, thật đẹp! Trong đám người phát ra tiếng rít gào, tiếng huýt gió, tiếng vỗ tay như thủy triều ập tới.
Trong mắt người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ nhất lộ ra chút kinh ngạc. Vốn cho rằng cô sẽ nhảy điệu ở quán rượu, hấp dẫn diêm dúa như đóa hoa hồng, không ngờ, vũ điệu tinh khiết này lại càng làm anh động lòng hơn, trong nháy mắt lập tức tóm được trái tim anh, làm cho anh muốn lột mặt nạ của cô ngay lập tức. Mà lúc này, Lạc Nhi càng giống một đóa hoa lài trắng, nở rộ trước mặt anh, chờ anh đến hái.
Lạc Nhi vừa đi xuống, Giản Viễn Viễn đã cầm một chai nước suối đi thẳng lên: “Bảo bối, cậu nhảy quá đẹp! Cậu có thấy không, cả hội trường đều sôi trào vì cậu, mau uống nước đi.”
Bảo bối? Hình như trước đây mình đã nghe câu này, cô chưa kịp nghĩ gì, Giản Viễn Viễn đã mở nắp chai ra đưa cho cô: “Lạc Nhi, uống đi.”
“Ừ, được, cảm ơn.”
Hai người đi về chỗ ngồi, sau lưng có một đôi mắt sắc bén đang nhìn theo, cô, thật sự rất giống Hiểu bảo bối ….
“Cậu nói cái gì?!” Giản Viễn Viễn vừa ngồi xuống thì ngồi bật dậy vì lời nói của Lạc Nhi: “Lạc Nhi, cậu điên rồi sao? Cậu nói bây giờ cậu muốn bỏ quyền ư?!”
“Ừ.” Lạc Nhi bình tĩnh nhìn Giản Viễn Viễn, trả lời một chữ.
“Tại sao?! Tớ không đồng ý!” Giản Viễn Viễn lớn tiếng cắt đứt lời của Lạc Nhi, tức giận chất vấn cô.
“Tớ không có bạn nhảy.”
“Vì vậy mà cậu muốn buông bỏ hết tất cả cố gắng bấy lâu nay? Không được, Lạc Nhi, tớ không đồng ý!”
“Cứ như vậy đi.” Lạc Nhi đứng dậy đi qua Giản Viễn Viễn tới chỗ giám khảo.
“Lạc Nhi——!” Giản Viễn Viễn lớn tiếng kêu, muốn kéo Lạc Nhi lại, nhưng không kéo được. Cô nắm chặt quả đấm, nếu không phải vì không có bạn nhảy, có lẽ Lạc Nhi đã giành được giải nhất, cô không cam lòng thay cho Lạc Nhi!
Lạc Nhi chỉ nhìn về phía ban giám khảo, không chú ý có một bạn học đi qua. Người này cầm một ly nước trái cây đi nhanh nên vô tình đụng phải Lạc Nhi, ly nước đổ lên chiếc váy trắng làm ướt một mảng lớn. Bạn học vội vàng xin lỗi Lạc Nhi, nói mình không cố ý.
Lạc Nhi khoát tay: “Không sao, đi đi.”
Bạn học kia áy náy nhìn Lạc Nhi mấy lần rồi bước đi. Lạc Nhi nhìn người mình, bây giờ đừng nói là tìm ban giám khảo, ngay cả lên sân khấu tuyên bố rút lui cũng không được, tự nhiên lúc này cô cảm thấy rất thất vọng.
“Làm sao vậy?” Một giọng nói đầy truyền cảm vang lên, anh ân cần nhìn cô. Váy trắng đã sớm ướt đẫm, thậm chí áo lót trắng bên trong cũng như ẩn như hiện, nhìn thấy cái này làm anh không tự chủ được mà nuốt nước miếng, mắt sâu thêm vài phần, dục vọng của anh đã cứng hai lần khi gặp cô gái này, đúng là không tưởng tượng nổi, anh trừ Hiểu bảo bối, không có người phụ nữ thứ hai có thể làm anh có loại phản ứng này. (d: nó giúp anh tìm được vợ nhỉ…. ha ha ha)
Lạc Nhi cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, cô lùi về phía sau một bước, xoay người muốn đi lại bị anh kéo lại: “Đi theo tôi.” Anh nói, Lạc Nhi dùng sức giãy mấy cái nhưng không giãy ra được, cô rất bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bị buộc đi cùng anh.
Đến bãi đậu xe, anh mở cửa chiếc Lincoln để cô ngồi lên. Bên trong xe đã được tân trang, không gian rất lớn, anh đóng cửa xe lại, để cô ngồi yên.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Em thấy dáng vẻ của em bây giờ có thể tiếp tục lên sân khấu sao?”
Lạc Nhi yên lặng nhìn người trước mặt, biểu cảm lạnh nhạt không nói gì, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của anh.
“Dẫn em đi đổi một bộ quần áo khác.”
“Không cần.” Lạc Nhi nói xong thì muốn xuống xe.
Anh khóa cửa trước cô một bước: “Ngồi yên, lái xe đi…..”
Nhậm Thiên Dã dẫn cô đi vào phòng bao sang trọng của quán rượu, anh đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cầm ra một bộ dạ phục màu đỏ: “Thay đi.” Anh đặt vào tay Lạc Nhi.
Bộ lễ phục này chính là bộ lễ phục Tần Hiểu Hiểu mặc ở dạ tiệc, Nhậm Thiên Dã vẫn giữ đến giờ, luôn mang theo bên cạnh, bởi vì mang theo nó giống như Tần Hiểu Hiểu vẫn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ rời khỏi………. (D: Thâm tình vừa gì….)
Lạc Nhi mở lễ phục ra. Lễ phục rất đẹp, chế tạo tinh mỹ, nhưng thiết kế chữ V này quá lộ liễu rồi, hơn nữa màu sắc cũng quá diêm dúa, sao anh ta lại bảo mình mặc cái này? Lạc Nhi âm thầm cau mày, muốn trả lại cho anh, lại bị anh cản lại bằng một câu nói: “Mặc vào.” Anh dùng giọng ra lệnh nói.
“Không muốn.” Lạc Nhi vẫn tiếp tục kiên trì, trong đôi mắt lóe lên sự kiên định.
Nhậm Thiên Dã đi lên trước cúi người nhìn thẳng vào Lạc Nhi: “Cô gái ngoan, đừng để tôi nói lần thứ hai!” Ngay sau đó anh làm một hành động mà Lạc Nhi không ngờ tới, roẹt—– chiếc váy trên người cô bị anh xé: “Bây giờ mặc được chưa?” Anh xoay người đi vào phòng ngủ không thèm nhìn cô một cái, để lại cho Lạc Nhi sắc mặt lạnh lẽo.
Trở lại phòng ngủ, Nhậm Thiên Dã sải bước đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen cọ rửa cơ thể, anh gấp tới mức không cởi quần áo đã bước vào bồn tắm. Cơ thể anh có phản ứng. Ngay khi anh thấy cơ thể cô gái kia, cơ thể kia cực kỳ giống cơ thể của Hiểu bảo bối, nhưng cô ấy không phải, không phải, bởi vì vẻ mặt của cô khi cầm váy anh đã thu hết vào mắt, cô không thích màu sắc đó, anh đã nhìn ra. Anh cười đau khổ, đúng vậy, cho dù giống hơn nữa cũng không phải cô, không phải cô. (Anh ngốc quá, lấy tóc bà ấy đi giám định DNA là ra ngay…. ngốc quá ngốc)
Lạc Nhi nhìn cửa phòng ngủ một cách chán ghét. Cô tìm được phòng thay quần áo, nhanh chóng thay bộ lễ phục, nhìn mình trong gương, Lạc Nhi có một cảm giác rất quen thuộc, tại sao bộ lễ phục này lại làm cô cảm thấy quen thuộc chứ? Đột nhiên Lạc Nhi bị kéo vào một vòng ôm mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, anh thâm tình nhìn cô, loại cảm giác này như đang nhìn một người anh yêu đến khắc cốt ghi tâm: “Hiểu bảo bối, cuối cùng em cũng trở lại.” (D: thương anh quá đi… thâm tình gì mà ghê quá…)
“Buông ra!” Lạc Nhi bị những lời kỳ quái của anh làm cho hồi thần, cô hung hăng đạp anh một cước, thừa dịp anh bị đau mà đẩy anh ra.
Nhậm Thiên Dã không kịp đề phòng, bị Lạc Nhi đẩy đập vào kệ quần áo, trong mắt dần hiện lên sự ngạc nhiên, chốc lát, anh từ từ hồi thần: “Xin lỗi, nhưng cô rất giống một người.” Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, để lại một mình Lạc Nhi thất thần đứng đó.
Lạc Nhi thất thần nhìn bóng lưng Nhậm Thiên Dã, cô không thể không nhìn thấy đôi mắt thâm tình của anh, đây tuyệt đối là sự thâm tình dành cho người mình yêu sâu đậm nhất. Trong đôi mắt anh lại tràn đầy ưu thương, rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào? Trong lòng Lạc Nhi thầm xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Sửa sang lại lễ phục, đi ra ngoài, anh đang ngồi trên ghế salon hút thuốc, dáng vẻ khi anh hút thuốc rất đẹp, đôi mắt thâm thúy như mực hơi nheo lại, tựa như đang nhớ chuyện gì đó, nghe được tiếng mở cửa, Nhậm Thiên Dã quay đầu không chớp mắt nhìn cô mấy giây, sau đó anh dập tàn thuốc, đứng lên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Lạc Nhi nhìn nhưng không nói, cô đi theo anh rời khỏi đây, khi lên xe hai người đều im lặng, Lạc Nhi là quen không nói chuyện, mà Nhậm Thiên Dã là đầy tâm sự không muốn nói chuyện.