Chương 93: Hai người đàn ông cạnh tranh
Trước cửa nhà Lạc Nhi, Nhậm Thiên Dã mở cửa xuống xe, nhưng gặp A Duy từ trong nhà đi ra, mặt A Duy đầy sát khí, hai quả đấm siết chặt, mắt lộ ra ánh sáng hung ác: “Khốn kiếp, mày đã làm gì cô ấy?!”
“Suỵt——— nhỏ tiếng một chút, cô ấy đang ngủ.” Nhậm Thiên Dã không đếm xỉa tới khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông sau lưng, anh ôm Lạc Nhi đang ngủ say từ trong xe xuống, đi vào phòng ngủ, khi đi qua người A Duy anh cũng không dừng lại.
Mắt A Duy lóe lên, xoay người đuổi theo chặn Nhậm Thiên Dã lại: “Giao cô ấy cho tôi!” Hắn hạ thấp giọng, cảnh cáo.
Nhậm Thiên Dã lạnh lùng híp mắt, anh không có ý định nhượng bộ. Hai người đứng trước cửa giằng co, không ai nhường ai, chỉ vì cô gái trong ngực Nhậm Thiên Dã là người mà hai người yêu nhất.
Có lẽ vì gió đêm tương đối lạnh, Lạc Nhi được Nhậm Thiên Dã ôm dẫu môi, có dấu hiệu tỉnh giấc, trên người cô đang đắp cái áo khoác màu xám tro cỡ lớn của Nhậm Thiên Dã, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bị gió thổi qua.
Hai người đàn ông cùng lúc phát hiện Lạc Nhi có dấu hiệu thức dậy, lập tức không ăn thua đủ với nhau nữa. A Duy chủ động nhường đường và còn mở cửa giúp, Nhậm Thiên Dã không thèm liếc A Duy một cái, nhanh chóng ôm Lạc Nhi vào phòng. A Duy tức giận siết chặt quả đấm nhưng vẫn đi vào theo.
Hai người đàn ông nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, biểu cảm phức tạp, Nhậm Thiên Dã đắp chăn lên cho cô, A Duy lập tức giúp sửa góc chăn, làm xong, hai người liếc nhìn nhau, Nhậm Thiên Dã hất đầu tỏ ý đi ra ngoài nói chuyện, A Duy tỉnh rụi đi theo phía sau anh.
Trong phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng không ai mở miệng trước, Nhậm Thiên Dã lấy cái bật lửa ra, tách—— đốt một điếu thuốc, anh hít một hơi thuốc rồi thả khói ra, khói thuốc lượn lờ tạo ra hình dạng kỳ quái, cuối cùng biến mất vào hư không.
“Nói đi, cô ấy là Tần Hiểu Hiểu đúng không.” Trong lời nói của Nhậm Thiên Dã chỉ có khẳng định chứ không có nghi vấn.
“Anh đã biết rồi, thì còn hỏi tôi làm gì?!” A Duy nghiêng đầu, nhướng mày khinh thường đáp.
“Tôi chỉ muốn xác nhận, nếu là vậy, ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đi.”
“Không thể nào.” A Duy lắc đầu, làm ra vẻ tiếc hận.
“Tại sao?” Nhậm Thiên Dã lạnh giọng hỏi.
“Bởi vì, bây giờ cô ấy là Lạc nhi, chứ không phải Tần Hiểu Hiểu, anh hiểu không?”
“Anh, có ý gì?”
“Rất đơn giản, cô ấy không nhớ chuyện lúc trước, trong đó bao gồm cả anh, tôi, cô ấy đều không nhớ, cho nên anh cảm thấy, cô ấy sẽ cùng đi với một người xa lạ sao?”
“Rốt cuộc mày đã làm gì cô ấy?”
“Ha ha ha…. Đây là chuyện vĩnh viễn mày không thể nào biết được.”
“Muốn ch.ết.” Nhậm Thiên Dã nắm lấy cổ áo A Duy, bây giờ anh hận không thể xé nát người đàn ông trước mặt cho hả giận.
A Duy cũng cho Nhậm Thiên Dã ánh mắt đố kỵ, hắn cắn răng nặng nề nói: “Trước kia mày lấy được lợi thế, bây giờ cô ấy là của tao, tương lai cũng là của tao, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là của tao! Mà mày, chỉ có thể là một vệt nhỏ trong quá khứ của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không nhớ lại! Ha ha ha….”
Nhậm Thiên Dã vung tay lên, lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra: “Hai người đang làm gì vậy?”
Lạc Nhi lạnh nhạt nhìn hai người, đi ra phòng khách rót một ly nước. Hai người đàn ông nhìn cô gái đang uống nước, lập tức buông đối phương ra, trở về chỗ ngồi, chuyên chú nhìn từng cử động của Lạc Nhi.
Lạc Nhi uống nước xong, xoay người nhìn hai người: “Được rồi, hai người tiếp tục đi.”
“Hả?”
Hai người đàn ông trố mắt nhìn nhau, tiếp tục cái gì? Bọn họ không hiểu lời cô nói.
“Đánh nhau.” Lạc Nhi nhìn hai người, bình thản bổ sung hai chữ.
Không phải chứ, cô muốn bọn họ tiếp tục đánh nhau? Trên trán hai người trượt xuống ba vạch đen, môi co quắp, Lạc Nhi nhà bọn họ đúng là mạnh mẽ, dám bình tĩnh nói ra những lời này.
“À, Lạc Nhi, bọn anh, không có đánh nhau.” A Duy giống như một học sinh tiểu học, cúi đầu nhận sai.
“Đúng, Lạc Nhi, bọn anh không có đánh nhau, chỉ là, đang rèn luyện cơ thể, ha ha, em xem.” Nhậm Thiên Dã vòng tay qua cổ A Duy, dùng sức ôm chặt, cười khan hai tiếng, một bộ, chúng tôi là anh em tốt.
A Duy cũng chỉ có thể cười phối hợp, nhưng lại nghiến răng nanh kêu ken két, đợi Lạc Nhi vào phòng ngủ, coi hắn xử cái tên đáng ghét này thế nào.
“Rèn luyện lúc nửa đêm?” Lạc Nhi trưng ra biểu cảm hoài nghi, nhìn hai người từ trên xuống dưới: “Rất tốt, tôi đi ngủ.”
Nhậm Thiên Dã thấy Lạc Nhi đi vào phòng ngủ, lập tức bật dậy đuổi theo: “Lạc Nhi, đợi anh với, anh muốn ngủ với———” chữ em còn chưa nói hết, cửa phòng đã bị đóng chặt, lỗ mũi Nhậm Thiên Dã xém chút đã bị kẹp lại.
Anh muốn nắm nắm cửa, nhưng tay lại dừng ở không trung, qua một lúc, anh bỏ tay xuống, xoay người ảm đạm đi tới salon.
A Duy thấy anh bị ăn bơ, trong lòng đã sớm cười như điên, ha ha, thì ra Nhậm Thiên Dã cũng sẽ có một ngày này, ha ha ha, đúng là báo ứng!
Nhậm Thiên Dã thấy A Duy cười trộm như bị táo bón, nghiến răng ken két, nhưng anh sợ động tác quá lớn sẽ quấy rầy Lạc Nhi nghỉ ngơi, cho nên chỉ trừng A Duy một cái rồi xoay người chuẩn bị đi: “Đừng đắc ý quá sớm, cho dù hiện tại cô ấy quên tôi, nhưng tôi có năng lực làm cô ấy yêu tôi lần nữa, mà anh, vĩnh viễn không có khả năng này!”
“Mày nói gì?” Lửa giận của A Duy bị khơi lên lần nữa, đây là chỗ đau của hắn, từ khi Tần Hiểu Hiểu gặp tai nạn xe đến giờ đã qua nhiều năm, nhưng Tần Hiểu Hiểu thật sự chưa từng tiếp nhận hắn, bất quá chỉ là lịch sự thôi, lúc này lại bị Nhậm Thiên Dã nói toẹt ra, làm cho hắn không thể nén giận, hét một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Nhậm Thiên Dã nhướng mày chỉ về phía phòng ngủ của Lạc Nhi, sau đó hài lòng thấy A Duy để tay xuống, rất tốt, ván này anh thắng, sau đó anh đi ra khỏi cửa với tâm trạng vô cùng tốt.