Chương 110: Theo đuổi vợ yêu
Edit: Minh Hạnh
Beta: Mặc Doanh RF
Đối với tiếng gọi Nhậm phu nhân này, Tần Hiểu Hiểu không gấp gáp phản bác, cô chỉ khẽ mỉm cười với Kim Thuẫn, rồi ngồi lên xe theo bọn họ trở về.
Mình vừa tới thành phố, ở khách sạn chi bằng tới nhà của người đàn ông này thì thoải mái hơn, huống chi lúc trước bọn họ cũng đã thỏa thuận, hiện tại cô vừa vặn thực hiện ước định cùng anh đi bệnh viện thăm mẹ Nhậm. Trong bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố, diệp gia quán, Nhậm Thiên Dã kéo cánh tay Tần Hiểu Hiểu đi vào. Mùi thuốc sát trùng xông vào mũi khiến cho Tần Hiểu Hiểu cau mày, mùi này làm cho cô nhớ tới chuyện cũ nhiều năm trước, mẹ đã từng nằm ở nơi lạnh lẽo này, mà hung thủ hiện giờ vẫn còn sống rất tốt, thậm chí không có có một chút hối hận nào.
Ting– thang máy đến phòng bệnh VIP ở lầu 8, hai người đi về hướng phòng bệnh ở trong cùng, đẩy cửa ra, một người phụ nữ trung niên đang thở bằng máy hô hấp nằm trên giường, lúc này hai mắt bà đang nhắm lại, sắc mặt tiều tụy, vàng như nến.
Hai người mặc đồ vô khuẩn đứng ở hai bên, Nhậm Thiên Dã mặt mày ủ ê, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì?”
Tu Mục đeo khẩu trang đứng ở bên cạnh anh nhẹ giọng nói: “Bác gái bị ung thư ɖú giai đoạn cuối, vốn dĩ hóa trị đã khống chế được bệnh tình, nhưng bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, cho nên lần này tốt nhất anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi, ầy…”
Tu Mục vỗ vỗ bả vai Nhậm Thiên Dã an ủi, sau đó rời khỏi phòng bệnh, trước khi ra khỏi phòng bệnh, hắn nhìn thoáng qua Tần Hiểu Hiểu đứng đối diện, ánh mắt nhẹ nhõm, rốt cục cô cũng trở lại.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, mẹ Nhậm chậm rãi mở mắt ra, ý bảo mình có lời muốn nói. Nhậm Thiên Dã nghiêng người về phía trước, cúi người sát đến bên môi mẹ Nhậm: “Mẹ, mẹ có chuyện gì từ từ nói.”
Mẹ Nhậm mở đôi mắt suy yếu, há miệng nói: “Dã, con trai, con, con cuối cùng cũng trở lại.” Nói xong câu đó, mẹ Nhậm há mồm thở dốc, thật lâu mới khôi phục lại bình thường.
“Mẹ, mẹ xem, con dắt ai về cho mẹ đây?”
Nhậm Thiên Dã kéo Tần Hiểu Hiểu qua, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Mẹ Nhậm đảo tròng mắt, khi bà nhìn thấy rõ cô gái trước mắt, bà kích động há mồm thở dốc, trong mắt cũng tràn đầy nước mắt, cuối cùng bà tốn rất nhiều sức lực mới nâng tay lên được một chút, muốn bắt được bàn tay nhỏ bé của Tần Hiểu Hiểu.
Tần Hiểu Hiểu tinh mắt đặt tay vào lòng bàn tay của mẹ Nhậm, mẹ Nhậm hài lòng khẽ gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Tần Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua Nhậm Thiên Dã, anh vẫn chăm chú nhìn mẹ đang bệnh nặng trên giường, cô quay đầu lại nhìn mẹ Nhậm, khẽ nói: “Con không đi, mẹ hãy dưỡng bệnh cho tốt.”
“Tốt, tốt, không đi là tốt.”
“Mẹ, mẹ đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi nhiều vào, bọn con sẽ ngồi ở bên cạnh, sẽ không đi.”
“Tốt, tốt.”
Mẹ Nhậm rất vui, bà giao bàn tay nhỏ bé của Tần Hiểu Hiểu cho Nhậm Thiên Dã, sau đó cười hài lòng, chỉ một lát sau, có lẽ là do không chống lại được bệnh tình, bà lại ngủ mê man. Nhậm Thiên Dã lẳng lặng nhìn mẹ Nhậm đang ngủ say, lòng bàn tay đang nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Hiểu Hiểu vẫn không hề buông ra.
Lúc này, cửa bị người ta mở ra, Tu Mục đi vào, hắn nhìn thoáng qua mẹ Nhậm ngủ trên giường, nhỏ giọng nói với anh: “Hôm nay hai người đi về nghỉ ngơi trước đi, bác gái có tôi chăm sóc, yên tâm đi.”
“Được, nhờ cậu A Tu, có chuyện gì lập tức điện thoại cho tôi.”
“Được.”
Sắc mặt Nhậm Thiên Dã ngưng trọng kéo Tần Hiểu Hiểu đi ra phòng bệnh, bàn tay đang nắm tay cô cũng siết chặt thêm vài phần: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tần Hiểu Hiểu gật đầu, đi theo anh tới thang máy, đến dưới lầu, Kim Thuẫn đã đợi sẳn: “Nhậm tổng, Nhậm phu nhân mời lên xe.”
Hai người bước lên, Kim Thuẫn khởi động xe: “Tổng giám đốc, chúng ta đi đâu?”
“Về biệt thự trước đi.”
“Vâng.”
Xe hơi an ổn chạy về biệt thự. Khi dừng lại, Nhậm Thiên Dã săn sóc mở cửa xe cho cô, Tần Hiểu Hiểu bước xuống xe, trong nháy mắt khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cô chợt có cảm giác quen thuộc. Biệt thự được sửa sang lại y như lúc cô đi, toàn bộ đều không có gì thay đổi, Nhậm Thiên Dã nhìn thấy sự biến hóa trong mắt cô, đôi mắt sáng lên: “Nhớ lại cái gì sao?”
Tần Hiểu Hiểu gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, trong mắt có chút không xác định, hoang mang, nghi hoặc.
Nhậm Thiên Dã khẽ thở dài, nhẹ đến mức ngay cả chính anh cũng không nghe thấy, anh tự nói với mình ở trong lòng, không sao, chỉ cần cô trở lại là tốt rồi.
Bởi vì anh bị thương, lại phải đi một quãng đường dài, mới vừa xuống máy bay lại đi thẳng tới bệnh viện, cho nên hiện tại sắc mặt anh không tốt, ho khan vài cái…
“Nhậm Thiên Dã, tôi đã làm xong thỏa thuận, bây giờ tôi đã đưa anh về an toàn, lần này hai chúng ta đã xong.”
“Cô Tần, em đừng quên anh là vì em mới bị thương.”
“Cho nên?”
“Anh muốn em ở cùng với anh, cho đến khi thân thể anh khôi phục em mới được đi.”
“Hừ – -” Tần Hiểu Hiểu kéo cằm suy tư: “Như vậy – – “
“Trong thời gian này anh có thể phái người ở trong thành phố giúp em hỏi thăm tin tức mà em muốn, tài liệu, người…”
“Đồng ý.”
Nghe được Tần Hiểu Hiểu sảng khoái đáp ứng, trên mặt Nhậm Thiên Dã hiện lên nụ cười thỏa mãn, hơn nữa còn có chút đắc ý, nhỏ vênh váo, Hiểu bảo bối, em mau nhớ lại đi.
Gíup anh vào phòng ngủ, Tần Hiểu Hiểu cũng có chút mệt mỏi. Trước tiên cô cho anh uống thuốc, sau đó cô lại gọi đồ ăn ở ngoài, pass: diepgiaquan, làm xong những việc này, cô thở ra một hơi dài: “Được rồi, bây giờ tôi đi nghỉ ngơi.”
“Đi đâu?” Đôi mắt Nhậm Thiên Dã sáng như sao, nheo lại.
“Hả? Nơi này của anh có nhiều phòng như vậy, tùy tiện cho tôi một phòng là được.”
“Vậy thì ở đây được rồi.”
“Cái gì?! Đây là phòng của anh.”
“Cũng là của em.”
“Được, là của tôi vậy mời anh di giá đi nơi khác.”
“Di giá?” Nhậm Thiên Dã vỗ vỗ bên kia giường, mắt đầy hàm ý: “Xem ra cô Tần là sợ ngủ chung với tôi nhỉ? Em cũng ghét bỏ anh là bệnh nhân? Vậy hợp đồng của chúng ta – – – “
“Được rồi, tôi ở đây.” Tần Hiểu Hiểu đi đến trước mặt anh, nghiêng người nói nhỏ: “Tôi sẽ cố gắng hầu hạ Nhậm tổng, diệp gia quán, cũng xin anh khỏi bệnh nhanh một chút.”
“Được cô Tần đích thân chăm sóc, anh nghĩ mình nhất định sẽ khỏi rất nhanh.”
“Hy vọng là như vậy.”
“Nhất định.” Nhậm Thiên Dã khẳng định trả lời, sau đó làm trò khêu khêu mi, mở miệng: “Như vậy nhiệm vụ bây giờ chính là ngủ cùng với bệnh nhân.”
Còn không chờ Tần Hiểu Hiểu kịp phản ứng, cô đã bị anh ôm lên giường lớn: “Này, buông ra!”
“Không muốn, anh là bệnh nhân.”
“Còn không buông tay? Có tin tôi đánh anh tàn phế hay không?!”
“Được, sau đó chúng ta có thể kéo dài thỏa thuận.”
“Anh – – -.” Tần Hiểu Hiểu oán hận trừng mắt nhìn anh một cái.
Anh chỉ trả lời cô hai chữ: “Đi ngủ.”
Một tuần trôi qua rất nhanh, thân thể Nhậm Thiên Dã đã khôi phục như thường, chỉ là anh vẫn giả bộ bệnh, giả bộ đáng thương để được cô đồng tình, thậm chí tất cả khổ nhục kế đều đem ra xài hết, chỉ là bản mặt dày của anh càng làm cho cô không đếm xỉa đến anh.
“Hiểu Hiểu, anh khát.”
Cô không chớp mắt đưa lên một ly nước sôi để nguội.
Anh uống một ngụm, phát hiện cô không để ý mình, trong nháy mắt anh nảy ra ý hay: “Khụ khụ khụ… Hiểu Hiểu, anh, anh khó chịu quá! Anh, anh không thở nổi.”
“Cho anh.”
Tần Hiểu Hiểu tiện tay cầm một bình dưỡng khí đưa tới, sau đó bình tĩnh tiếp tục đan khăn quàng cổ của cô.
Nhậm Thiên Dã không cam lòng nhận lấy bình dưỡng khí vụng về hít vài hơi, tiếp tục nghĩ chiêu khác.
Chỉ chốc lát anh nhắm mắt lại giả bộ ngủ, miệng lại giả bộ mơ màng nói: “Hiểu bảo bối, bảo bối của anh, ông xã rất nhớ em, rất nhớ em.” Nói xong chữ cuối cùng, anh nhắm mắt lại “mộng du” chỉ một vị trí trên người Tần Hiểu Hiểu: “Anh muốn nơi này, em biết mà.”
Buổi tối, anh được như ý nguyện ăn tim xào, trong ánh mắt lại tràn đầy sự bực bội: “Tần Hiểu Hiểu!”
“Sao vậy? Ăn không ngon?”
“Em cảm thấy như thế nào?”
Cô gắp một miếng bỏ vào trong miệng: “Ừ, rất tươi.”
“Còn gì nữa không?”
Hiểu Hiểu vô tội nhún vai: “Nhậm tổng, ăn nhanh đi, đồ ăn nguội lạnh ăn không ngon đâu, đây chính là buổi chiều tôi chạy ba cái siêu thị mới mua được đồ tươi đó, sao đây, anh còn có cái gì không hài lòng sao?”
Đôi mắt sắc bén của Nhậm Thiên Dã dần hiện ra màu xám xịt, lạch cạch – – âm thanh chiếc đũa bị quăng xuống đất: “Hiểu Hiểu, anh muốn chính là tim của em, lòng của em! Giao trái tim của em cho anh được không?!”
Tần Hiểu Hiểu vốn đang cười tươi như hoa đào, gương mặt từ từ cứng lại, cô dùng sức đẩy Nhậm Thiên Dã đang giữ chặt mình ra, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn anh, cười hết sức châm chọc: “Nhậm tổng không giống như người thích nói giỡn, cho anh trái tim, tôi phải dùng cái gì để kéo dài mạng sống đây? Thật xin lỗi, cho anh trái tim của tôi, tôi đây không làm được.”
“Tại sao, tại sao không được?!”
“Bởi vì tôi chưa bao giờ tin tưởng đàn ông.”
“Vậy em còn muốn anh tr.a tài liệu giúp em?”
“Đây chỉ là một cái hợp đồng không phải sao?”
“Vậy bây giờ?”
“Bây giờ Nhậm tổng đã có thể tức giận, vừa rồi tiếng nói lại vang vọng như tiếng chuông, vậy tôi lại càng chắc chắn anh đã khỏe rồi, như vậy, hợp đồng của chúng ta đến đây là kết thúc.”