Chương 6
*Edit: Bilundethuong*
*Sau tiếng đóng cửa trong phòng lại một lần nữa im lặng.*
*Qua một hồi lâu, Bạch Trọng Kiếm mới bước ra sau Hình Phong.*
*“Không sao chứ? Đừng ôm chặt như vậy, nếu không tiêu tử này sẽ bị ngạt thở ch.ết.”*
*Chủ yếu là gã đang nóng lòng biết chuyện này rốt cục là gì, cho nên không thức thời mà quấy rấy bọn hắn đang ấm áp, cũng chính vì vậy mà bị trúng ngay một ánh mắt sắc bén của Bạch Lộ Hàn.*
*Hình Phong ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, khác hẳn vẻ tức giận hung bạo vừa rồi, lúc này nhìn cậu giống như là một đứa trẻ con, có vẻ vô cùng yếu ớt.*
*Bạch Trọng Kiếm sững sờ, chân tay có chút luống cuống.*
*“Sao? có chuyện gì xảy ra? cậu có khỏe không?”*
*Gã chỉ xử lý qua nước mắt của nữ nhân, còn chưa có giải quyết qua vấn đề khi nam nhân rơi lệ.*
*Hình Phong lắc lắc đầu, đem Bạch Lộ Hàn đặt vào trong nôi.*
*“Ê a”*
*Ấm áp bỗng chốc bị biến mất, Bạch Lộ Hàn bất mãn kêu lên, lại không thể che hết từng đợt sóng âu sầu cùng lo lắng, vì Hình Phong đang đau thương rơi lệ.*
*“Có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không?”*
*Bạch Trọng Kiếm bình tĩnh lại, quyết định hỏi thẳng vào vấn đề, nếu không phải là Hình Phong thuộc dạng kín như hũ nút, đợi đến ngày mai cũng chưa chắc hỏi ra vấn đề.*
*Trong nôi Bạch Lộ Hàn cũng mở to đôi mắt ra chờ đợi, mau chóng muốn nghe Hình Phong trả lời.*
*Hình Phong không nói, nhẹ nhàng đẩy đẩy nôi, ánh mắt chống rỗng nhìn ra xa, nửa ngày cậu mới cất lên giọng nói phảng phất sự sâu lắng.*
*“Người đàn ông đó là cha của cục cưng, cũng là nguyên nhân khiến chị gái tôi tự sát…”*
*Bạch Trọng Kiếm sau khi nghe rõ đâu đuôi sự việc, suy nghĩ một lát rồi nói:*
*“Nói cách khác Kiều Cát Chi đến đây là muốn đón đứa bé kia về nhà”*
*Nhưng linh hồn trong người đứa bé kia vốn không phải là của nó, mà là lão anh y Bạch Lộ Hàn a!*
*“Người đó…hắn cướp đi người thân duy nhất của tôi thì thôi, bây giờ lại còn định cướp đi đứa bé mà chị gái tôi để lại”*
*Mắt Hình Phong lóe lên kia căm hận.*
*“Tôi thực sự không cách nào tha thứ cho hắn”*
*“Cậu không thấy là có điều gì kì lạ sao? Lúc trước hắn không nhận chị gái cậu, bây giờ lại chạy đến đòi con, trước sau cũng chưa đến một năm rưỡi, việc này có phải là quá nhanh không?”*
*Bạch Trọng Kiếm cẩn thận nói ra nghi vấn của gã.*
*“Kiều Cát Chi kết hôn vào nửa năm trước, nghe nói là kết hôn với con nhà Triệu gia, đối phương là thiên kim tiểu thư xí nghiệp Triệu thị. Vợ của hắn sao có thể đồng ý cho hắn mang đứa con ngoài giá thú về nhà chứ?”*
*Hình Phong lắc đầu.*
*“Tôi cũng không hiểu, tuy tôi không rõ mục đích của hắn là gì, nhưng nếu hắn dám động đến cục cưng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn”*
*Cậu vừa nói những lời này vừa nghiến răng nghiến lợi.*
*“Ê a” Bạch Lộ Hàn cầm ngón tay cậu, ý đồ muốn kéo lại sự chú ý của cậu.*
*Hình Phong cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt long lanh trong suốt của đứa trẻ, cùng với khuôn mặt ngây thơ của hắn. Cậu nở nụ cười nhẹ, đem bàn tay cục cưng áp vào một bên má, nhẹ giọng nói:*
*“Cục cưng đừng lo lắng, cậu nhất định sẽ bảo vệ con”*
*“A Phong”*
*Bạch Trọng Kiếm đột nhiên lên tiếng.*
*“Cậu có cần tôi điều tr.a giúp thông tin sư việc không?”*
*Hình Phong nhìn về phía gã, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu.*
*“Điều tra?”*
*“Đúng thế, chẳng lẽ cậu không sợ hắn gây điều gì bất lợi cho cậu sao?”*
*“Điều tr.a được sao?”*
*Hình Phong không chắc chắn hỏi.*
*“Đương nhiên” Bạch Trọng Kiếm vỗ vỗ vai cậu “Đã là bạn bè, xem như là tạ lễ mấy ngày nay được cậu khoản đãi”*
*Chút chuyện đó với gã có là gì, mở công ty thám tử là nghề phụ của gã, hơn nữa gần đây gã dùng việc phụ đó thay cho việc chính, dùng phụ giúp chính, cho nên không ít lần Bạch Lộ Ngâm trúng dự án lớn.*
*Hình Phong cảm kích nhìn hắn “Vậy thì làm phiền anh”*
*Bạch Trọng Kiếm liếc mắt về phía Bạch Lộ Hàn, thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn rất là không thoải mái, trở thành người vô hình giữa hai người, làm hắn rất không vui, cảm giác, cảm thấy có chỗ nào…*
*Đau đớn….*
*Không đúng.*
*Tuy nhiên thấy Bạch Trọng Kiếm giúp đỡ Hình Phong, làm hắn thoáng an tâm, nhưng có điều trong lòng hơi bất mãn, bởi vì chính hắn cũng có thể giải quyết sự việc, nếu như không phải…nếu như không phải hắn trong thân thể đứa bé, hắn cũng không cần phải lo lắng.*
*Nhìn thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Bạch Lộ Hàn đáy lòng thất vọng đau khổ cùng ghen tị giống như đang bị khống chế. Hắn cũng không phát giác ra mình đang dùng ánh mắt tràn ngập ghen ghét nhìn chòng chọc vào vẻ mặt trêu tức đắc ý của Bạch Trọng Kiếm, hận không thể đem khuôn mặt đắc ý kia đập nát. Lại quay sang nhìn Bạch Lộ Hàn, khóe môi cong lên thành nụ cười, phảng phất giống như vầng trăng lưỡi liềm, đẹp và động lòng người, có một loại quyến rũ không thể nói, làm cho người ta tim đập thình thịch…*
*Nếu như, nếu như nụ cười này là dành cho hắn….*
*Nếu như…hắn có thể dùng thân hình trưởng thành mà hôn vào đôi môi đó*
*Nếu như…hắn không phải là đứa trẻ…*
*Đáng ch.ết! Tại sao lại bỗng dưng mà rơi vào thân thể của một đứa trẻ chẳng làm gì nổi thế này?*
******
*Vài ngày sau, Bạch Trọng Kiếm đều không đến, có lẽ là do bận rộn điều tr.a về Kiều Cát Chi a? Tóm lại không phải nhìn thấy gã, điều này làm cho Bạch Lộ Hàn cao hứng vô cùng. Có chút việc để cho Bạch Trọng Kiếm bận rộn cũng tốt, đỡ bị gã đến quấy rầy, ảnh hưởng tới thế giới hạnh phúc của hai người bọn họ. Bạch Lộ Hàn không biết từ lúc nào, đã biến Hình Phong trở thành vật sở hữu của riêng hắn, những người khác đối với hắn chỉ là tạp nham hạ đẳng, tuyệt đối không được hoan nghênh.*
*Ví dụ như là người đàn ông ngồi trước mặt Hình Phong lúc này.*
*Buổi sáng hôm nay, xuất hiện một vị khách (ngoại trừ kẻ ăn không ngồi rồi Bạch Trọng Kiếm) bỗng nhiên quang lâm đến nhà Hình Phong, cũng không nên nói là bỗng nhiên, sáng sớm Hình Phong nói chuyện qua điện thoại về mười mấy hai mươi chương gì đó, cuối cùng hình như là hẹn Nhà xuất bản đến nhà bàn công chuyện.*
*Vốn là không có cái gì, có thể là Hình Phong sau khi cho hắn uống sữa rồi lại thả vào nôi, rồi đi đến phòng khách đợi. Khi khách đến, bọn họ không biết là thảo luận cái gì mà quá chăm trú, hoàn toàn đem nhét hắn vào sau óc, điều này làm Bạch Lộ Hàn rất là bất mãn.*
*Cái gì chứ, dù công việc bận rộn cũng không thể bỏ rơi hắn chứ.*
*Bị Hình Phong nuông chiều quen, Bạch Lộ Hàn ở trong phòng ngủ ê a kêu lên kháng nghị, Hình Phong quả nhiên thất kinh chạy vào xem hắn.*
*“Cục cưng, có chuyện gì vậy?”*
*“Ê a”*
*Bạch Lộ Hàn hướng cậu vươn tay.*
*Thật nhàm chán, ôm một cái nào!*
*Tề Thiên Phái nhìn theo Hình Phong từ phòng ngủ bước ra trong lòng còn bế một đứa bé, không khỏi mở to hai mắt.*
*“Hình tiên sinh, cậu có con rồi sao?”*
*Nhìn qua, khuôn mặt của Hình Phong thường bị cho là một sinh viên, trên thực tế thì đã là một người đàn ông 25 tuổi, như vậy có con cũng không có gì là kì lạ.*
*“Đây là cháu trai tôi” Hình Phong cười cười nói “Tề tiên sinh, thật có lỗi, có thể nó đã đói bụng, tôi phải đi đun sữa cho nó, đợi lát nữa bàn tiếp được không?”*
*Tề Thiên Phái ra dấu cứ tự nhiên, sau đó, mới hiếu kì nhìn Hình Phong đút sữa cho Bạch Lộ Hàn, thủ pháp thuân thục làm cho anh vô cùng kinh ngạc. Thật sự nhìn Hình Phong có thể chăm sóc trẻ con, điều này mới thể hiện cậu là một người đàn ông tốt nha? Bây giờ nói đến việc trông trẻ con, lại còn là do một người đàn ông lại càng làm cho người ta thương cảm.*
*Bạch Lộ Hàn một chút cũng không đói bụng, nhưng khi Hình Phong mang bĩnh sữa đến bên cạnh thì hắn lại ngoan ngoãn há miệng uống, mắt to như hạt ngọc không quên chớp chớp nhanh lấy một cái tỏ vẻ dễ thương.*
*Biểu hiện này là sao? Thật không hiểu nổi.*
*Bạch Lộ Hàn phát hiện mình không thích người kia, nói chính xác, bất kể là nam hay nữ, cứ tiếp cận Hình Phong, hắn cũng không thích! Thực tế là Bạch Trọng Kiếm là một tên đáng ghét nhất.*
*“Hình tiên sinh, cậu từ chối lời mời đi ăn ở nhà hàng để bàn chuyện, không phải là vì đứa bé này chứ?”*
*Tề Thiên Phái đưa ra nghi vấn hỏi.*
*Hình Phong có chút ngại ngùng gãi gãi đầu.*
*“Đem trẻ con đến nhà hàng thì không tiện, hơn nữa chúng ta lại bàn công chuyện, không tiện chăm sóc nó, nhưng mà tôi lại không muốn người khác chăm sóc nó”*
*Từ sau khi Kiều Cát Chi tuyên bố sẽ không buông tha cục cưng, cậu một mực lo lắng Kiều Cát Chi sẽ làm gì, cho nên một bước cũng không muốn rời xa cục cưng.*
*“Mẹ của đứa bé kia đâu?”*
*Tề Thiên Phái thuận miệng hỏi.*
*Ánh mắt Hình Phong chợt ảm đạm.*
*“Chị gái tôi….hai tháng trước đã qua đời”*
*Tề Thiên Phái sững sờ, liền nói xin lỗi.*
*“Tôi thực sự xin lỗi, tôi không nên…”*
*“Không có gì, dù sao cũng là chuyện quá khứ”*
*Hình Phong khẽ cười đáp lại.*
*Người ch.ết không thể sống lại, cái này là do khi cậu chứng kiến thi thể của chị gái mình đã tự nói, không phải sao? Cho dù cậu ngàn lần không tin, thì chị gái cũng không thể trở về, chỉ hi vọng rằng nàng có thể gặp mặt được ba mẹ ở nơi đó.*
*Tề Thiên Phái yên lặng không nói gì, trong lòng cảm thấy áy náy. Khi mới vào làm ở Nhà xuất bản, lý lịch của Hình Phong có ghi vốn là giáo viên, dùng khả năng của cậu, từ bỏ nghề giáo viên đến nhà xuất bản làm một người phiên dịch nhỏ bé, có lẽ cũng là vì đứa bé này?*
*“Hình tiên sinh, cậu một mình nuôi dưỡng đứa bé này, có phải là rất vất vả không? Có người thân khác giúp đỡ không?” anh đồng tình hỏi tiếp.*
*Hình Phong nhìn xuống Bạch Lộ Hàn trong lòng.*
*“Tôi không còn ai thân thích. Điều này không vất vả gì cả, chỉ cần cục cưng có thể khỏe mạnh phát triển, những điều khác không có gì quan trọng cả.”*
*Tề Thiên Phái nghe xong lại thầm trách mình lắm mồm, đồng thời đối với người con trai trước mắt này lại nảy lên một sự kính trọng. Đây chẳng phải là một người đàn ông tốt sao? Căn bản là hình tượng của một người cha tốt, mặc dù chỉ là cậu của một đứa bé.*
*Anh nghĩ nghĩ lại hỏi “Hình tiên sinh, cậu có muốn biên tập toàn bộ sách ở Nhà xuất bản không”*
*“Cái gì?”*
*Chủ đề đột ngột thay đổi, Hình Phong giật mình.*
*“Bằng công việc dịch sách đơn giản ở nhà xuất bản trước mắt có quá túng quẫn không? Nuôi một đứa trẻ không dễ dàng, thực tế trẻ con lớn rất nhanh, vừa phải mua bảo hiểm, rồi tiền chữa trị, chắc chắn tốn rất nhiều tiền, cậu không lo lắng cho thu nhập của mình không?”*
*“Tôi…có thể làm được chứ?”*
*Hình Phong đương nhiên muốn một công việc kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng cậu không phải là người thích bon chen, hơn nữa cũng không chắc mình có thể đảm nhiệm được công việc này.*
*“Tuy cậu chỉ làm ở nhà xuất bản của tôi hơn một tháng, nhưng những sách mà cậu dịch, văn chương rất sâu sắc, chỉ làm một phiên dịch thật đáng tiếc. Gần đây nhà xuất bản chúng tôi đang định ra một loạt sách, cần có người chỉnh sửa biên tập lại toàn bộ, tôi muốn đề cử cậu làm việc này, cậu xem có được không?”*
*Tề Thiên Phái động lòng trắc ẩn, hi vọng có thể giúp đỡ Hình Phong đỡ vất vả.*
*“Thật vậy sao?” Hình Phong vui sướng kinh ngạc.*
*Bình thường mà nói, Nhà xuất bản ít khi ưu đãi với người mới như vậy, thực tế loại hình này chính là Working at home.*
*“Cậu hoàn hoàn toàn có năng lực, tôi sẽ đề nghị với Tổng biên tập. Ngoài ra cậu còn có thể tự mình viết sách, dù sao cậu cũng từng làm trong ngành giáo dục, ở phương diện này có kinh nghiệm hơn” Tề Thiên Phái cười nói “Yên tâm, những công việc này có thể làm ở nhà, sau đó, có thể vẽ truyền thần bằng máy tính hoặc viết tay là được”*
*“…Thật sự rất cảm ơn anh”*
*Hình Phong vô cùng cảm kích nói, nhưng Bạch Lộ Hàn thì không như vậy.*
*Đừng có coi ai cũng là người tốt như vậy chứ, hơi chút là cảm động như một đứa ngốc! Cậu nên cảnh giác với người khác! Cậu chẳng lẽ không có nghe qua?*
*Bạch Lộ Hàn tức giận trừng mắt với Tề Thiên Phái, cũng không kì lạ, đơn giản là chỉ muốn Hình Phong cười với hắn, tính độc chiếm của trẻ con cứ thế bành trướng trong người hắn.*
******
*Lúc Tề Thiên Phái đi về, cũng là 5h chiều. Hình Phong chuẩn bị nấu cơm, trước kia cậu không quan tâm đến chuyện ăn uống, kết quả là bị Bạch Trọng Kiếm làm cho mưa dầm thấm đất, tâm lý cũng dần dần kháng cự với mì gói, dù sao ăn nhiều thứ đó cũng không tốt cho cơ thể.*
*Con người trên đời, chính là nên ăn uống tốt, nếu không đến lúc già mỹ vị nhân gian cũng không ăn được thì hối hận cũng không kịp, cho nên ăn được thì cứ ăn, đừng đợi đến lúc rụng hết răng có muốn ăn cũng không ăn được.*
*Đây là lời Bạch Trọng Kiếm nói, dùng quan điểm của gã, con người vui vẻ nhất là việc ăn, cái gì khác cũng có thể không có, chỉ có không thể không ăn, chẳng những phải ăn no bụng, mà phải ăn thật ngon.*
*Đây là điển hình của người theo chủ nghĩa sinh tồn.*
*Tuy Bạch Trọng Kiếm và Bạch Lộ Ngâm đều xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng cũng không có thói ăn chơi trác táng, đây là nguyên nhân khiến Hình Phong cảm thấy rất vui vì đã quen biết bọn họ, áy náy về việc chị gái là nguyên nhân gây ra bi thương cho gia đình họ cũng bởi vì vậy mà giảm đi không ít. Đương nhiên cậu cũng rất mong muốn cho người vô tội là Bạch Lộ Hàn có thể mau chóng tỉnh lại.*
*Mở tủ lạnh ra, bên trong rỗng tuếch.*
*Hình Phong ngẩn ngơ, mới nhớ tới lương thực dự trữ trong nửa tháng bởi vì Bạch Trọng Kiếm đến ăn đã bị tiêu diệt sạch, buổi trưa hôm nay chỉ ăn qua sủi cảo đông lạnh. Không có nguyên liệu, đành phải đi siêu thị mua, cũng may thời gian còn sớm.*
*“Cục cưng, cùng cậu đi siêu thị mua đồ nha”*
*Hình Phong nói xong, lấy một chiếc áo khoác nhỏ mặc cho Bạch Lộ Hàn, cũng đi luôn cả tất cho hắn, cách ăn mặc như một con búp bê đi ra ngoài.*
*Siêu thị vẫn là ồn ào, hối hả, giống như là có gian hàng giảm giá vậy, đi qua đị lại cũng chỉ toàn những người phụ nữ trong gia đình, độc thân có, có tiểu viên chức, có học sinh, có đủ loại người, chỉ cần là giai cấp bình dân, tới đây mục đích chỉ có một, vì kế sinh nhai, bởi vậy xuất hiện một người trẻ tuổi như Hình Phong đẩy theo một đứa bé khiến mọi người không khỏi tò mò, nhiều người cho rằng đó là một người cha độc thân, dù sao cũng không khác sự thật là mấy, cậu tuy là cậu của cục cưng, trên thực tế cũng không giống như người cha. Ngược lại một đứa bé bụ bẫm trắng trẻo như Bạch Lộ Hàn, hấp dẫn không ít ánh mắt của những bà mẹ.*
*Bạch Lộ Hàn chưa từng đi đến siêu thị như thế này bao giờ, lúc trước khi Hình Phong đi đâu đều nhở bác Phương hàng xóm trông hắn hộ, đây là lần đầu tiên hắn tới, cho nên giờ phút này hắn đang mở to con mắt tròn xoe ra hiếu kì nhìn đông nhìn tây mọi người xung quanh.*
*Thì ra siêu thị là như thế này, thật nhiều người, cái gì cũng nhiều, hơn nữa cũng rất đầy đủ a!*
*Bạch Lộ Hàn trước kia chưa từng chú ý qua những việc này, mua sắm gì cũng là giao cho quản gia hoặc trợ lý đi làm, hôm nay coi như là trải nghiệm qua một kiến thức mới với hắn a.*
*Sủi cảo đông lạnh, ba túi, nấm hương, thịt heo, tất cả đều một gói, súp túi lại đang giảm giá, mua về cũng tốt, dù sao đều phải ăn.*
*Hình Phong một bên lấy đồ, một bên đẩy xe đẩy thực phẩm cùng xe nôi của Hình Phong.*
*Thực phẩm có nhiều nên rất thuận tiện lấy, tốc độ nhanh nên tuyệt đối không ít.*
*Thực phẩm trong xe đẩy cũng dần dần chồng chất cao lên…*
*Vòng vo vài vòng, đã đạt tới độ cao của Bạch Lộ Hàn. Hình Phong lấy nhiều thứ, Bạch Lộ Hàn nhìn cả nửa ngày, đương nhiên cũng không thể làm gì, đành phải thôi.*
*Trứng gà, đậu hũ, rau dưa tất cả đều không thể thiếu…*
*Gia vị hình như cũng đã hết….*
*Hình Phong đi qua đi lại, đến gian bán thực phẩm dành cho trẻ em, cậu lại không quên mua sắm cho Bạch Lộ Hàn một đống lớn.*
*“Cục cưng, có rất nhiều loại sản phẩm mới nha, mỗi loại mua về thử dùng xem có tốt không?”*
*Chịu ảnh hưởng của Bạch Trọng Kiếm, Hình Phong cũng dần trở nên đa dạng hóa nhiều thứ. Ngoại trừ có hơi nguyên tắc một chút, nhưng cậu lại là người rất dễ chịu sự ảnh hưởng của bên ngoài.*
*Trẻ con thì còn chưa có mọc răng, Bạch Lộ Hàn cảm thấy ăn cái gì chả giống nhau, cho nên với đề nghị của Hình Phong cũng không cảm thấy hứng thú lắm.*
*“Riêng bột trẻ con, thì có hoa sinh, ma hoàng, hạnh đào, hạnh nhân, lắm vị quá”*
*Hình Phong vừa nói với Bạch Lộ Hàn vừa lấy một túi để vào trong xe đẩy.*
*Sau đó đến khu đồ dùng của trẻ con, Hình Phong dừng lại, lấy cái gì đó làm cho Bạch Lộ Hàn biến sắc.*
*Cái này…là cái gì?*
*Bạch Lộ Hàn trừng mắt nhìn túi đồ được vứt vào có hình hoạt họa gì đó, trên bìa có ghi rành mạch “Tã cho trẻ em” bốn chữ to đùng.*
*Sau đó, cậu lại vứt xuống một bao nữa….*
*Lại một bao…*
*Này, mua nhiều thứ này làm cái gì?*
*“Ê a!?”*
*Bạch Lộ Hàn không nhịn được nữa kêu lên.*
*Hình Phong tổng cộng lấy ba gói, hơn nữa một gói có 50 cái! Ba năm mười lăm, tổng cộng 150 cái, hắn làm gì có đái dầm nhiều như thế chứ?*
*Khá giả quá nhỉ!?*
*“Cục cưng, những thứ này đều là cho con dùng đấy”*
*Hình Phong còn đặc biệt giải thích rõ ràng.*
*Mặt Bạch Lộ Hàn thoáng cái đỏ như tôm luộc.*
*“Ê a ê a!”*
*Hắn vừa thẹn vừa giận kêu lên.*
*Không cần cậu nhiều chuyện nha!*
*Những thứ này nếu bị Bạch Trọng Kiếm nhìn thấy, nhất định sẽ lại cười đến rút gân! hắn chắc chắn sẽ bị giễu cợt đến trăm ngàn lần.*
*Tiếp theo cái gì mà phấn cho trẻ em, đủ loại cho trẻ em như mưa rơi xuống xe, cái xe đẩy này đã có thể coi là ngọn núi nhỏ rồi.*
*“Tốt, không chênh lệch mấy”*
*Hình Phong nhìn những thứ trong xe đẩy, tính ra một chút giá cả, liền đẩy xe hướng đến quầy thu ngân.*
*“Ai da!”*
*Một người phụ nữ đi bên cạnh, Hình Phong chẳng may va vào, đồ trong giỏ bị đổ rầm xuống đất.*
*“Ôi, thật xin lỗi”*
*Hình Phong cuống quýt xin lỗi.*
*Người phụ nữ kia một bên nhặt đồ đạc một bên quát Hình Phong.*
*“Còn đứng sững đấy làm gì, mau giúp tôi nhặt đi! Tôi không có thời gian rảnh đâu!”*
*“A….vâng!”*
*Hình Phong vội vàng để xe đẩy sang bên cạnh, ngồi xổm xuống nhặt mấy thứ đồ bị rơi.*
*Thật vất vả mới nhặt xong, người phụ nữ kia còn khuyến mại cho Hình Phong một cái lườm nguýt, vừa vội vội vàng vàng rời đi như ma đuổi.*
*Thở dài một hơi, Hình Phong đứng thẳng, định đẩy xe đến quầy thu ngân, lại phát hiện ra điều gì làm cậu lạnh sống lưng.*
*Cục cưng? Cục cưng đâu?*
*Cậu trừng mắt nhìn sang phía sau xe đẩy, ngoại trừ đồ đạc chất cao như núi, không còn gì cả! Bạch Lộ Hàn vốn đang ngồi trên xe đẩy lúc này không thấy đâu!*
*Điều này sao có thể chứ?*
*Hình Phong phát hoảng cả lên, cậu nắm chặt tay một người đi qua.*
*“Chị có thấy con của tôi không!? Có hay không?”*
*Người kia sợ tới mức vội vàng dựt khỏi tay cậu, trong miệng thầm mắng kẻ tâm thần rồi chạy mất.*
*Cục cưng, cục cưng có thể ở đâu chứ?*
*Sợ hãi dâng lên, mãnh liệt, hoàn toàn nhấn trìm lý trí của Hình Phong.*
*“Cục cưng, cục cưng, con đang ở đâu?”*
*Hình Phong điên cuồng trong đám đông ở siêu thì mà gào thét.*
*Nghĩ đến trên tivi từng nói đến những kẻ lừa bán trẻ con, điều đó làm cho Hình Phong càng trở nên sợ hãi lo lắng không thể tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ điều gì!*
*Cục cưng không biết đi, như vậy chỉ có một khả năng, là bị người khác bế đi.*
*Là người nào? Họ bắt cục cưng để làm gì?*
*Hình Phong không suy nghĩ gì chạy quanh bốn phía, bắt được người nào liền hỏi ngay.*
*“Ngươi có thấy một đứa bé!? Là ai đã mang nó đi!?”*
*“Các người có nhìn thấy con của tôi không?”*
*Mọi người nhìn cậu như kẻ tâm thần đang điên cuồng gào thét, đều tỏ ra sợ hãi chạy mất, sau một hồi hỗn loạn, nhân viên quản lý siêu thị xuất hiện.*
*“Tiên sinh, xin bình tĩnh! Xin hỏi có chuyện gì xảy ra?”*
*Hình Phong liền nắm chặt cổ áo người đó.*
*“Con của tôi….anh có nhìn thấy không? Là ai mang nó đi?”*
*Nhân viên quản lý siêu thị vội vã cứu vớt cái cổ áo của mình, rồi trấn an cậu.*
*“Ngài không nên kích động, có phải là con trai của ngài bị mất tích không?”*
*“Nó là đứa trẻ mới chưa được nửa tuổi, nhất định là có người bắt nó đi”*
*Hình Phong đau lòng nói, sầu não cơ hồ như đang nhấn trìm con người cậu.*
*Nếu như cậu có thể cẩn thận hơn một chút, nếu như cậu để xe nôi ở ngay trước mắt thì…*
*Cục cưng!*
*“Đứa bé bị bắt đi?”*
*Nhân viên quản lý siêu thị mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng xảy ra.*
*“Nói như vậy, phải lập tức báo cảnh sát!”*
******
*Dưới sự trợ giúp của nhân viên quản lý, Hình Phong đến cục cảnh sát gần đó báo. Sau khi cẩn thận ghi chép về hình dáng, quần áo của đứa bé, cảnh sát nói Hình Phong về nhà chờ tin tức.*
*“Ngài cảnh sát, có thể tìm được không? con của tôi nó…”*
* Không biết là lần thứ bao nhiêu tại cục cảnh sát Hình Phong không kiềm chế được kêu lên.*
*“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, xin chớ nôn nóng nhiều!”*
*Cảnh sát nói như vậy, cũng không cho cậu một câu trả lời chính xác, dù sao tìm người, thực tế lại là một đứa bé, có khi so với truy tìm hung thủ giết người còn khó hơn.*
*“Tôi xin ngài, các vị nhất định phải tìm ra nó, nó là người thân duy nhất của tôi!”*
*Hình Phong cơ hồ nước mắt chảy dài, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà méo mó. Một loại giống tố giống như khi mất đi người chị gái lại một lần nữa xuất hiện với cậu.*
*Nếu như…nếu như, cục cưng có điều gì không hay xảy ra, bảo cậu làm sao có thể đối diện với chị gái ở dưới suối vàng.*
*Mất rất nhiều sức lực, cảnh sát mới khuyên được Hình Phong rời khỏi cục cảnh sát, bảo cậu cứ bình tĩnh chờ tin tức, cũng để nghị lên tòa soạn báo đăng tin tìm người.*
*Một bóng người thất hồn lạc phách ở Hình gia, Hình Phong ngã ngồi trên sàn nhà lạnh băng, sững sờ nhìn mọi thứ trong nhà.*
*Nôi…xe em bé…bình sữa…*
*Vẫn còn đó…*
*Nhưng mà cục cưng lại…*
*Cục cưng!*
*Hình Phong đấm một cái lên sàn nhà, nước mắt cũng theo đó chảy ra.*
*“Reng….”*
*Chuông điện thoại lúc này bỗng reo lên bên tai.*
*Hình Phong giật mình, bắt lấy điện thoại, không đợi cậu nói, đầu bên kia truyền đến hàng loạt lời nói.*
*“A Phong, chuyện của Kiều Cát Chi tôi đã điều tr.a ra, hắn sở dĩ muốn nhận lại đứa trẻ về căn bản bởi vì vợ của hắn không có khả năng sinh con, mà cha mẹ hắn lại đang mong muốn có một đứa cháu về để thừa kế, thế là chú ý đến con của chị gái cậu sinh ra. Cha mẹ của hắn cũng biết chuyện này, tuy ghét bỏ thân phận chị gái cậu không đủ môn đăng hộ đối, nhưng thiên kim Triệu thị lại không sinh được, đành phải tìm cách khác, nói trắng ra, bọn họ là muốn tìm người thừa kế mà thôi….”*
*“Kiều Cát Chi…”*
*Hình Phong thì thào nói, trong đầu lại lóe lên ý nghĩ.*
*Không phải là y chứ…?*
*Hoàn toàn có thể! Bởi vì y từng nói sẽ không buông tha cho cục cưng! Loại người tư lợi như Kiều Cát Chi, vì muốn có cục cưng, nhất định sẽ không từ thủ đoạn.*
*“A Phong?”*
*Bạch Trọng Kiếm nghe ra giọng nói của Hình Phong có gì đó khang khác.*
*“Cậu có đang nghe không đấy? Này!”*
*Cạch.*
*Hình Phong bỏ điện thoại xuống chạy vội ra ngoài cửa.*
*Điện thoại rủ xuống sàn nhà, trong đó âm thanh của Bạch Trọng Kiếm vang lên, lại không có người nghe.*
*Hết chương 6*