Chương 51: Lâm hùng
Rầm... rầm... rầm...
Một trận công kích điên cuồng bên dưới, Phong Trảo thú rút cuộc không chịu nổi, gầm lên một tiếng giận dữ, ngã trên mặt đất ch.ết tại chỗ.
Yêu thú cấp hai, cấp ba bốn phía nhìn thấy Phong Trảo thú tử vong cũng dồn dập tháo lui. Những yêu thú này vốn dĩ là do Phong Trảo thú dẫn dắt mới ra ngoài càn quấy, bây giờ không có Phong Trảo thú dẫn dắt, bầy yêu thú cũng tháo chạy rất nhanh, chỉ có mấy con yêu thú còn ở lại, bốn người lâm Thần công kích bên dưới, tất cả đều bỏ mình.
Thấy tình hình như vậy, Lâm Thần chậm rãi thở phào.
Những yêu thú này đều là từ Mặc Liên sơn mạch đi ra, nếu như Lâm Thần biết sớm tối nay sẽ có bầy yêu thú đột kích, hắn sẽ không qua đêm ở chỗ này.
Lâm Thần cười khổ một tiếng, tâm tư hơi động, quay đầu nhìn về phía xác ch.ết Phong Trảo thú.
Nắm trong tay Tinh Cương kiếm trong tay, hắn chậm rãi hướng xác ch.ết Phong Trảo thú đi tới. Con Phong Trảo thú này có móng là thứ có giá trị nhất, không thể nghi ngờ là nó có hai lợi trảo cùng với nội đan trong cơ thể.
Lợi trảo của Phong Trảo thú so với Huyền Thiết còn cứng rắn hơn, là vật liệu chủ yếu để luyện chế binh khí, không thể nghi ngờ nội đan yêu thú cấp bốn là vật liệu chủ yếu để luyện chế đan dược quý giá.
Nhưng mà Lâm Thần vừa chuẩn bị nhặt lên lợi trảo Phong Trảo thú mà hắn vừa chém xuống, đang muốn cắt kim loại dưới lợi trảo của nó, bỗng một đạo âm thanh lạnh lùng truyền đến.
- Tiểu tử, lập tức thả lợi trảo xuống.
Theo âm thanh vừa rồi, chính là võ giả luyện thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao vốn định cướp đoạt Thanh ô mã của Lâm Thần chậm rãi đi tới, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Lâm Thần.
Mặt khác hai võ giả khác cũng đi tới, một người là luyện thể cảnh tầng thứ chín sơ kỳ, một người là luyện thể cảnh tầng thứ chín trung kỳ.
Lâm Thần lắc đầu một cái nói:
- Hai cái lợi trảo này là của ta, các người lấy cái khác đi.
Thời gian rèn luyện ở Mặc Liên sơn, chém giết rất nhiều yêu quái, hơn nữa thời gian gần đây liên tục tranh đấu, Tinh Cương kiếm trong tay Lâm Thần có chút không sắc bén rồi!
Mà móng vuốt của yêu thú này rất sắc bén, muốn rèn luyện bảo kiếm lên cấp thì chính à dùng tài liệu này.
- Ha ha, ta nói là ngươi lập tức cút cho ta, biết điều thì thứ gì cũng không cần, nếu không... ta cam đoan ngươi tuyệt đối không sống tới ngày mai. Chừa cho ngươi một mạng, tên tự xưng là Tề Thắng - võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín hưng phấn cười nói.
Mặt khác hai võ giả nghe vậy liếc nhau, trong mắt lóe lên một chút lưỡng lự. Ba người bọn họ có thể sống sót đều là do Lâm Thần bảo hộ bọn họ, nếu không e là giờ đây bọn họ đã bỏ mình rồi.
Chẳng qua tài liệu trên người yêu thú cấp bốn rất có giá trị. Nếu như ít đi một người, bọn họ lại có nhiều vật liệu yêu thú hơn.
Hai người này trầm mặc một lát rồi hướng nhìn về bên cạnh, phảng phất không thấy Lâm Thần cùng Tề Thắng.
Thấy tình hình này, sắc mặt Lâm Thần vẫn như cũ, từ tốn nói:
- Ngươi nên cầu nguyện cho ngày mai ngươi còn có thể nhìn được mặt trời mọc mới đúng.
- Ngươi!
Mặt Tề Thắng biến sắc, hừ lạnh nói:
- Tốt! Lẽ ra ta còn muốn tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết điều như vậy thì chớ trách ta thủ đoạn độc ác.
Vừa dứt lời, Tề Thắng mạnh mẽ giơ đại đao của hắn hướng Lâm Thần đánh xuống một đao.
- Toàn Phong trảm!
Đại đao vừa giơ lên, tức khắc nổi lên từng đợt cuồng phong, thời điểm giết Phong Trảo thú, Tề Thắng bỏ khá nhiều công sức thi triển Toàn Phong trảm.
Bất quá đại đao của hắn vừa mới hạ xuống, liền nhìn thấy Lâm Thần rút ra Tinh Cương kiếm, ngay sau đó một thanh kiếm thoáng qua mặt hắn. Tề Thắng chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, tay trái của hắn là bị Lâm Thần chém một nhát.
- A!
Tề Thắng sợ hãi kêu lên, đại đao trong tay run lên, hắn ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra liên tục.
Hai tên võ giả bên cạnh quay đầu kinh ngạc nhìn Lâm Thần. Tề Thắng là võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ chín đỉnh cao, lại bị một kiếm của Lâm Thần đánh cho bị thương.
Phải biết rằng Lâm Thần chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ mà thôi, thực lực của hắn lẽ ra không mạnh như vậy mới đúng.
- Khốn kiếp!
Bị một kiếm của Lâm Thần đánh cho trọng thương, Tề Thắng tức giận mắng to, nhưng nghĩ đến Lâm Thần vừa rồi một kiếm đánh ra rất nhanh, trong lòng không khỏi run lên, đứng tại chỗ hẳn không dám công kích Lâm Thần lần nữa.
Lâm Thần cũng không nhìn Tề Thắng, xoay người cầm Phong Trảo thú cắt móng vuốt của nó, thu vào bên trong trữ vật linh giới, muốn rời đi.
Nhìn Lâm Thần lấy hai móng vuốt của Phong Trảo thú cất đi mà không coi ai ra gì, sắc mặt Tề Thắng trong nháy mắt tái nhợt, hận không thể một đao chém ch.ết Lâm Thần.
Hắn xoay người nhìn hai tên võ giả kia quát.
- Hai vị huynh đệ còn không ra tay, tiểu tử này muốn mang hai móng vuốt đi kìa.
Lúc này hai người liếc nhau nhìn Tề Thắng rồi lại nhìn về phía Lâm Thần.
Hai người chậm rãi đi về hướng Lâm Thần.
- Tiểu tử, để lại móng vuốt!
- Tật phong quyền!
Trong lòng hai người đã quyết định liền lập tức thi triển võ kỹ, kết hợp cùng với Tề Thắng, hường Lâm Thần công kích.
- Muốn ch.ết.
Lâm Thần vốn không định độc chiếm móng vuốt của Phong Trảo thú. Hắn chỉ là muốn hai móng vuốt mà thôi, huống chi lực chiến đấu của hắn tuyệt đối là cao nhất trong đám, hắn lấy đi hai móng vuốt là hợp tình hợp lý, nhưng ba người này chính là không muốn để hắn toại nguyện.
Lâm Thần trong lòng tức giận, Tinh Cương kiếm trong tay vừa nhấc lên, một đạo kiếm khí từ thanh kiếm đánh ra, trực tiếp đánh tới một trong ba võ giả.
Phốc!
Võ giả kia còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra liền cảm thấy đầu choáng váng, té ch.ết trên mặt đất.
Cùng lúc đó một võ giả cùng với Tề Thắng tấn công lên người Lâm Thần.
Bang bang!
Hai âm thanh trầm lặng vang lên, đại đao của Tề Thắng cùng với bàn tay của một võ giả đều dừng lại trên ngực Lâm Thần.
Chỉ là bị hai đao đánh trúng, mặt Lâm Thần không đổi sắc mà hướng lui về sau hơn mười bước, trên người của hắn hiện lên tia sáng màu đồng hơi nhạt.
- Điều này sao có thể!
Vẻ mặt Tề Thắng và người võ giả kia biến sắc, hai người bọn họ liên thủ tấn công, rốt cuộc không thể làm gì được Lâm Thần!
- Không biết lợi hại!
Lâm Thần hừ lạnh, Tinh Cương kiếm trong tay đánh ra, hai người này chỉ nhìn thấy giữa không trung hiện lên vô số đạo kiếm ảnh, liền cảm thấy yết hầu đau nhói, đầu óc choáng váng, sau đó song song ngã xuống ch.ết ngay tại chỗ.
Chém giết hai người này, trên mặt Lâm Thần không có biến hóa chút nào.
Người không phạm ta ta không phạm người, Lâm Thần không phải thích giết chóc, nhưng mà không chiến đấu thì ba người này sẽ lấy mạng của hắn, như vậy hắn cũng chỉ có giết ba người này.
Trên ngọn núi này, chỉ còn có Lâm Thần với thi thể yêu thú.
Lâm Thần khẽ lắc đầu, ngoại trừ Phong Trảo thú ra thi thể yêu quái còn lại cũng không ít, cộng lại tất cả có thể bán được không ít linh thạch. Hơn nữa còn có hơn mười thi thể võ giả Luyện Thể cảnh, trong người bọn họ có không ít thứ tốt a.
Hoàn toàn là ngoài ý muốn, Lâm Thần cũng không nghĩ tới kẻ hưởng lợi lớn nhất cuối cùng sẽ là hắn.
Lâm Thần bắt đầu kiểm kê chiến trường.
Yêu thú cấp hai tổng cộng có hơn năm mươi đầu, yêu quái cấp ba cũng có hơn hai mươi đầu, mà thi thể võ giả Luyện Thể cảnh Lâm Thần tìm được hơn hai mươi miếng nạp giới, bên trong tổng cộng có hai chục ngàn linh thạch hạ phẩm, hơn mười bình đan dược các loại cùng với hơn mười cuốn sách quý.
Cất hết mấy thứ này xong, Lâm Thần mới bắt đầu thu lấy vật liệu trên người Phong Trảo thú.
Phong Trảo thú da lông cứng rắn, rất thích hợp chế tạo thành chuôi kiếm, Lâm Thần cắt toàn bộ vật liệu giá trị tương đối lớn trên thi thể Phong Trảo thú.
Ngay lúc hắn đứng lên, linh hồn lực của Lâm Thần bỗng nhiên quét đến não Phong Trảo thú, có một quả cầu tròn.
Dĩ nhiên là nội đan! Lâm Thần trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, hắn tùy ý quét nhìn một lần Phong Trảo thú, xém chút nữa đã bỏ lỡ nội đan. May mà lúc rời đi Lâm Thần chợt có linh cảm quét nhìn một lần nữa.
Lấy nội đan cất xong, tâm tình Lâm Thần sảng khoái, sau đó hắn sử dụng Thanh Vân bộ, đi thẳng đến tòa thành to lớn ở hướng đông.
Thanh Ô mã bị đàn yêu thú bao vây tấn công, hiện tại Lâm Thần chỉ có thể đi bộ tới.
Thời gian trôi qua, trải qua sự tấn công của yêu thú, Lâm Thần không dám nghỉ ngơi, mỗi ngày nghỉ ngơi một hai canh giờ vào ban ngày, sau đó liền tiếp tục tiến lên. Vài ngày sau, rốt cuộc tòa thành to lớn cũng xuất hiện trước mặt Lâm Thần.
Mặc dù trong lòng hắn có ấn tượng về toà thành này nhưng lúc trông thấy cũng không khỏi hơi chấn động một cái.
Tường thành cao tới mười mấy trượng, cửa thành rộng lớn khổng lồ, có thể đồng thời tiến vào trên vạn người cùng lúc. Tòa thành này cũng cực kỳ sầm uất, ra ra vào vào là võ giả cùng người thường nối liền không dứt.
Hướng ở cửa thành, chính diện có khắc ba chữ thượng cổ, liếc mắt nhìn liền khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Chân Vũ thành!
Lâm Thần dừng một chút chậm rãi đi vào bên trong.
Ở Chân Vũ thành Lâm gia chính là thế lực lớn nhất, nơi ở cũng rộng lớn không gì sánh được, nằm ở phía bắc Chân Vũ thành, gia chủ Lâm gia Lâm Khiếu thiên là một vị võ giả cảnh giới Chân Đạo vô cùng tinh thông!
Dọc theo đường đi, Lâm Thần không nhìn xung quanh, mà là trực tiếp đi thẳng hướng đại viện Lâm gia.
Đại viện Lâm gia tuy diện tích rộng lớn, nhưng Lâm Thần chẳng qua là con vợ kế, hơn nữa trước kia Lâm Thần tư chất thiên bẩm bình thường, hắn có thể tưởng tượng được vị trí của mình ở trong gia tộc.
Cũng vì vậy, chỗ ở của hắn chẳng qua là khu vực tiểu viện cực kỳ vắng vẻ không có người hầu.
Lâm Thần lúc nhỏ được phụ thân Lâm Khiếu Thiên sắp xếp cho một tỳ nữ, nhưng khi Lâm Thần bước vào Thiên Cực tông, người tỳ nữ này cũng rời khỏi Lâm gia, về ở thôn quê.
...
Cũng trong lúc đó.
Trên hành lang đại viện Lâm gia có ba người trẻ thoạt nhìn khoảng chừng mười bảy tuổi đang nói chuyện phiếm, hướng cửa đại viện đi tới.
- Thái ca ca, còn mấy ngày nữa chính là năm mới, Hùng ca ca sao còn chưa quay về?
Một người thanh niên trong đó hiếu kỳ nói.
Ba người này theo thứ tự là Lâm Thái, Lâm Tông cùng với Lâm Vân, người vừa mới mở lời chính là Lâm Vân.
Mà trong miệng Lâm Vân, Hùng ca chính là Lâm đại ca Lâm Hùng!
Lâm Thái, Lâm Kỳ cùng với Lâm Hùng, là con cả cũng là cùng họ với Lâm Thần. Bởi vì trong đó Lâm Hùng có tư chất tốt nhất, lúc mười bảy tuổi đã vượt qua Thiên Cương Cảnh sơ kỳ, là đệ tử nội môn tài năng xuất chúng của Thuần Dương môn. Mà Lâm Kỳ cũng rất tài giỏi, trong năm nay cũng đột phá đến Thiên Cương Cảnh sơ kỳ. Lâm Hùng cùng Lâm Tuyết là hai thiên tài của gia tộc.
Cuối năm nay, Lâm Hùng vẫn chưa trở về gia tộc, vì vậy danh hiệu đệ nhất tộc liền rơi vào người Lâm Tuyết, nếu như hắn trở về tranh giành danh hiệu đệ nhất tộc tất nhiên sẽ rất thú vị.
Bất quá mọi người cũng không biết năm nay hắn có thể trở về hay
Lâm Thái cười hắc hắc, đắc ý nói:
- Việc này các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, mấy ngày hôm trước đại ca gởi thư nói qua năm nay hắn sẽ trở về, đại ca của ta trở về, năm nay đệ nhất tộc nhất định là hắn!
- Hùng ca tư chất tự nhiên thông minh, năm nay đệ nhất tộc nhất định là hắn.
- Lâm Tuyết tỷ tuy là thực lực cũng không tệ nhưng so với Hùng ca vẫn là hơi kém.
Nói đến Lâm Hùng, trên mặt Lâm Tông cùng Lâm Vân không khỏi lộ ra một vẻ sùng bái, Lâm Hùng ở Lâm gia là tiểu bối có địa vị cực cao, rất nhiều tiểu bối của Lâm gia đều là lấy Lâm Hùng làm mục tiêu, nỗ lực tu luyện.