Chương 4: Hắc Thố
Bóng đen nheo mắt, nhìn hai hài tử trên giường, xác định mục tiêu, tay phải vung lên...
"Oa..."
"Phịch." Bóng đen sắp chạm vào Phượng Tĩnh Xuy thì bất cẩn bị Dạ Diên vừa tỉnh dậy hất lăn xuống sàn.
"Xuy nhi, không có việc gì." Dạ Diên nhíu mi ôm Phượng Tĩnh Xuy vào lòng bảo hộ, mắt nhìn chằm chằm bóng đen.
Khách khạp. Cửa phòng mở tung ra, bà ɖú vội vàng lấy thêm dạ minh châu đặt lên bàn để sáng rõ.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"
"A mụ, ngươi xem." Dạ Diên chỉ tay.
"Phiu phiu..." Bóng đen "ủy khuất" hai "ngón tay" chỉ chỉ vào nhau.
"Oa, là Hắc Thố, dị thú tam cấp tứ phẩm." Bà ɖú vươn tay khom người tính ôm thỏ đen thì nó đã nhảy lên giường, cọ cọ chân Dạ Diên.
"Tam cấp tứ phẩm?" Dạ Diên cứ tưởng dị thú cũng chia thành thập cấp cùng tiền kỳ trung kỳ hậu kỳ.
"Vâng, thiếu gia. Dị thú phân chia gồm thập cấp chín phẩm." Bà ɖú hào hứng, thiếu gia cũng có thứ không biết à nha.
Dạ Diên túm gáy thỏ đen nhỏ, xoay qua xoay lại, ghét bỏ nói. "Dị thú tam cấp là mớ thịt đen xì này hả?"
"Thiếu gia, đó chỉ là hình thể sơ đẳng, bình thường dị thú sẽ sử dụng hình thể này để tiết kiệm linh lực. Hắc Thố còn hai hình thể chiến đấu nhị cấp và tam cấp. Dị thú cứ mỗi cấp sẽ tiến hóa thêm một hình thể."
"Phiu..." Hắc Thố giơ hai chân trước ngắn ngủn ôm lấy cổ tay Dạ Diên lắc lư lắc lư, chủ nhân, chơi thật vui.
Phượng Tĩnh Xuy vươn tay bắt lấy chân Hắc Thố kéo kéo. Dạ Diên tính vứt con vật mình thỏ tai mèo này, vâng, mình thỏ tai mèo, quả là dị giới, ngay cả thú cũng khác Trái Đất, thấy vậy đành hỏi "Xuy nhi thích sao, vậy nuôi làm sủng vật đi."
Bà ɖú cảm thấy mình cần ngồi ghế, chân run tay run, "Thiếu gia, bình thường không có dị thú tự tìm chủ nhân thế này đâu."
"À, tức là con thỏ đen này không bình thường sao?"
"Thiếu gia, dị thú rất tự cao, thuần thú sư có kinh nghiệm muốn thuần hóa dị thú cấp thấp hơn cũng chưa chắc thành công. Hắc Thố tìm tới thiếu gia khi người vừa xuất kích dị năng chính là cơ hội ngàn năm có một, người mau kí khế ước đi."
Dạ Diên vừa nghe vừa nhìn Hắc Thố đang ôm cánh tay mình, mắt đen tuyền chớp chớp nhìn Phượng Tĩnh Xuy, mỗi lần bị Phượng Tĩnh Xuy kéo lông lại rụt đầu trốn xong lát sau lại thò ra,
"Hách.Hách.."
"Rất vui vẻ?" Dạ Diên nhìn vật nhỏ trong lòng âu yếm hỏi.
"Ưm..." Phượng Tĩnh Xuy gật đầu, con thỏ đen này thật dễ thương, đây là moe moe sao? (Moe ~ manh ~ dễ thương. Đừng hỏi Xuy tại sao không dùng manh. Mình là người Việt, cái gì không cần muợn của Trung thì đừng mượn.)
"Phiu..." Mới không có vui, thỏ bé bỏng xinh đẹp ta bị bứt lông, oa oa...
"Vậy được, a mụ về nghỉ đi. Ta biết rồi." Dạ Diên phất tay.
"Thiếu gia... Vâng, nô tỳ xin lui."
Bà ɖú vốn tính khuyên bảo thêm nhưng lại sực nhớ tính cách cương quyết của thiếu gia nhà mình đành thôi. Aii... Thật nhớ thiếu gia trước kia mà,
Bà ɖú đi rồi, chỉ tội nghiệp Hắc Thố bị Phượng Tĩnh Xuy dày vò. Dạ Diên nhìn con thỏ mập ú, đuôi cụt ngủn, tai giống tai mèo, duy chỉ có đôi mắt khá "nhân tính" là chứng minh nó không phải con thú bình thường.
"Gọi mày là Thố Thố đi."
Hắc Thố lắc đầu, Thố Thố gì đó, thật khó nghe.
"Tiểu Thố?" Dạ Diên cùng Phượng Tĩnh Xuy bây giờ mới nhận ra, nó hiểu tiếng người, nhưng lại không biết dị thú hiểu tới trình độ như nó rất hiếm có khó tìm.
Hắc Thố lấy móng vuốt chụp lên mặt mình, rất giống vẻ bất đắc dĩ của con người. "Phiu..." Hắc Thố thở dài, chủ nhân đặt tên thật khó nghe.
"Hách.Hách..." Oa, thật có nhân tính, thật moe,
"Haha... Được rồi, mai nghĩ tên cho mày." Dạ Diên vừa cười vừa túm Hắc Thố đặt xuống mép giường.
Hắc Thố chỉ chỉ hai móng vuốt suy nghĩ. Thật lạ, mỗi lần Đại trưởng lão không vừa ý sẽ làm như vậy nha, sau đó mọi người sẽ rối rít nghĩ cách lung tung tới khi Đại trưởng lão hài lòng rời đi mới thôi, sao chủ nhân lại cười chứ, nha nha, thật khó hiểu.
Dạ Diên ổn định chỗ ngủ cho Phượng Tĩnh Xuy xong xoay đầu nhìn con vật đen xì kia, thấy nó ánh mắt đầy nghi ngờ liền cảm thấy thật thú vị. Ừm, nếu mai nó còn chưa đi thì ký khế ước tốt lắm.
"Hắc Thố, ngủ đi."
Hắc Thố đang rối rắm nghe vậy liền xoay đầu nhìn, chủ nhân vừa nói sao đã ngủ rồi. Bỗng Hắc Thố cảm thấy mọi việc không đúng, mình tìm chủ nhân ký khế ước nha, rồi tìm ra chủ nhân nha, chủ nhân thích mình nha, chủ nhân bảo đi ngủ nha. Ừm, rõ ràng đúng rồi mà, có thiếu gì đâu nha?
Vẫn cứ thấy thiếu là sao nhỉ? Thật rắc rối... Hừm, thôi ngủ đi, biết nghe lời mới là thú ngoan, thú ngoan mới được cho ăn nhiều.
Buổi sáng, bà ɖú mang thêm một chậu nước nhỏ đặt trên bàn, Dạ Diên vừa thắc mắc chưa kịp hỏi đã thấy Hắc Thố nhảy đến, móng vuốt chụp vào chậu nước, lau loạn trên mặt.
Dạ Diên bật cười, lấy một mảnh khăn nhỏ khác nhúng ướt lau mặt cho nó.
Hắc Thố sung sướng nhắm mắt miệng phiu phiu. Trước kia khi còn nhỏ mới có người lo cho nha, bây giờ lớn rồi, thú khác không còn rửa mặt mỗi sáng. Hừm, thật bẩn, thật xấu, chỉ có mình là thú ngoan, thú ngoan được ăn nhiều.
Bà ɖú nói "Thiếu gia, Hắc Thố là từ trang viên Huyền Vũ lẻn ra. Tổng quản nhờ báo với thiếu gia, nếu thiếu gia thu nhận thì lát nữa sẽ có người qua lưu ý vài điều về chăm sóc Hắc Thố, nếu không thì sẽ mang về trang viên. Còn mong thiếu gia bỏ qua cho sơ suất của các chủ quản."
"Ta biết rồi, a mụ gọi người chăm sóc Hắc Thố giúp ta." Dạ Diên cảm thấy, hành trình dị giới của mình, bắt đầu rồi.
...
"Phụ thân, mẫu thân. Ngày tốt!" Dạ Diên bế Phượng Tĩnh Xuy, Hắc Thố bám theo sau.
"Diên nhi ngoan, mau ngồi." Dạ mẫu thân đưa tay bế Phượng Tĩnh Xuy "Xuy nhi ngoan, mẫu thân bế nào."
"Mẫu thân, Hắc Thố này tối qua lẻn vào phòng của nhi tử." Dạ Diên ngồi xuống ghế dưới, vừa châm trà vừa nói.
"Mẫu thân vừa nghe nói, gia gia con sáng nay thật khoái chí. Vội dùng điểm tâm xong liền ghé qua chỗ nhị gia gia con rồi."
"Ha ha." Dạ Diên xoa đầu cười gượng "Mẫu thân, người giúp con ký khế ước."
"Được, ta tuy không phải thuần thú sư nhưng căn bản vẫn nắm chắc. Nào, chúng ta ra sân."
"Vâng." Dạ Diên cùng Hắc Thố theo sau Dạ mẫu thân ra ngoài sân.
Trong phòng, Phượng Tĩnh Xuy ngồi trên ghế mềm mắt ngây thơ vô tội nhìn Dạ phụ thân đang trừng mắt ý đồ hù dọa mình. Phụ thân, người thật trẻ con, còn bày trò dỗi hờn, nãy giờ không nói câu nào, đừng tưởng không ai biết.
Ngoài sân, Hắc Thố mặt nghiêm chỉnh đứng đối diện Dạ Diên, chợt Dạ Diên vuốt vuốt mũi, nhìn Dạ mẫu thân chỉ chỉ trong phòng. Dạ mẫu thân hiểu ý phất tay.
Dạ Diên che miệng hắng giọng xoay người vào phòng, Dạ mẫu thân cười cười đi sau, ai nha, thật rắc rối.
Hắc Thố ngơ ngác nhìn theo, chủ nhân bỏ đi rồi, Hắc Thố rất ngoan mà, không cần bỏ Hắc Thố nha, cùng lắm thì, Hắc Thố ăn ít lại nha...
Dạ Diên vừa đi tới cửa phòng liền thu vẻ mặt nghiêm chỉnh, chân bước nhanh hơn.
"Phụ thân, người ra giúp Diên nhi đi." Dạ Diên đấm đấm bóp bóp vai, giọng nịnh nọt.
"Hừ..." Dạ phụ thân mặt lạnh uống trà.
"Phụ thân ghét bỏ Diên nhi." Nói rồi xoay sang tỏ vẻ chuẩn bị ôm Phượng Tĩnh Xuy "Xuy nhi, chúng ta về, Diên ca không có ai dạy, sau này làm Võ giả bị người người chê bai."
"Diên nhi, phụ thân không có vậy." Dạ phụ thân vội vàng kéo tay áo Dạ Diên "Phụ thân thương Diên nhi nhất, sau này Diên nhi nhất định là Thuần thú sư cao quý nhất."
"Phụ thân ghét Xuy nhi." Dạ Diên cúi đầu, chịu đựng, chịu đựng, không được nổi da gà, không được buồn nôn...
"Ài..." Phượng Tĩnh Xuy thở dài, phụ thân thật sự rất yêu quý ta mà, rõ ràng ngày nào cũng hỏi thăm bà ɖú sức khỏe của ta, khi mẫu thân thăm ta thì ở sau liếc mắt nhìn trộm, vậy mà vẫn ganh tị vì Diên ca lúc nào cũng chăm nom ta là sao chứ.
"Không có... Ta..." Dạ phụ thân hơi cứng người.
"Rõ ràng là vậy." Dạ Diên quyết hỏi tới cùng, nếu không sau này phụ thân chắc chắn sẽ giữ mãi vẻ mặt đó.
Haiz... Người ta có nhi nữ thì sợ ca ca ganh ghét muội muội giành quan tâm của phụ thân mẫu thân, sao tới phiên ta chăm lo muội muội, phụ thân không những không cao hứng mà còn ganh tị ngược lại chứ.
"Phụ thân luôn xem Xuy nhi là nhi nữ mà, phụ thân nào có ghét bỏ chứ. Phụ thân chỉ là chưa quen Diên nhi không cần phụ thân nữa mà thôi. Diên nhi à, sau này ngày nào hai đứa cũng sang đây trò chuyện cùng phụ thân được không?" Xem đi, người làm phụ thân như ta thật thất bại, từ khi nào trở thành người vô tâm ghét bỏ nhi nữ rồi vậy.
"Vâng, tuân lệnh phụ thân."
"Haha... Đến, phụ thân dạy Diên nhi." Dạ phụ thân cao hứng cười, tay véo má Phượng Tĩnh Xuy "Xuy nhi, phụ thân xin lỗi, sau này lớn lên đừng ghét bỏ phụ thân nha."
...
Dạ Diên vừa ra ngoài đã thấy Hắc Thố nằm nhoài ra sân. Ách, nó đây là buồn bã, hay giận dỗi?
"Hắc Thố."
"Phiu phiu." Chủ nhân, Hắc Thố nhún người nhảy lên ngực Dạ Diên.
"Hắc Thố này linh tính rất cao, tương đương dị thú thất phẩm, nhưng mà tính tình trẻ con. Diên nhi phải lưu tâm một chút nha."
"Diên nhi đã rõ, phụ thân. Hắc Thố, mày muốn khế ước cùng ta không. Khế ước đó." Dạ Diên vỗ vỗ thân hình mập ú của nó, nhìn chỉ bằng một nửa Xuy nhi mà trọng lượng lại nhỉnh hơn. Haiz... Thật nghi ngờ các hình thể khác của ngươi mà.
"Phiu." Hắc Thố gật gật đầu, mình là tìm chủ nhân để khế ước nha, sao lại hỏi như vậy.
"Hừm, để xem." Dạ Diên đặt nó xuống đất, gãi gãi cằm.
"Gọi mày là Quái Quái đi."
"Quái Quái?" Dạ phụ thân khóe miệng khẽ rút, cái tên này thật không có phong độ.
"Vâng, rất dễ thương. Phải không Quái Quái?" Dạ Diên tỏ vẻ rất hài lòng với cái tên này.
"Phiu." Hắc Thố, à không, Quái Quái thích nhất dễ thương nha.
Đáng thương Quái Quái, một Hắc Thố uy phong lẫm liệt lại gắn liền với cái tên yểu điệu một cách kỳ quặc như vậy. Sau này bị đồng bọn nhàm chán lại đem ra đùa giỡn làm nó hối hận không thôi.
Còn bây giờ, Hắc Thố đáng thương của chúng ta vì cái tên Quái Quái được chủ nhân khen dễ thương mà vui vẻ đến mức lăn lộn mấy vòng trên đất.
Trong sân, tiếng cười vang lên vui vẻ.....