Chương 7: Bước đầu của Phượng Tĩnh Xuy (Thượng)
"Im lặng nghe ta nói." Tình cảm tốt đôi khi cũng là trở ngại, Dạ Khiêm xoa xoa hai bên thái dương "Từ giờ đến cuối tháng là hai mươi tư ngày, tất cả được nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu huấn luyện hai tháng. Ai không đủ tiêu chuẩn sẽ bị loại. Các đệ cũng biết, sơn trang Dạ Ám được xem là tử cấm địa, thông tin bị cấm vận lưu truyền, ngoài các trưởng lão và các nam tử Dạ gia đã được huấn luyện thì không một ai biết bên trong sơn trang này ra sao. Các đệ cũng đừng mong hỏi được gì từ phụ thân ca ca của mình."
"Khiêm ca, tháng này là ai huấn luyện chúng ta?" Dạ Phi hỏi.
"Chúng ta." Dạ Khiêm ngấp một ngụm trà thảo dược sau đó chậm rãi nói.
"Chúng ta?" Dạ Thanh Dạ Thuyên la to.
"Đúng vậy, yêu cầu phải đề cao sức chịu đựng cả thế xác và tinh thần, thế thôi." Lúc nghe phụ thân nói, Dạ Khiêm cũng kinh ngạc không kém, giờ nhìn những vẻ mặt này, cảm giác thật thỏa mãn.
Phượng Tĩnh Xuy cùng Dạ Khiêm cũng bất ngờ nhưng vì lí do khác. Không ngờ tư tưởng Dạ gia lại tiến bộ như vậy, có khi nào tiền bối Dạ gia cũng là xuyên đến đi.
"Khiêm ca chắc đã có tính toán?" Dạ Phi hỏi, trong sáu người, không thể nghi ngờ việc Dạ Khiêm là người chín chắn nhất.
"Chưa có, à, là không có?" Dạ Khiêm trả lời rất vô tư, không hề có chút ngại ngùng vì phụ sự mong đợi của mấy đệ đệ.
"Cũng là không được phép hỏi ai đi?" Dạ Thanh hỏi nhưng là giọng chắc chắn.
"Đúng vậy." Dạ Khiêm xoa xoa ly trà nóng trong lòng bàn tay, mỉm cười đáp. "Dạ Diên, đệ nghĩ sao?"
"Khiêm ca, làm sao đệ biết chứ. Mọi người cùng nghĩ cách đi." Dạ Diên đáp, quả thực bây giờ không biết làm sao. Huấn luyện đặc công cũng từ lúc đã tám tuổi, tuy có Hunter là phù hợp nhưng Phượng Tĩnh Xuy lại không nói được, chỉ còn cách dùng chương trình huấn luyện cơ bản cùng giảm cường độ mà thôi.
"Phụ thân nói chỉ cần nâng cao thể chất là ổn." Dạ Khiêm chau mày, nói dễ lắm, một đám hài tử sáu tuổi biết làm gì đây?
Trầm ngâm một lúc, mỗi người liền đưa ra một ý kiến.
"Chạy." Dạ Thanh nói đầu tiên.
"Leo núi." Này tất nhiên là Dạ Diên.
"Luyện quyền." Luyện võ rất cần thiết, Dạ Phi nghĩ.
"Được, tạm thời như vậy. Tối nay tiếp tục suy nghĩ, ngày mai bắt đầu. Càng sớm càng tốt."
"Khiêm ca, cứ để đệ suy tính cụ thể đi. Mọi người về nghỉ sớm. Có gì thì mai cùng bàn lại. À, khụ, mọi người nhận biết chữ chứ?"
Dạ Khiêm hắc tuyến, Dạ Thanh Dạ Thuyên ngơ ngác, sao lại quên mất Dạ Diên vừa hồi phục mấy tháng trước, còn mình từ lúc tròn ba tuổi đã bắt đầu luyện chữ chứ.
"Diên ca, mai đệ tới sớm giúp huynh ghi chép." Dạ Phi dùng giọng điệu thật có lỗi, bọn đệ sơ suất.
"Ách, tất nhiên là ta biết chữ nha!" Dạ Diên dở khóc dở cười, lần sau phải xuy xét trước khi nói...
"Từ ba tuổi đã học chữ nha, Diên ca học mấy tháng có học hết chưa vậy Diên ca?" Dạ Tử Mặc ngây thơ hỏi, học thật khó, một năm mới xong, còn phải luyện chữ nữa.
"Diên ca giỏi nhất mà Viên Viên, là ca nghĩ mọi người cũng tới sáu tuổi mới học thôi." Dạ Diên âm thầm xỉ vả mình một phen, kiến thức thông thường sao ta lại không biết vậy, hả hả hả?
"Được rồi, có gì đệ hỏi thêm mọi người, đừng ngại." Dạ Khiêm phát giác, Dạ Diên không biết gì về những thứ không cần học, sinh ra đã biết, nhưng đành vậy, từ từ rồi đệ ấy tự bổ sung, cái này không ai dạy được.
"Mọi người đừng nhìn ta như vậy. Chỉ là trống chút tri thức thôi mà. Mau về nghỉ ngơi." Dạ Diên cười giả lả.
Các huynh đệ Dạ gia cuối cùng cũng chịu ra về. Trước khi đi còn thay nhau bế Phượng Tĩnh Xuy một hồi, duy chỉ Dạ Tử Mặc không bế nổi, mếu máo xoa xoa véo véo má Phượng Tĩnh Xuy đến khi Dạ Phi lôi kéo mới chịu về.
...
Sáng hôm sau, Dạ Diên đưa ra bản chương trình rèn luyện, Dạ Khiêm cùng Dạ Phi xem xét xong liền tán thành, Dạ Tữ Mặc lại một phen sùng bái "Diên ca giỏi nhất"
Dạ Diên vuốt mũi, không thể nói cái này là một mình Phượng Tĩnh Xuy sắp xếp đi.
Nhớ lại tối hôm qua...
"Xuy nhi, muội làm được chứ? Ta không rành lắm."
Phượng Tĩnh Xuy gật đầu trèo xuống ghế, bước ngắn bước dài chập chững đến cạnh giường trèo lên. Sau đó, ngã người nằm trên giường hình chữ đại thở phì phò, mệt ch.ết ta.
Dạ Diên mang giấy bút lại giường, ngồi xếp bằng nhìn Phượng Tĩnh Xuy "Đừng cố quá sức."
Phượng Tĩnh Xuy liếc mắt xem thường, huynh thì ngon rồi, đã quên nữ nhi không có linh lực sao, bây giờ ta cố gắng may ra còn có thể có. Phượng Tĩnh Xuy ngồi dậy, tựa lưng vào bình phong, trong lòng ôm gối mềm nhỏ hất cằm ý bảo Dạ Diên bắt đầu.
"Chịu thua muội. Đầu tiên là tám bài khởi động?"
Gật đầu.
"Chạy bộ."
Giơ năm ngón tay.
"500m?"
Gật, xòe bàn tay, nắm lại sau đó giơ một ngón.
" ngày tăng 100m?"
Gật.
"Luyện quyền?"
Giơ ba ngón tay.
" bài? Ta có nên dạy thêm không?"
Lắc đầu.
"Ta sơ sót, một đứa trẻ thì làm sao nghĩ ra quyền cước gì chứ. Sau đó chạy 200m, nghỉ trưa nhỉ?"
Gật.
"Những cái này ta sẽ phân lại thời gian cho rõ ràng. Chiều là leo núi săn động vật nhỏ đi."
Gật.
...
Từ ngày Dạ Diên tham gia huấn luyện, Phượng Tĩnh Xuy cũng bắt đầu rèn luyện thân thể của mình. Phần chăm sóc cũng từ tay Dạ Diên chuyển về Dạ mẫu thân và bà vú.
Truyền kỳ về kỳ nữ Phượng Tĩnh Xuy cũng từ đó ra đời.
Một tuổi, mỗi sáng chạy mười vòng quanh sân trước. Bà ɖú chạy theo ngất lên ngất xuống. Dạ phụ thân tim treo đầu mũi kiếm, chuyển từ nhi tử khống sang nhi nữ khống, à, là con dâu khống. (khống: yêu thương cưng chiều bảo hộ quá mức)
Hai tuổi tìm sách học chữ. Dạ phụ thân khóa cửa thư phòng, tới nhà bếp lấy lửa đòi đốt cửa thư phòng. Dạ phụ thân đầu hàng.
Hai tuổi rưỡi học xong chữ, Đại trưởng lão Nhị trưởng lão ngoài mặt hớn hở bên trong khóc ròng, nhớ ta năm đó cũng là học nửa năm xong, nhưng mà là lúc đã qua ba tuổi nha. Cái này Phượng Tĩnh Xuy cũng thực xin lỗi, chữ nơi này và ở Việt quốc giống nhau, ta kéo dài tới nửa năm cũng thực khó khăn nha.
Ba tuổi tới phòng luyện vũ khí đưa ra bản vẽ kiếm, phi tiêu, chủy thủ, cung mang ở cổ tay... Lão chế tác xem xong cảm thán, bảy mươi năm sống trên đời của ta thực không uổng phí.
Bốn tuổi nai nịt mang túi xách đòi lên núi. Dạ phụ thân sống ch.ết ngăn cản, sáng tinh mơ hôm sau vào phòng không thấy dấu vết, tất ta tất tưởi đuổi theo.
Tối mờ Dạ phụ thân tơi tả gấp rút chạy về điều người tìm kiếm.
Đừng hỏi vì sao cho tới giờ không ai lo lắng, núi này là thuộc Dạ gia, chỉ có động vật ăn cỏ, chính là dùng trong huấn luyện.
Dạ gia náo động đốt đèn lồng chuẩn bị kéo quân lên núi tìm kiếm tiểu thư kiêm con dâu nhỏ.
Rốt cuộc nhân vật chính xuất hiện đúng lúc đèn vừa đốt xong, Phượng Tĩnh Xuy mang theo hai động vật nhỏ to bằng gần nửa người, vạt áo dính đầy máu.
Dạ phụ thân Dạ mẫu thân đau lòng suýt ngật vội vàng kiểm ra mới thở phào thì ra là máu động vật.
Bấy giờ mọi người mới an tâm, chuẩn bị lên tiếng chúc mừng thì nghe Phượng Tĩnh Xuy ghét bỏ một câu.
"Quá kém."
Trên dưới mấy chục người từ chủ nhân đến gia nhân hóa đá lần hai. Gió lạnh ùa qua, tượng đá hóa phấn bay bay trong gió. Năm bảy Dạ, Ám trên tàng cây loạng choạng sắp ngã.
Tiểu thư, tiểu tổ tông, người là thiên tài hay quái vật?
Hài tử bốn tuổi cho dù gan dạ tới mấy, thấy máu không sợ thấy vật ch.ết không ghê thì cũng không ai dám cầm dao đâm ch.ết vật sống đâu nga.
Tiểu thư người tự mình săn hai con còn chê mình yếu, ý của người là động vật ở đây quá kém? Nhiều tới mức muốn tìm là có? Dễ dàng như vậy có thể dùng huấn luyện trên dưới trăm người Dạ gia mấy đời nay sao?
Mấy tháng nay người ở gần hậu viện của Phượng Tĩnh Xuy luôn dễ dàng thấy một hình ảnh như thế này.
Sáng sớm hạ nhân dậy quét dọn sân vườn đã thấy Phượng tiểu thư chạy vòng vòng trong sân, sau đó luyện quyền, luyện kiếm.
Hạ nhân tới mang đồ đi giặt giũ lúc xong bữa điểm tâm gặp Phượng tiểu thư luyện chữ.
Trưa Dạ phụ thân đến gọi dùng bữa thấy nhi nữ mình tay phóng phi tiêu tay bấm bấm phóng tên từ cung nhỏ mang trên cổ tay. Hình nhân bằng vải mỗi ngày thay một con.
Ăn trưa xong về phòng đóng cửa, một tiếng sau thay y phục lên núi.
Chiều tối Dạ phụ thân Dạ mẫu thân đứng ngóng, mười mấy hạ nhân chuẩn bị sẵn tinh thần vật dụng đi tìm. Phượng Tĩnh Xuy lúc sớm lúc muộn trở về, chào hỏi hai người xong liền vứt chiến lợi phẩm, xoay người về phòng.
Hài tử tới tìm, không tiếp.
Dạ thúc Dạ bá a di tới tìm, một tuần gặp một người.
Dạ phụ thân Dạ mẫu thân hết cách.
Đại trưởng lão Nhị trưởng lão uy hϊế͙p͙ dụ dỗ không thành, chỉ biết phái thêm người trông coi.
Dạ gia gà bay chó sủa người than kẻ khóc suốt bốn năm trời.
Đại trưởng lão Nhị trưởng lão ngày ngày cầu khấn mau tới ngày Dạ Diên trở về.
...
Ngày qua tháng lại, Dạ Diên cùng năm huynh đệ khác cũng trở về. Từ lúc bắt đầu huấn luyện đến nay tròn bốn năm không một ai rời khỏi sơn trang Dạ Ám. Cho phép cũng không về, phụ thân mẫu thân a nương tới tìm không gặp. Tách biệt hoàn toàn với Dạ gia.
Đại trưởng lão Nhị trưởng lão ca than, bốn năm mà tưởng chừng mười mấy năm, may mà tim của lão già như ta vẫn còn tốt.