Chương 4: Từ hôn
Trên đường đến phủ tể tướng Tinh Nguyệt cứ tủm tỉm cười mãi, vừa tới phòng phụ thân mình nàng không chần chừ đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng Tinh Hạo vẫn vùi đầu vào đống công văn, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không có ngẩn đầu lên tiếng nói:
- Chẳng phải là ta đã bảo không được vào làm phiền lúc ta đang làm việc sao?
Tinh Nguyệt nín cười giả bộ đáng thương lên tiếng:
- Oa... oa phụ thân không thương Nguyệt Nguyệt nữa.
Tinh Hạo đang làm việc bỗng nghe thấy tiếng khóc oa oa của nữ nhi mới ngẫn đầu lên. Nhìn nữ nhi của mình đứng trước cửa hai tay dụi mắt oa oa khóc làm ông đau lòng tiến lại bế nàng lên đặt ngồi trên đùi mình sao đó dịu dàng dỗ dành.
- Ngoan, Nguyệt nhi nín khóc nào phụ thân không có nói con.
Tinh Nguyệt với đôi mắt còn ẩn nước ngước lên nhìn ông, tuy nàng biết Tinh Nguyệt đối xử rất tốt với nguyên chủ nhưng chính tai mình nghe lời này làm nàng rung động không thôi. Thì ra cảm giác có cha là như thế này sao? Tinh Nguyệt lấy ống tay áo của ông lau lau nước mắt thút thít nói:
- Oa oa con không biết đâu, bắt đền a.
Tinh Hạo dở khóc dở cười nhìn hành động làm nũng của nữ nhi mình sau đó thở dài lên tiếng:
- Thôi được rồi, tối nay phụ thân dẫn con ra ngoài chơi có được không nào?
Tinh Nguyệt lập tức nín khóc hướng cổ của Tinh Gạo ôm chặc không buông. Ở nơi này nàng biết thế nào là gia đình, thế nào là tình yêu thương của cha, thế nên dù mất mạng nàng cũng nhất quyết bảo vệ gia đình không để quá khứ của nguyên chủ lặp lại lần nữa.
Tinh Nguyệt buông Tinh Hạo ra ngồi ngay ngắn trong lòng ông nghiêm túc nói:
- Phụ thân Nguyệt nhi muốn từ bỏ hôn sự giữa con và thái tử ca ca.
Tinh Hạo nghe nàng nói xong cũng hơi kinh ngạc, nữ nhi của ông không phải rất thích thái tử sao. Lúc trước còn đòi sống đòi ch.ết muốn lấy ngài ấy cơ mà, giờ đột nhiên lại bảo từ hôn là sao?
- Nguyệt nhi... con thật sự không muốn lấy thái tử.
Tinh Nguyệt gật đầu sau đó nói bằng một giọng cực kỳ ngây thơ:
- Phải nha, phụ thân người nhìn xem người ta còn nhỏ thế này, ngay cả ngực cũng nhỏ thì làm sao thái tử ca ca thích con cho được nên con quyết định từ hôn trước cho đỡ mất mặt.
Tinh Hạo lấy tay lau mồ hôi trên trán, ông thật khâm phục lí do từ hôn của nữ nhi... thật quá bá đạo mà.
- Nữ nhi à, hiện giờ ai cũng biết con đang ngốc, làm thế này liệu có tốt không.
- Phụ thân yên tâm mọi chuyện cứ để con giải quyết, người chỉ cần đưa con vào cung gặp hoàng thượng là được rồi.
Tinh Hạo mỉm cười xoa đầu nàng. Hai cha con cứ thế ngồi trò chuyện cho tới khi thức ăn được dọn lên. Sau khi ăn xong nàng lại hối thúc phụ thân ra ngoài chơi. Hiếm khi có cơ hội tốt đi chơi vài lần, mấy ngày sau chắc là không còn rảnh rỗi như thế này rồi.
Trên phố Tinh Hạo cùng bọn thị vệ đổ mồ hôi vì phải chạy theo nàng.
- Tiểu tổ tông của tôi ơi, con đừng chạy linh tinh nữa hai chân phụ thân sắp rụng rồi này.
Bây giờ nàng mới để ý tới việc này quay lại cười hì hì rồi nói:
- Phụ thân người cứ từ từ thong thả, con cần hai người phía sau là được con đi trước nha.
Sau đó như một cơn gió chạy vèo đi, Tinh Hạo nhìn theo mà lắc đầu ngán ngẩm.
- Nhạc phụ đại nhân người cũng tới đây sao.
Người tới phía sau là thái tử Tinh Hạo nhanh chóng cúi đầu hành nhưng thái tử lại miễn ông không phải hành lễ vì hắn cũng đang dấu thân phận thái tử nên không muốn bị lộ.
- Thái tử sao này không cần gọi ta là nhạc phụ nữa đâu, sau này ngài được tự do rồi, hôm nay nữ nhi của ta đã nói muốn từ hôn nha.
Lưu Phong hơi bất ngờ sau đó cười nói:
- Thật vậy sao, ta cũng muốn gặp biểu muội xem muội ấy thật muốn từ hôn sao ha ha.
- Vậy thì ngài phải nhanh lên nha, nữ nhi của ta chạy lung tung lên phía trước rồi.
Lưu Phong cúi đầu chào Tinh Hạo sau đó phất quạt đi về phía trước. Tinh Nguyệt muốn từ hôn sao, muốn gặp muội ấy quá... haizz.
Nàng thì bây giờ lại chạy đi khắp nơi chơi và ăn nhiều món ngon, tới nơi tập trung đông người thì bị đẩy làm nàng mất thăng bằng ngã nhào tới phía trước. Nàng nhắm mắt chờ khoảnh khắc ôm hôn đất mẹ nhưng đột nhiên một cách tay siết chặt eo nàng kéo nàng lại.
- Tiểu nhân nhi ta thật nhớ ngươi a.
Tinh Nguyệt rùng mình, cái tên ôn thần này...sao mình lại gặp hắn ở đây cơ chứ.
- Cảm ơn thúc thúc đã giúp Nguyệt Nguyệt.
Khoé miệng Vệ Trang co quắp liên tục, con nhóc này nhớ thật lâu a.
Từ phía sau hai người có một tiếng cười nhẹ vang lên sau đó là tiếng nói giễu cợt của ai đó.
- Vệ huynh à, xem ra nhan sắc của huynh càng ngày càng suy giảm nha.
Lưu Phong từ phía sau đi tới, liếc mắt qua liền thấy nàng lên tiếng chào hỏi.
- Thê tử tương lai của ta lâu rồi mới gặp nàng vẫn như ngày nào nha.
Nàng ngơ ngác hỏi lại:
- Ngươi là tên điên nào dám nhận là phu quân tương lai của ta hả?
Lần này đến Vệ Trang bậc cười, bị gọi là thúc thúc đỡ hơn người điên nha.
- Tinh Nguyệt ta là thái tử ca ca của muội đây, muội từ hôn làm ta đau lòng lắm nha.
Khoé miệng của nàng giật giật, tại sao hai cái tên này đều giống nhau đến thế chứ... đúng là nam nhân cổ đại có khác, nói một đằng làm một nẻo.
- Nhưng sao ta cảm thấy ngươi đang rất vui vẻ vậy kìa.
- Ách...- Lưu Phong nghẹn ngào nhìn nàng không nói nên lời, Tinh Nguyệt không thèm quan tâm hai kẻ điên nữa xoay lưng bước đi.
- Tiểu nhân nhi chờ ta với. - Vệ Trang chạy theo, Lưu Phong lắc đầu ngao ngán cũng bước đi theo cùng.