Chương 14: Chung phòng còn chung giường
Tinh Nguyệt liều mạng chạy về phía ngôi làng phía trước nhưng đi được một đoạn thì liền phát hiện có người theo sau mình, nhếch môi thản nhiên nói:
- Còn không mau lăn ra cho ta.
Nàng vừa dứt lời thì đám thuộc hạ nấp xung quanh khóe môi không ngừng co rút nhìn qua sắc mặt của vương gia. Thấy hắn vẫn như bình thường thì nhẹ nhõm thờ phào mộ hơi, khi ngài ấy nổi giận trông rất là đáng sợ, bọn họ cho tới bây vẫn còn nhớ mãi không thôi. Cao Thiên Ngạo từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt nàng.
- Ngươi cũng thật rảnh, suốt ngày bám theo ta, ngươi không chán hay sao hả?
Cao Thiên Ngạo không nói gì đi tới xách nàng lên đi về phía ngôi làng. Suốt dọc đường đi tất nhiên nàng luôn la lối rồi, nhưng mỗi khi như thế nghe hắn dọa sẽ nhốt nàng vô chuồng cọp nàng liền biết sợ mà im ngay. Trong làng mọi người tấp nập buôn bán nhưng lại dừng hết mọi hoạt động để nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang đi. Người nam lớn hơn mặc một thân hắc y đeo mặt nạ không nhìn rõ mặt mũi, tiểu cô nương nho nhỏ đi sau mặc một thân huyết y mặc cũng đã bị mặt lại bởi một chiếc khăn mỏng. Nhìn vào y phục liền biết đây là người có tiền không nên đụng vào nha. Nhất là người nam nhân kia, quanh thân luôn tỏa ra hàn khí khiến mọi người không dám lại gần nhưng trái lại tiểu cô nương đi phía sau luôn hi hi ha ha nói chuyện với mọi người xung quanh.
- Tỷ tỷ người thật xinh đẹp nha, ai lấy được tỷ chắc sẽ hạnh phúc lắm đây.
Người nữ nhân kia nghe nàng khen thì mỉm cười, sau đó liếc sang Cao Thiên Ngạo liền đỏ mặt cuối đầu.
- Phải rồi tỷ, muốn ra khỏi làng này đến kinh thành thì còn hướng đi nào khác không ạ.
Nữ nhân kia nghe nàng nói muốn đi thì liền sửng sốt nói:
- Ai nha, lúc này muội muội muốn đi ra khỏi trấn không được đâu, tới giờ này thì đi ra khỏi trấn liền gặp dơi hút máu đó.
Tinh Nguyệt nghe xong thầm cười sau đó làm bộ hoảng hốt nói:
- Ách như vậy tối nay bọn ta biết ngủ ở đâu đây.
- Hay là muội tới nhà ta đi. - Nữ nhân tên Tiểu Huệ lên tiếng.
- Nhưng là ca ca ta, hắn là nam nhân tới nhà tỷ thì không tiện cho lắm.
Tiểu Huệ nghe xong phì cười rồi nói:
- Muội cứ yên tâm, nhà ta là quán trọ mà, vẫn còn dư nhiều phòng lắm.
Nghe Tiểu Huệ nói xong thì nàng quyết định ở lại, vốn dĩ nàng cũng đâu có muốn về, là bị hắn ta bắt ép về chớ bộ. Nàng thì đang tung tăng vui đùa đi dạo khắp nơi còn phía sau Cao Thiên Ngạo thì ngược lại, mặt hắn bây giờ trông rất cau có dù che mặt nạ nhưng vẫn nhìn ra rõ. Đúng như dự kiến là ngày hôm nay đã về được kinh thành rồi, cũng tại cái tiểu nha đầu này, còn nhỏ như thế mà đã có không ít hoa đào rồi, không biết sau này lớn lên sẽ như thế nào nữa. Hắn thở dài đi sau nàng mà không biết rằng sau này mình cũng là một phần hoa đào theo bên nàng thôi. Vừa tới nơi thì một tiểu nhị chạy tới nói:
- Thật xin lỗi hai vị, hiện tại chỉ còn một phòng, lúc nãy vừa có ba vị khách thuê nên hai vị...
Tiểu nhị định nói tiếp nhưng Tiểu Huệ lại lên tiếng trước.
- Hay là muội ở chung phòng với ta đi.
Nàng cũng muốn lắm chớ nhưng gặp bộ mặt sát thủ đứng bên cạnh dù có muốn đi chăng nữa thì cũng không thể được.
- Không cần phiền tỷ, ta ở cùng phòng với hắn... à ca ca cũng được. - Nàng thầm mắng mình cũng thật điên khùng quá đi, rời khỏi nhà chưa tới một tuần liền có thêm một người cha và một người ca ca, phụ thân người tha lỗi cho nữ nhi, khi nào về con sẽ tạ lỗi với người. Mang theo vẻ mặt ỉu xìu bước phía sau hắn, đi được một đoạn bỗng dưng người phía trước dừng lại khiến nàng đâm vào lưng đến sắp hỏng mũi.
- Tại sao ngươi dừng lại mà không nói trước cho ta tiếng hả.
- Tới phòng rồi, ta không phải ma, không thể đi xuyên tường. - Cao Thiên Ngạo liếc mắt nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu nói.
- "..."
Vào bên trong là một căn phòng cũng khá rộng, nhưng rộng đối với nàng bây giờ đã không còn quan trọng mà quan trọng là tại sao ở đâu ra cái luật lệ cứ một phòng lại có một cái giường vậy hả trời. Đang phân vân không biết làm sao thì tiểu nhị mang nước tắm tới, nàng đành ngậm ngùi đi tắm, lúc đi còn không quên nhắc đến hắn một câu.
- Cấm ngươi nhìn lén.
Cao Thiên Ngạo cho nàng ánh mắt xem thường, một tiểu nha đầu, có gì đâu mà hắn phải đi xem trộm chứ. Đặt mình xuống dục bồn làm nàng thoải mái hơn nhiều, nhưng coi như khá tốt, tốt hơn khi nàng còn là một sát thủ. Nằm một lát liền chợp mắt ngủ quên, đến khi tỉnh dậy nhìn xung quanh xem ai kia có vào nhìn lén không sau đó mới yên tâm rời dục bồn đi thay quần áo, ai dè lại gặp chuột. Phải Tinh Nguyệt nàng trời không sợ, đất không sợ chỉ duy nhất sợ con vật nhỏ này thôi, để ai biết được điểm yếu này của nàng thì coi như nàng xong đời.
Một, hai, ba giây trôi qua...
- A...A...A...A...có chuột, chuột kìa cứu với. - Tinh Nguyệt chưa kịp thay y phục liền cắm đầu chạy lại phía Cao Thiên Ngạo bám hắn không buông, cái miệng liên tục la lối, đến khi hoàng hồn thì lại thấy hắn ta trợn mắt nhìn nàng, thế là quái nào. Chợt nhớ mình còn chưa thay y phục, lại nhìn lên hắn, hắn ta thế nhưng... thế nhưng thấy hết của nàng rồi.
- A...A...A biến thái. - Sau đó hoảng hốt kéo cái áo của hắn che lên người.
"Xoẹt""
Một âm thanh tinh túy vang lên, Cao Thiên Ngạo khóe miệng co rút nhìn y phục trên người bị nàng kéo rách một mảng, còn nàng thì nhanh chóng chạy vào bên trong mặc lại y phục.
- Ngươi... ngươi... ta nằm ở chỗ nào. - Ấp úng một hồi nàng mới nói ra. Cao Thiên Ngạo không nói gì chỉ hơi nhích vô trong rồi xoay người vô ngủ. Tinh Nguyệt hạ quyết tâm đi lại phía giường, đứng trên giường môi nàng mím lại, lỡ nửa đêm hắn giở trò gì thì làm sao, a mà mình mới chín tuổi, chắc hắn không thích đâu nhỉ, dù sao cũng nên đề phòng. Nhẹ nhàng leo lên giường đắp chăn ngủ. Nửa đêm Cao Thiên Ngạo đang ngủ chợt cảm thấy có một cái gì đó đè nặng trước ngực, hơn nữa thân hình người kia còn nép sát vào người hắn. Mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt nàng đập vào trước mắt làm hắn chợt cảm thấy buồn cười. Không phải một hai luôn đề phòng hắn sao, khi ngủ lại mất cảnh giác như vậy, dù sao hắn cũng là một nam nhân bình thường nha. Khóe môi chợt cong lên đưa tay ôm nàng vào lòng mình sau đó nhắm mắt lại.
SÁNG HÔM SAU...
- A...A...A.
Khỏi nói cũng biết tiếng này của ai rồi hén. Khi nàng vừa thức dậy liền thấy chính bản thân mình ôm hắn nhưng do quá tức giận không kịp suy nghĩ liền lớn tiếng la lên, nàng phát hiện từ khi xuyên qua cổ đại nàng đã luyện được một loại võ công mới nha,đó là âm thanh công nha.
- Nín. - Chỉ với một từ, vị vương gia của chúng ta liền thành công làm cho ai kia im thin thít.
Phía bên ngoài mọi người đều thắc mắc không biết bên phòng của hai người làm chuyện gì mà tối qua lại ầm ĩ như vậy. Khi nàng và hắn vừa bước xuống thì nghe một chuyện quá sức tưởng tượng.
- Không biết phòng kia làm gì mà tối qua lại ầm ĩ và kịch liệt như thế. - Một vị khách nói.
- Chắc hôm qua phu thê kia đại chiến, do còn trẻ nên không biết tiết chế ấy mà, âm thanh cũng thật lớn. - Một vị khách khác lên tiếng.
Tinh Nguyệt: "..."
Cao Thiên Ngạo: "..."