Chương 4: Tình thân (2)

Tiếng bước chân từ xa lọt vào tai như ma âm khiến Tuyết Y cảm thấy phiền muộn không thôi. Là kẻ nào không có mắt phá hỏng giây phút tình cảm nhà người ta vậy hả, không thấy nàng đang bồi dưỡng tình cảm với mẫu than sao? Nàng cũng chỉ mới xuyên qua thôi nha, làm ơn đùng có đưa phiền phức đến cho nàng nha; nàng tuy không sợ phiền phức, nhưng là rất ngại a... Từ khi biết đây là nơi tôn sùng sức mạnh máu trong người Tuyết Y hoàn toàn sục sôi, ý chí chinh phục nơi mới lạ này chỉ tăng chứ không giảm. Nhưng nàng cũng biết hiện nay chưa phải lúc, nàng chưa đủ mạnh để đối phó cả mộ̣t gia tộ̣c lớn như Lạc gia, cho nên nàng nhẫn. Cái hiện nay nàng không thiếu nhát chính là thời gian, nàng dám lấy danh dự ra thề chỉ cần trong mười năm nữa nàng nhất định khiến Lạc gia sống không bằng ch.ết. Nhưng mà, nếu những kẻ đó vẫn không biết thân biết phận, nàng cũng không ngại mộ̣t lần làm bẩn tay mình đâu. Phát hiệ̣n tiếng bước chân ngày càng gần, Tuyết Y quyết định không quan tâm vùi trong lòng Trần Uyển thành thật ăn điểm tâm. Trần Uyển cũng nghe được tiếng bước chân gấp gáp, mày liễu nhíu thành mộ̣t đoàn, nộ̣i tâm vô cùng khó chịu. Lại là ai rãnh rỗi đi phá giây phút bình yên nhà người khác vậ̣y chứ,thật là mất lịch sự mà.


Người tới là mộ̣t phấn y nữ tử mi thanh lục tú, tuổi khoảng chừng 17-18, chỉ là trên người cố tình lộ ra phong thái lẳng lơ không hợp tuổi. Nhìn nàng ta một thân phấn y nhạt màu, thắt lưng cùng màu quấn chặt eo thon, tà váy lượn lờ như hồ điệ̣p kết hợp với khuôn mặt trái xoan hồng hào, lại thêm tóc vấn kiểu lăng vân kế lại phi thường thuận mắt... Ừm, coi như có chút phong tình đi. Trong lúc Tuyết Y cùng Trần Uyển quan sát người mới tới, đồng thời nàng ta cũng âm thầm đánh giá hai người ngồi đối diện.


" Tiểu muội Hà Tử Điệp ra mắt Trần tỷ tỷ cùng tứ tiểu thư, tỷ tỷ cùng tiểu thư vạn phúc." - Làm cái lễ vạn phúc, trong mắt Hà Tử Điệp không che dấu nổi ghen ghét nhìn người ngọc trước mặt, hoàn hảo chính là không cam lòng. Trước khi đến đây nàng ta cũng từng nghe nói Trần di nương-Trần Uyển xinh đẹp tuyệt trần, thanh thuần thoát tục, dịu dàng như nước; giờ nhìn thấy, đúng là cảm thấy không ngoa a. Trần Uyển khi lấy Lạc Thành Danh cũng chỉ mới hai mươi, mà hơn sáu năm qua đi, nay cũng đã được 26 tuổi, nhưng nhìn Trần Uyển căn bản đoán chừng 20 là cao nhất. Đây chẳng phải là khiến chọc chúng nữ tử phát điên sao. Mà khi nhìn tớ Tuyết Y đang nằm trong ngực Trần Uyển, Hà Tử Điệp cơ hồ muốn hộc máu. Khuôn mặt kia có phải là quá yêu nghiệt rồi hay không, nhỏ đã như thế này, lớn lên không phải sẽ thành tai họa nhân gian sao... Từng suy nghĩ liên tục hiện lên trong đầu Hà Tử Điệp khiến nàng ta ghen tị đến nỗi khăn tay cũng vò nát cả rồi. Hà Tử Điệp có thể coi là có chút nhan sắc, nhưng nếu so với Trần Uyển chính là thua bảy phần, còn so với Tuyết Y chính là hoàn toàn không có chỗ đứng. Nhìn đôi mẫu tử trước mặt này, mẫu thân dịu dàng, con gái yêu nghiệt; thật là xinh đẹp đến khiến người ta ghen tị. Aiz.... nữ nhân chính là như vậy, xinh đẹp hơn người thì người đố kị, mệnh tốt hơn ngươi thì ngươi ghen ghét, mà không bằng ngươi thì ngươi lại chê bai... Tâm nữ nhân, thật không biết đường nào mà lần. Trần Uyển đánh giá Hà Tử Diệp thấy nàng ta không tệ, nhưng ánh mắt kia, thật khiến nàng khó chịu, chưa từng có ai dám trắng trợn nhìn mẹ con nàng như vậy. Thấy ánh mắt Hà Tử Điệp nhìn mình cùng con gái tràn ngập địch ý, trong tâm Trần Uyển không khỏi sinh ra vài phần phòng bị, ánh mắt nhìn nàng ta cũng không tốt như lúc đầu. Hà Tử Điệp thấy mình thi lễ lâu như vậy mà Trần Uyển vẫn chưa cho phép đứng lên, hai chân tê rần nhưng cũng không dám trái qui củ đứng dậy, đành ủy khuất gọi lại lần nữa.


"Tiểu muội Hà Tử Điệp ra mắt Trần tỷ tỷ cùng tứ tiểu thư, tỷ tỷ, tiểu thư vạn phúc."


Trần Uyển làm như không nghe thấy lời Hà Tử Điệp, tiếp tục bồi Tuyết Y ăn điểm tâm, ngay khi cảm thấy nàng ta đã không chịu nổi nữa mới cho phép đứng lên. Hai chân đứng dậy có chút tê rần, trong lòng Hà Tử Điệp sớm đã đem mười tám đời tổ tông nhà Trần Uyển ra thăm hỏi vài lần. Nói một tiếng cảm tạ, Hà Tử Điệp đảo khách thành chủ tự nhiên ngồi xuống ghế, tự châm cho mình ly trà uống hạ hỏa. Tuyết Y trợn tròn mắt nhìn nàng ta, người này thật quá mặt dày rồi, lát nữa phải bảo a hoàn rửa sạch mấy thứ nàng ta động vào mới được, thật quá mức dơ bẩn. Sau khi cảm thấy hỏa diễm trong người đã tiêu trừ được mấy phần, Hà Tử Điệp rất không biết xấu hổ giả tạo nở nụ cười, có ý cuối đầu xuống khiến cho vài dấu hôn trên gáy lộ ra ngoài không khí. Trên mặt một mảng ngượng ngùng, Hà Tử Điệp vô cùng nhẹ nhàng nói chuyện.


"Tỷ tỷ xin đừng trách Tử Điệp, cũng vì tối qua quá mệt mỏi nên sáng nay lão gia mới cho phép muội ở lại phòng nghỉ ngơi khiến việc thỉnh an bị trễ nải, nay Tử Điệp đến đây xin bồi tội với tỷ tỷ." - Vừa nghe người đàn bà này nói xong, tròng mắt Tuyết Y không khỏi đảo vài vòng, cũng sáng tỏ một điều: nàng ta là tới lập uy nha. Mắt hạnh di chuyển qua lại nhìn thẳng vào Trần Uyển cố gắng tìm kiếm một tia đau thương, nhưng hình như là vô dụng. Cái Hà Tử Điệp cùng Tuyết Y vốn nghĩ sẽ hiện lên trên mặt Trần Uyển hoàn toàn không có, thay vào đó lại là một gương mặt trấn đinh vạn phần tìm không ra hỉ nộ ái ối. Điều này khiến Tuyết Y một phen vui mừng, nàng có thể chắc chắn mẫu thân không còn nuối tiếc con người bạc tình đó nữa; mà Hà Tử Điệp lại là thất vọng vô hạn. Híp mắt cười đến vô cùng vui vẻ, Tuyết Y rất thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của mẫu thân, cả hai người đều vui vẻ mặc kệ kẻ nào đó vẫn đang nghiến răng ken két.


available on google playdownload on app store


" A.. Tỷ tỷ, thật xin lỗi, xem cái miệng của muội này, thật là không nên thân mà. Tỷ tỷ đừng giận Từ Điệp, muội chính là nghĩ gì nói đó, nếu có đắc tội cũng xin tỷ tỷ bỏ qua a." - Hà Tử Điệp vội vàng nói xin lỗi, hai hốc mắt sớm đã ửng hồng, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng mẹ con nàng ức hϊế͙p͙ nàng ta. Tuyết Y cực kì không kiên nhẫn nhìn nàng ta diễn nữa mới mở miệng, ngây thơ hỏi Trần Uyển.


"Mẫu thân, nhà chúng ta có người ch.ết sao? Sao nàng ta lại khóc thê thảm đến vậy a?"- Giọng nói ngọt ngào, gương mặt ngây thơ những lời nói ra thật khiến người ta té xỉu.
"Không có."- Trên mặt Trần Uyển chạy xuống ba vạch đen dài, âm thầm cảm thán không hổ là con của Trần Uyển nàng, đủ độc a.


"..." Hà Tử Điệp trực tiếp á khẩu không nói được lời nào, khuôn mặt một mảng trắng xanh nhìn Tuyết Y, hận không thể bóp ch.ết nàng.


"Hà cô nương xin đừng để bụng, tiểu nữ còn nhỏ không biết nên nói lung tung, thật ra cũng không có ác ý gì. Hơn nữa ta cũng chẳng dám trách tội Hà cô nương đến thỉnh an trễ, dù sao cũng chỉ có chủ mẫu mới có quyền đó. Còn nữa, sau này mong ngươi hãy gọi ta là Trần di nương, đừng cứ một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ. Mẫu thân ta trước nay chỉ có một nữ nhi là ta, Hà cô nương gọi như vậy sợ là không tốt, không khéo người khác lại hiểu lầm ngươi là con rơi của cha ta thì thật oan uổng cho ngươi." - Lời này Trần Uyển nói vô cùng dịu dàng cũng rất hợp lý, nhưng lọt vào tai Hà Tử Điệp lại chính là một bạt tai tát thẳng mặt nàng ta. Hai tay Hà Tử Điệp nắm vạt áo run đến lợi hại, trên mặt một mảng trắng xanh nhưng cố gắng kiên trì không phát tác. Có lẽ nhẫn nhịn không nổi nữa, Hà Tử Điệp bỗng nhiên đứng bật dậy, từ trong tay nàng ta phóng xuất ra một luồng sức mạnh đánh ập tới cho Trần Uyển cùng Tuyết Y đang đứng. Trong lòng Tuyết Y thầm kêu không tốt, nhưng ngược lại khi luồng khí đó đến cận kề hai người, Trần Uyển lại phóng ra một cỗ khí lực mạnh hơn trực tiếp đối chiến với nàng ta. Phụt... Hà Tử Điệp đau đớn ngã lăn trên mặt đất miệng phun ra một ngụm máu, cơ thể suy yếu vô cùng chật vật. Hai mắt nàng ta cùng Tuyết Y trợn ngược lên nhìn chằm chằm Trần Uyển, một người không thể tin được, một người lại sùng bái vạn phần.


"Ngươi ... ngươi dám đánh ta. Ta.. ta muốn gặp lão gia đòi lại công đạo..." - Thân thể Hà Tư Điệp run run chỉ vào Trần Uyển đe dọa.


"A.. Đòi công đạo? Hà cô nương nếu muốn thì có thể thử, ta thật muốn biết Lạc Thành Danh sẽ vì ngươi mà đắc tội cùng thành chủ Bình thành hay giết ngươi để lấy lòng cha ta đấy. Hà cô nương thật tự cho mình là chủ mẫu Lạc gia sao? Hừ... Hà Tử Điệp, ta nhắc nhở cho ngươi điều này, nếu còn muốn sống tốt trong thừa tướng phủ này tốt nhất đừng nên chọc vào mẹ con ta. Ta nói cho ngươi biết, dù cho có là chủ mẫu ở đây ta cũng không sợ đâu. Vậy nên ngươi tốt nhất cũng đừng trêu chọc ta, nếu không một ngày nào đó ta đây thấy ngươi không vừa mắt cũng có thể vứt ngươi ra phải thừa tướng phủ đấy." - Từng lời nói của Trần Uyển như một mũi tên đâm thẳng vào người Hà Tử Điệp, nhắc cho nàng ta nhớ kĩ bản thân mình là ai, cũng như cảnh cáo nàng ta sau này nên an phận một chút. Hà Tử Điệp coi như thức thời, biết không đấu lại nên chật vật rời đi. Bóng Hà Tử Điệp vừa khuất sau tầm mắt, khí tức xung quanh Trần Uyển cũng theo đó mà tiêu tan đi như chưa hề xuất hiện. Oaaaa... Hai mắt Tuyết Y sáng lên nhìn chằm chằm Trần Uyển như fan cuồng nhìn thấy thần tượng, chỉ thiếu nước khóc là đòi xin chữ ký nữa thôi. Bị Tuyết Y nhìn như vậy Trần Uyển cũng có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, nhìn đi nhìn đây, đây chính là ánh mắt sùng bái tột bậc đó nha. Ôm Tuyết Y vào trong ngực, Trần Uyển vô cùng dịu dàng nhìn con.


"Y nhi có điều gì muốn hỏi mẫu thân sao?"- Trần Uyển mở miệng muốn giúp Tuyết Y giải đáp thắc mắc.
"Ân.. Mẫu thân có thể nói cho Y nhi biết thứ ngươi vừa dùng là gì không, sao nó lại mạnh như vậy?" - Tuyết Y rất thành thật đặt câu hỏi.


"Tất nhiên có thể, Y nhi đã hỏi thì mẫu thân sao có thể không nói được đây. Y nhi nghe cho rõ rồi nhớ nghe chưa. Đại lục Thần Chỉ của chúng ta là một trong bốn đại lục lớn nhất tinh cầu Hoàng Thiên. Đại lục chúng ta đang sống có bốn quốc gia lớn lần lượt là Đông Long - Tây Chu - Nam Vũ - Bắc Hổ, mà chúng ta hiện nay đang sống ở Tây Chu quốc thuộc phía Tây đại lục. Các nghề nghiệp ở đây gồm có chiến sĩ, ma pháp sư, được linh sư, luyện kim sư... Cấp bậc chiến sĩ được chia từ cấp 1->9, sau cấp 9 là đại chiến sư, chiến hoàng, thiên hoàng, thánh hoàng và cao nhất là chiến thần trong truyền thuyết. Chiến khí của chiến sĩ có màu trắng từ cấp 1->9, sau cấp chín có màu lần lượt là: đỏ, vàng, lục, tím và cao nhất là màu bạc. Thành phần ma pháp sư trên đại lục khá ít, nhưng cũng được phân cấp bậc rõ ràng. Các nhóm nguyên tố tự nhiên trong tự nhiên gồm có kim-mộc-thủy-hỏa-thổ-băng-lôi-điện-quang-minh-ám-sinh mệnh; trong đó băng hệ là một chi của thủy hệ, điện là một chi của lôi hệ, quang cũng là một chi của mình hệ. Ma pháp sư cũng chia từ cấp 1->9, sau cấp 9 là đại pháp sư, ma hoàng, thiên ma sư, mà thánh và cao nhất là ma thần trong truyền thuyết. Ma pháp sư được chia làm hai loại: ma pháp sư công kích và ma pháp sư phòng ngự. Trong đó ma pháp sư công kích thước hệ hòa-phong-bằng-lôi-điện-minh-ám, ma pháp sư phòng ngự thuộc hệ thủy-mộc-kim. Duy chỉ có ma pháp sư quang hệ cùng sinh mệnh hệ là trở thành y sư trong chiến đấu."






Truyện liên quan