Chương 70: Tâm tư Lâm Phong
Ngay cả Mạc Tà cũng kinh hãi không hiểu gì khi nhìn thấy Nam Cung Lăng bừng bừng tức giận, thật lâu sau mới kịp phản ứng, khom người nói: - Tông chủ, Mạc Tà biết tội.
Mạc Tà cùng với cha của y là Mạc Thương Lan có quyền uy tuy rất lớn ở Vân Hải tông, nhưng Nam Cung Lăng dù sao cũng là tông chủ, thấy Nam Cung Lăng thực sự nổi giận Mạc Tà không thể không thỏa hiệp nhận sai.
- Có lẽ bởi vì mình quá kiêu ngạo ở trước mặt tông chủ nên tông chủ bất mãn. Mạc Tà thầm nghĩ trong lòng, rồi thầm mắng mình.
Nam Cung Lăng thấy Mạc Tà nhận sai sắc mặt hòa hoãn đi một chút, gã lạnh lùng liếc mắt về phía Mạc Tà một cái nói:
- Nếu đã biết sai lần này ta bỏ qua, lần sau không được như thế nữa.
- Về phần đệ tử ngoại môn đệ tử kia là do Dư Hạo trước đây đã khiêu khích hắn, nói muốn phế tu vi của hắn bẻ gãy tay chân hắn, nên hắn giết Dư Hạo rửa sạch thù oán, có thể tha thứ.
- Tông chủ, nhưng mà Mạc Tà còn muốn nói nữa, y cũng không biết được nguyên nhân thực sự khiến Nam Cung Lăng tức giận.
- Hừ! Đôi mắt Nam Cung Lăng đảo qua, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Những lời Mạc Tà đang còn muốn nói nháy mắt bị nuốt trôi mất, trái với ý muốn của mình, y lại nói: - Tông chủ anh minh!
Nam Cung Lăng hừ lạnh một tiếng, lúc này ánh mắt mới dịu lại quay sang nhìn Lâm Phong hỏi: - Ngươi tên là gì?
Lâm Phong đối diện với Nam Cung Lăng, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy nói:
- Lâm Phong.
- Lâm Phong, không tồi, hiện tại ngươi là đệ tử nội môn của Vân Hải tông. Nam Cung Lăng tuyên bố làm cho mọi người đều thầm than, thực lực của Lâm Phong lại khiến cho tông chủ yêu tài, tự hỏi đến tên tuổi, tự ban cho thân phận đệ tử nội môn. Phải biết rằng những người khác đều không thể có được vinh dự này, chỉ sau một vòng tỷ thí đã giành được lệnh phù của nội môn.
Lâm Phong lộ ra vẻ tươi cười, trong nụ cười đã tràn ngập hơi thở khác, nhưng không có mang ơn.
- Chỉ có nắm được đầy đủ thực lực mới giành được tôn trọng.
Nam Cung Lăng đã từng tặng Lâm Phong một câu hắn không có quên, hôm nay hắn đứng ở trên Sinh Tử đài dễ nhìn thấy nhất, để cho vạn ánh mắt nhìn vào, không vì cái gì khác mà chỉ vì thử thái độ của Nam Cung Lăng, hiện tại hắn đã tìm được đáp án.
Có một lần trước đây Mạc Tà đã đem hắn giao cho Đại Bằng công tử và Lâm Thiên, Nam Cung Lăng tuy không tán thành nhưng cũng không ngăn cản. Theo gã thì một tên đệ tử ngoại môn cùng với một trưởng lão nội môn, tầm quan trọng là không thể so sánh được.
Nhưng còn lần này trưởng lão Mạc Tà lại muốn cái mạng của hắn, Nam Cung Lăng đã không trầm mặc nữa mà giận giữ mắng mỏ Mạc Tà, Lâm Phong tin tưởng đây không phải là do mình biều hiện ra thiên phú cùng với thực lực. Chắc chắn Nam Cung Lăng nhất định đã biết chuyện Chung Cổ Tuyệt Bích, nghe được chuyện gì đó từ Bắc lão và Không lão, mới có thể không một chút nể mặt Mạc Tà mà giúp hắn.
Nhưng như thế này là đủ rồi sao?
Hiển nhiên là không, đối với Lâm Phong mà nói, chẳng những không đủ mà còn kém rất xa so với suy nghĩ của hắn, còn cách xa vạn dặm.
Lúc yêu thú tập kích là lúc Mạc Tà đưa hắn vào trong miệng yêu thú, việc này Lâm Phong không tin là Nam Cung Lăng không biết.
Hôm nay Mạc Tà lại một lần nữa trước mặt mọi người muốn lấy mạng của hắn, Nam Cung Lăng cũng tận mắt nhìn thấy.
Dù vậy Nam Cung Lăng cũng không trách tội Mạc Tà, cũng có thể theo cách nhìn của người khác thì đã là trách tội rồi, nhưng trong mắt Lâm Phong thì chưa có. Nam Cung Lăng chỉ là quở trách Mạc Tà có một câu mà đã nghĩ hắn phải mang ơn gã, đền đáp tông môn?
Lâm Phong đến từ một nơi không có nô lệ, đối với kẻ hai lần thiếu chút nữa lấy đi mạng của mình, chỉ hai câu quát mắng của Nam Cung Lăng là đủ sao? Quá ư là không đủ Trưởng lão nội môn cuối cùng vẫn là trưởng lão nội môn, đệ tử ngoại môn cuối cùng vẫn cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, mặc dù có là đệ tử ngoại môn xuất chúng được nhận vào nội môn.
- Giữa ta và Mạc Tà chỉ có thể có một người, có ta thì không có y, có y thì không có ta.
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, ở giữa hắn và Mạc Tà, Nam Cung Lăng chỉ có thể lựa chọn một người. nếu lựa chọn hắn thì tông môn của hắn là Vân Hải tông, nếu lựa chọn Mạc Tà, hắn chẳng những không hết lòng vì Vân Hải tông mà thậm chỉ có khi còn cùng với Vân Hải tông đối nghịch. Bởi vì hắn thù hận Mạc Tà, nhất định sẽ phải giết Mạc Tà rửa nhục, khi đó nếu Vân Hải tông can thiệp, hắn không thể không đứng ở phía đối lập với Vân Hải tông.
Tuy nhiên Lâm Phong cũng không còn ngu xuẩn đến nỗi cho rằng, chỉ vì những biểu hiện hiện tại của hắn mà có thể làm cho Nam Cung Lăng lựa chọn hắn. Thế này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, ở trong đại tỷ thí của tông môn lần này, hắn nhất định phải khiến Mạc Tà biết mặt.
Với ánh mắt kiên nghị, Lâm Phong cất bước đi xuống khỏi chiến đài, mỗi một bước chân đều trầm ổn như núi.
Nam Cung Lăng chau mày lại, trong đôi mắt ánh sáng lóe ra, kẻ này có đôi mắt thật sâu sắc cứng cỏi, theo thiên phú của hắn thì muốn không thành tài cũng không được.
- Thật mạnh, thật cuồng! Có người thấp giọng nói.
- Nếu ta có thực lực mạnh như vậy, thì ta nhất định cũng sẽ cuồng như hắn vậy. Nhưng mà hiện tại mười cái ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Lâm Phong, tên này ta nhớ kỹ rồi!
- Ngươi nhớ kỹ thì làm gì? Người khác ai nhận được ngươi! Nhưng mà hắn thì thật lợi hại, đệ tử ngoại môn đứng thứ nhất Thẩm Thần của chúng ta, trước mặt hắn chỉ là một cái rắm.
- Cái gì người thứ nhất đệ tử ngoại môn, người chân chính lợi hại còn sợ cũng không có nơi thế hiện! Thẩm Thần làm sao mà có thể so với Lâm Phong, xách giày cho Lâm Phong cũng không xứng.
Hai người đang xì xào bàn tán, không biết ở sau lưng cách bọn họ đứng không xa có một người sắc mặt lạnh như băng. Người này đúng là đệ nhất nhân của đệ tử ngoại môn, Thẩm Thần, đã từng ở trong Tinh Thần các khiêu chiến làm nhục Lâm Phong, lại bị Lâm Phong làm cho bẽ mặt.
- Ít nhất ở trong đệ tử ngoại môn, nếu ta nhận thứ hai thì sẽ không có người dám nhận thứ nhất.
Nhớ tới khi mình đã nói câu này trước mặt Lâm Phong, Thẩm Thần cảm thấy xấu hổ vô cùng. Mặc dù hai người đứng phía trước lời nói có thô tục một chút nhưng là hoàn toàn đúng sự thực, ở trước mặt Lâm Phong mà nói, y là cái thá gì.
Người có được Kiếm Vũ Hồn như Dư Hạo mà chỉ một kiếm đã bỏ mạng.
- Có lẽ hắn căn bản không để mình vào trong mắt. Tâm tình Thẩm Thần vô cùng phức tạp.
Sự thật thì cũng đúng như Thẩm Thần nghĩ, Lâm Phong quả thực không có để y vào trong mắt. Một tên đệ tử ngoại môn kiêu ngạo cho mình là thứ nhất, loại người này ánh mắt hữu hạn, thành tựu cũng có hạn.
- Cái tên này! Huynh lợi hại hơn ta không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy Lâm Phong đi xuống tới nơi, Hàn Man đấm một quả vào ngực Lâm Phong, tên này luôn khiến mình bất ngờ, vì sao luôn kích thích người ta như thế này.
- Ừ! Lâm Phong, huynh rất lợi hại. Tĩnh Vân lại lộ ra một nụ cười rạng rõ, thật không biết người này đã tu luyện như thế nào?
Đám người xung quanh hâm mộ nhìn bọn họ, Hàn Man và Tĩnh Vân đều chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng lại giao hảo cùng với Lâm Phong. Theo thiên phú của Lâm Phong mà nói thì về sau nhất định sẽ được trọng dụng, Hàn Man và đám người nhất định sẽ được chỗ tốt rồi, bọn họ làm sao không sớm làm quen với Lâm Phong chứ.
Lâm Phong nhún vai nhìn Hàn Man cười nói: - Huynh chừng nào thì đi lên?
- Hì hì, vừa vặn không có người đi lên, ta cũng đang ngứa tay đây. Hàn Man nhếch miệng cười đi về phía Sinh Tử đài.
Bởi vì màn biễu diễn của Lâm Phong vừa rồi là rất kinh động, nếu hiện giờ mà đi lên thì không thể nghi ngờ sẽ làm nổi bật cái nhỏ yếu của mình, bởi vậy mà tất cả mọi người đều chờ đợi, bởi vậy mà đến giờ mới có Hàn Man bước lên Sinh Tử đài.
Ra ngoài dự liệu của mọi người, cái tên Hàn Man này cũng không biết như thế nào là vừa phải, giống như Lâm Phong, gã cũng trực tiếp đi lên chỗ cao nhất của đài Sinh Tử, ngay cả Lâm Phong cũng phải thấy kinh ngạc vì cái tên này.
- Ta cũng không biết chọn ai? Đệ tử nội môn có cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng một, ai tới?
Hàn Man đứng ở trên Sinh Tử đài, giọng nói ồm ồm truyền ra làm cho ánh mắt mọi người đều phải mở thật to, lại một cực phẩm nữa!!
Lâm Phong đồng thời khiêu chiến hai đệ tử nội môn, phá kỷ lục, mà Hàn Man thì ngay cả tính danh đệ tử cũng không cần nói ra, không hề lựa chọn mục tiêu khiêu chiến, tùy tiện gọi người khiêu chiến, chưa từng có ai như vậy...
Lâm Phong nhìn chằm chằm Hàn Man, há miệng thở dốc không nói gì.
Khì khì! Tĩnh Vân không nhịn được cười ra thành tiếng, cái người này thật là làm cho người ta không biết làm sao.
Cả một vùng không gian yên lặng, một hồi lâu mới có một đệ tử nội môn bước lên Sinh Tử đài, cất giọng nói: - Ta tới đây.
- Tốt! Ta tên là Hàn Man.
- Vương Hàn.
- Ta thích thích người sảng khoái, đánh thôi! Hàn Man cười lớn một tiếng, khí tức đại địa trong nháy mắt bùng ra, thân thể Hàn Man giống như dung hợp cùng với mặt đất, cùng với mặt đất hợp làm một thể. Đứng ở trên Sinh Tử đài gã chính là mặt đất, mặt đất là gã.
Rầm!
Hàn Man nhảy qua một bước, nhất thời Sinh Tử đài rung lên mãnh liệt, tim mọi người cũng theo đó mà run lên, lực áp bách hùng hậu mênh mông giáng xuống người Vương Hàn.
- Lại là thế. Phía trên không nơi khe núi, tinh quang trong đôi mắt Nam Cung Lăng lóe ra vô cùng kinh ngạc. Lâm Phong một cái yêu nghiệt còn chưa tính, còn tên đệ tử ngoại môn khỏe mạnh này cũng đã lĩnh ngộ thế, tuy rằng dựa vào lực lượng vũ hồn, lĩnh ngộ thế cũng không sâu sắc bằng Lâm Phong, nhưng sinh ra lực áp bách cường đại như vậy thì cũng xem như là thiên tài.
- Ha ha! Thịnh cực tất suy, suy lâu tất thịnh. Vân Hải tông im lặng nhiều năm như vậy rồi, rốt cục cũng xuất hiện hai đệ tử đích thực.
Nam Cung Lăng vui mừng, không thể nghi ngờ đây là một lần đại tỷ thí có thu hoạch lớn nhất.