Chương 4
Tâm Thủy vừa bắt được bốn con cá to liền chạy đến bên Thần Y. Hắn dùng que đã vuốt nhọn xiên vào mỗi con cá bắt đầu nướng. Vừa nướng, Tâm Thủy vừa lải nhải về kế hoạch hái thuốc của bọn họ.
“Chúng ta đã đi được hơn nửa quãng đường. Nghỉ ngơi xong, đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa là sẽ đến sườn núi. Nếu nhanh chóng chúng ta sẽ về doanh trại kịp trước khi trời quá tối. Nếu không về kịp sẽ phải trú trong rừng một đêm. Tuy huynh cũng từng trú đêm trong rừng, trời đã vào thu, ban đêm sẽ rất lạnh, rất dễ nhiễm phong hàn. Huynh thì không sao còn có đệ là thần y nhưng nếu để đệ bị bệnh, huynh biết làm sao ăn nói với mọi người đây…”
Thần Y nhắm mắt ngồi bên cạnh dựa vào gốc cây dưỡng sức không hề lên tiếng cho đến khi mùi cá chín tỏa ra.
“A, cá chín rồi. Thần Y, của đệ đây này.” Hắn vừa cầm xiên cá quay lại thì bắt gặp ánh mắt Thần Y nhìn hắn không rời. Trong mắt y có tia ôn hiện qua rồi biến mất nhanh đến nổi Tâm Thủy không hề nhận ra.
“Đa tạ huynh.” Thần Y rũ mắt che đi tâm mình, nhận lấy xiên cá trong tay Tâm Thủy bắt đầu ăn. Y ăn rất nhanh nhưng không hề làm người khác cảm thấy thô lỗ hay khó chịu. Tâm Thủy cũng cầm xiên cá của mình, vừa ăn vừa lén nhìn Thần Y. Hắn sợ Thần Y chán ghét chính mình nói nhiều. Nhưng nét mặt Thần Y không biểu hiện gì khiến hắn cũng yên tâm.
Hắn biết khi Thần Y không thích điều gì, y sẽ nhăn mày. Tuy cũng rất nhẹ nhưng quan sát kỹ nhưng Tâm Thủy vẫn sẽ nhận ra. Có thể nói rằng không ai có thể đoán được tâm tình của Thần Y, nhưng Tâm Thủy hắn tự nhận chính mình có thể nhận ra được.
Ví như khi Thần Y khó chịu y sẽ nhăn mày; khi nghi ngờ y sẽ híp mắt lại; khi thoải mái, mắt y sẽ như một đường chỉ, gần như đóng lại; khi vui vẻ, mắt y sẽ to hơn, đuôi mắt có hơi cong lên. Cứ như thế từng cảm xúc mà y luôn che giấu kỹ, vẫn nhẹ nhàng thoáng qua rồi cuối cùng bị nắm bắt bởi Tâm Thủy.
Sau khi ăn xong, hai người lại tiếp tục hướng về phía sườn núi. Leo lên một sườn núi khá dựng, bọn họ nhìn thấy một mảnh đất rộng với bạt ngàn mộc chi đang vươn lá nghiêng nghiêng theo gió. Thần Y tiến lên nhổ một cây tỉ mỉ kiểm tra. Y bấm nhẹ lá cây cho chảy dịch xanh rồi ngửi mùi vị.
“Thảo dược chín rồi, có thể thu hoạch.” Thần Y quay lại ngước nhìn Tâm Thủy đang đứng phía sau. Đệ ấy đang rất vui vẻ, Tâm Thủy ngắm nhìn Thần Y đang cẩn thận nhổ từng nhánh mộc chi suy nghĩ. Nếu có thể kéo dài giây phút ở bên nhau, hắn nguyện đánh đổi tất cả, chỉ để lần nữa được ngắm nhìn người ấy hạnh phúc.
Bọn họ hái hết cũng mất thêm nửa canh giờ. Trời đã qua trưa và bắt đầu xuống nắng, Thần Y cùng Tâm Thủy men theo lối cũ leo xuống sườn núi. Đến chân núi thì mây đen ùn ùn kéo đến, mưa ào ạt chảy xuống như trút nước. Thần Y và Tâm Thủy đành tìm nơi trú tạm đến khi mưa tạnh.
Lúc tìm thấy một hang động nông thì cả hai đều đã ướt sạch. Giỏ hái thuốc thì được thiết kế rất tỉ mỉ nên không thấm nước. May mắn trong hang có lá khô và cành cây chưa bị ướt vì thế cả hai vẫn có thể nhóm lửa hơ khô quần áo.
Vì đều là nam nên bọn họ không ngại ngùng cởi đồ trước mặt nhau. Tâm Thủy đã quen sinh hoạt trong quân đội cùng với các anh em nên cởi trần, dùng một nhánh cây thô treo áo gần lửa để hong khô.
Thần Y mặc áo rất dày nên áo trong của y không bị ướt, vì thế y vẫn mặc áo trong chỉ phơi áo ngoài. Ngoài trời mưa rào rào, thổi từng luồn hơi lạnh vào bên trong. Dù đã có lửa nhưng trong hang vẫn khá lạnh nên Thần Y và Tâm Thủy ngồi sát vào nhau, dùng hơi ấm của cơ thể để sưởi ấm cho nhau.
Bọn họ ngồi cạnh nhau ngắm nhìn mưa rơi bên ngoài, thời gian cứ trôi qua. Sắc trời đã tối đen mà mưa vẫn chưa dứt. Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ khóm lửa, chiếu sáng hang động. Thấy sẽ phải ở lại trên núi một đêm, Tâm Thủy mặc vào áo đã khô, dồn tất cả rơm khô còn sót lại trong hang tạo thành một chiếc nệm rơm gần khóm lửa.
Thần Y thì lấy lương khô mang theo, lương khô này là thức ăn cho bữa trưa nhưng vì bọn họ đã nướng cá ăn lúc trưa nên thức ăn này tiện lợi trở thành lương thực cung cấp cho hai người đêm nay.