Chương 5
/5/. Đi bộ.
"Động cơ bị hư tổn. Vừa rồi vượt qua giới hạn tốc độ và bay lên theo góc vuông làm cho hệ thống động lực của phi hành khí bị hỏng, phi hành khí phải đáp xuống."
Tiêu Nham thản nhiên trả lời. Cậu nhớ rõ bản thân đã từng vì hứng thú mà xem sơ đồ kết cấu động lực của phi hành khí quân dụng.
"Cậu thật sự chỉ là nghiên cứu sinh loại B sao?" Liv dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía cậu.
"Bác học không tinh thông thì không có biện pháp trở thành nghiên cứu sinh ưu tú."
Giáo viên hướng dẫn của Tiêu Nham đã từng nói, khi cậu gặp khó khăn thì lấy lòng hiếu kỳ bổ khuyết nhưng lại không có kiên nhẫn tiếp tục nghiên cứu, đây là vết thương trí mệnh của một nhân viên nghiên cứu.
Lúc này, phi hành khí đã vững vàng đáp xuống khu vực nằm trong một mảng rừng.
Không khí lo sợ bất an lần thứ hai lan tràn bên trong cabin.
Mark mở cửa khoang điều khiển, mày nhíu lại thật chặt, lớn tiếng nói, "Này, nhóm các vị nghiên cứu sinh! Chuẩn bị rời khỏi phi hành khí, chúng ta phải đi bộ đến căn cứ số 14."
"Anh nói gì? Rời khỏi phi hành khí?!" Thượng úy White vừa nghe liền kêu lên hoảng hốt, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt còn chưa kịp khôi phục huyết sắc, ông ta căn bản không có sức lựng để đứng lên.
Những nghiên cứu sinh khác đều trợn to mắt nhìn Mark, chờ đợi anh nói cho bọn họ biết hết thảy chuyện này chỉ là vui đùa.
Mark bất đắc dĩ nhún vai, "Các người có thể ở tại chỗ này, dù sao phiến rừng rậm này cách căn cứ số 14 chỉ có hơn mười hai giờ lộ trình đi bộ."
"Hơn mười hai giờ ——"
Trong cabin tựa như đang đun một nồi cháo hoa sôi ùng ục.
"Hơn hai mươi giờ! Vậy không phải tới hơn nửa đêm rồi sao! Còn chưa đến một giờ nữa là mặt trời sẽ lặn! Trong phiến rừng rậm này nhất định cũng có tang thi tồn tại!"
Lúc này Hein lưu loát bước ra khỏi khoang điều khiển, ánh mắt tựa như mũi đao đâm thẳng vào trái tim vốn đã kích thích của mọi người.
"Chúng ta đi."
Nói xong, anh tùy tay xách một cái thùng nguyên liệu chứa Uranium, mở cửa cabin ra, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào bên trong rừng rậm.
Mark cười ha hả, một tay nhấc một cái thùng khác, nói "Vậy các người cứ ở tại chỗ này đi! Tổ chức Sóng Triều nhất định sẽ mời các người đi uống trà!"
"Cái đó... Có ý gì?"
Trên mặt các nghiên cứu sinh một trận xanh một trận trắng.
Liv liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái, đem một cái thùng đưa tới trước mặt cậu, nghiêm túc nói, "Theo chúng tôi đi."
Tiêu Nham không nói hai lời, liền đi theo Liv bước ra ngoài, một nghiên cứu sinh bị dọa đến không thể khống chế được mà kéo tay Tiêu Nham.
"Đừng đi ra ngoài! Bọn họ không nhất định có thể bảo hộ cậu! Tốt nhất là ở chỗ này đợi căn cứ số 14 đến cứu viện đi!"
Tiêu Nham hít một hơi, "Các cậu thật sự không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra sao? Vốn bãi đáp làm trung tâm tiếp tế và cứu viện của chúng ta đã bị tổ chức Sóng Triều chiếm giữ, mục đích của bọn họ chính là ngăn không cho chuyến phi hành khí mang theo Uranium này trở về Shire. Lấy năng lực của Sóng Triều, nói không chừng bọn họ tìm được vị trí của phi hành khí này còn nhanh hơn cả căn cứ số 14, bọn họ nhất định sẽ tìm đến đây! Các cậu cảm thấy tổ chức Sóng Triều sẽ thật sự dùng hồng trà thật ngon mà chiêu đãi chúng ta hay sao?"
"Việc này..."
Mọi người do dự không quyết định.
Chỉ có Thượng úy White đi đến trước mặt Liv nói, "Tôi cũng đi theo mọi người."
Khi Thượng úy White và Tiêu Nham rời khỏi phi hành khí, bọn họ liền nặng nề đóng sầm cửa cabin lại.
"Aizzz..." Thượng úy White thở dài một hơi.
"Đừng như vậy, lựa chọn của bọn họ chưa chắc là sai lầm."
Thượng úy White và Tiêu Nham đều đã chứng kiến qua thân thủ của Mark và Hein. Nếu nói tổ chức Sóng Triều thật sự không phá hủy được phi hành khí này thì không bỏ qua, Thượng úy White và Tiêu Nham đều tin tưởng nếu đi theo nhóm Hein, xác suất sống xót của bọn họ sẽ cao hơn nhiều so với việc ở lại bên trong phi hành khí.
Ánh nắng nghiêng nghiêng, xuyên qua khe hở của cành lá, lưu lại từng mảng lớn bóng râm. Không trung từ từ chuyển biến thành màu âm u thâm trầm.
Tiêu Nham ngửa đầu, bên tai là thanh âm chim trở về rừng, theo đêm tối buông xuống, toàn bộ thế giới lâm vào một mảnh yên tĩnh khiến người ta bất an.
Giày quân dụng của Tiêu Nham giẫm trên đá và lá rụng cỏ dại ven đường, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đi phía trước cậu là Mark, mà phía sau cậu là Thượng úy White và Liv. Cậu nhìn không rõ con đường phía trước, chỉ có thể bước theo những nơi mà Mark đã đi qua.
Bỗng nhiên, Mark dừng chân lại.
"Sao vậy?"
"Xuỵt..." Mark buông cái thùng trong tay xuống, hai tay chậm rãi rút lưỡi đao trên lưng ra.
Trong bóng tối, một đôi mắt ánh lên sắc xanh lục càng thêm bắt mắt.
Hô hấp của Tiêu Nham thoáng cái dừng lại, cho dù chưa trông thấy tận mắt, nhưng cậu cũng đã từng xem trên các loại tư liệu lịch sử, đây là một loài mãnh thú có tên chó sói. Hình thể của chúng nó cũng không tính là quá lớn, nhưng lại thập phần mạnh mẽ, cùng với lực cắn kinh người, giảo hoạt hung ác.
Liv xoay người, quay lưng về hướng của Mark, hai tay cô cũng đã thủ sẵn song đao.
Tiêu Nham cũng không biết nếu so sánh giữa tang thi và chó sói, rốt cuộc thứ nào đáng sợ hơn; cũng bởi vì không biết, cho nên trong lòng cũng ẩn ẩn bắt đầu sợ hãi.
Thanh âm Thượng úy White nuốt nước bọt trong bầu không khí khẩn trương này càng trở nên vang dội.
Bầy sói từ từ đến gần, Tiêu Nham không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm chúng nó, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một loài mãnh thú sống trong hoang dã.
Chúng nó cũng không tru lên, chỉ là phát ra thanh âm nức nở đầy tính uy hϊế͙p͙.
Hein chậm rãi đi tới trước mặt nhóm Tiêu Nham, biểu tình trên mặt không có chút gì hoảng sợ, một loại lực uy hϊế͙p͙ nào đó phát ra từ khắp thân người anh.
Anh quỳ một gối, một bàn tay chống trên mặt đất, nhìn thẳng vào bầy sói. Bóng lưng của anh tản mát ra một loại cao ngạo bẩm sinh, tựa như một lưỡi đao sắc bén chằng chịt tia sáng lạnh lẽo cắt thẳng vào đêm tối.
Rất nhanh, bầy sói chậm rãi thối lui về phía sau, lần thứ hai ẩn vào trong bóng tối, biến mất không còn dấu vết.
Hein Burton rốt cục làm như thế nào vậy?
Ngay tại thời điểm Tiêu Nham thở ra một hơi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến thanh âm động cơ phi hành khí.
Thượng úy White ngẩng đầu lên, hô to, "Thật tốt quá! Là..."
Liv tiến lên, một phen che miệng của Thượng úy White lại, kéo ông ta vào dưới bóng cây.
Tiêu Nham cũng theo trốn vào trong bóng cây, chỉ là khi cậu giương mắt nhìn ra, không khỏi sửng sốt, cậu cho là mình đi theo Mark, không ngờ cư nhiên lại là Hein Burton!
Xong rồi! Xong thật rồi! Người này vẫn luôn ghi hận nụ hôn ngoài ý muốn kia, chỉ sợ anh ta sẽ tùy thời khiến mình đầu một nơi thân một nơi a a a!
Nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm để nghĩ chuyện này.
Tiêu Nham biết cho dù trốn như vậy căn bản cũng chẳng có hiệu quả gì, đối phương có thiết bị nhìn vào ban đêm, có thể thoải mái tìm được nơi ẩn nấp của bọn họ.
Nếu là căn cứ số 14 phái người đến tìm bọn họ, như vậy bọn họ sẽ được cứu. Ngược lại... Tiêu Nham không dám tưởng tượng bọn họ sẽ gặp phải công kích thế nào! Trái tim đập kinh hoàng, sau lưng một mảnh lạnh lẽo. Ngón tay Tiêu Nham cũng run rẩy, cho dù trên mặt cậu lại không có một chút biểu tình nào.
Giây lát sau, Tiêu Nham bị người nào đó một phen kéo qua, luồng đạn không bắn trúng cậu mà lướt qua bên tai ghim thẳng vào trong bụi cỏ, đá vụn bị bắn nát thành bột phấn.
Hai tay Tiêu Nham chống ở hai bên má Hein, thân thể cậu đè trên người đối phương, thắt lưng cũng kề sát chỗ giữa hai chân đối phương.
Tư thế quẫn bách như thế, trong bóng tối Tiêu Nham lại nhìn thấy trong đôi mắt kia dường như lấp lánh ánh sáng.
Đầu gối Hein nâng lên cọ vào đùi Tiêu Nham, trái tim Tiêu Nham như bị siết chặt, ngay tại khoảnh khắc nó muốn phá tan lồng ngực mà nhảy ra ngoài, bàn tay của Hein lại đẩy cậu một cái, đầu Tiêu Nham liền bị nhấn vào trong cát đất và đá vụn, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, Hein chợt lấy nòng súng và báng súng từ bên hông ra, động tác lắp ráp nhanh đến mức đại não không kịp phản ứng theo.
"Đừng làm vướng chân!"
Sau đó Tiêu Nham bị mãnh liệt đạp ra ngoài, nội tạng thiếu chút nữa không nhịn được mà trào thẳng ra từ trong cổ họng.
Trong nháy mắt cậu bị đá văng ra, vô số đạn laser xoẹt qua bờ vai đến thắt lưng cậu, thậm chí là sát bên đùi, khi rơi xuống đất khiến cho Tiêu Nham một trận sợ hãi, cậu thậm chí cho rằng mình sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Hô hấp của cậu trong đêm đen ngưng tụ thành sương mù, tứ chi bởi vì sợ hãi cực độ mà căng cứng.
Ngay khi cậu lo lắng không yên mà nhìn lên bầu trời đêm, những chấm nhỏ sáng ngời tụ hội thành dải ngân hà khiến cậu thấy choáng váng.
"Tiêu Nham —— chạy mau!"
Liv một phen túm lấy Tiêu Nham, cổ tay của cậu cơ hồ bị đối phương kéo đứt lìa.
Mark cũng đã lắp ráp khẩu súng xong. Khẩu súng trong tay bọn họ so với loại súng phổ biến một thời hơn hai trăm năm trước có cấu tạo khác biệt, ngắn hơn, tầm bắn lại xa hơn, mà uy lực cũng càng đáng sợ.
Khi đối phó với tang thi, vũ khí trang bị của bộ đội đặc chủng là song đao, nhưng đối mặt với tổ chức Sóng Triều, vũ khí trang bị của bọn họ lại càng thêm hiện đại hóa.
"Rầm ——" một tiếng, khẩu súng của Mark chấn động, trong đêm đen một đạo ánh lửa xuyên thấu qua khe hở của cành lá xoẹt qua phi hành khí của quân địch, cho dù không trực tiếp bắn trúng, nhưng đầu đạn mang theo nhiệt lượng này cũng làm động cơ bị nứt ra.
Hỏa lực công kích của kẻ địch cũng theo đó mà càng thêm hung mãnh, Mark lại bắt đầu chạy một trận điên cuồng.
"Bọn họ sao không sử dụng tên lửa đạn đạo?"
"Có lẽ bởi vì bọn họ đã thay đổi mục tiêu, lúc ban đầu chỉ là ngăn cản chúng ta đem số Uranium này về, hiện tại bọn họ hẳn là muốn chiếm được nó."
Mấy trăm năm qua, sự thiếu hụt nguồn nguyên liệu vẫn luôn là vấn đề mà nhân loại cố gắng giải quyết.
Liv nhìn lên không trong, nắm chặt khẩu súng trong tay, cô làm ra một cái thủ thế "Đừng cử động" với Tiêu Nham, sau đó mãnh liệt xông ra ngoài, đạn laser điên cuồng bắn dọc theo gót chân cô, Tiêu Nham thề từ trước đến nay chưa từng thấy qua người nào có thể chuyển động nhanh giống như Liv vậy.
Nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, Liv nhất định sẽ bị bắn trúng!
Nhưng cố tình Tiêu Nham ngoài việc ngây ngốc mà ôm lấy thùng đựng Uranium, cái gì cũng làm không được!
Mark vừa chạy trốn vừa nổ súng về hướng phi hành khí kia, ý đồ dẵn dắt hỏa lực rời khỏi Liv.
Phi hành khí chuyển một vòng, một tia đạn laser bắn sát qua bả vai của Mark, vỡ tung lên, Mark té ngã trên mặt đất, Tiêu Nham cho rằng anh ta không thể đứng dậy, ai biết anh ta lại nắm chặt khẩu súng đứng vọt lên, chửi ầm một tiếng, sau đó lại điên cuồng chạy trốn về phía của Liv. Khẩu súng trong tay Mark đã bị bắn hỏng, căn bản không thể sử dụng nữa.
"Đứng lại, không được chuyển động!"
Thanh âm lạnh lùng truyền đến, tựa như ngưng tụ trong không khí, Tiêu Nham theo bản năng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hein Burton chạy về phía cậu, tốc độ của anh cơ hồ nhanh đến xé gió.
Đồng tử Tiêu Nham khuếch trương đến cực hạn, trong nháy mắt Hein bay lên trời, tầm mắt cậu như đông lại, sau đó vạn vật chợt đảo loạn, chân của anh đạp lên trên bả vai Tiêu Nham lấy đà, vọt lên chỗ càng cao hơn.
Trong nháy mắt đó, thế giới của Tiêu Nham vang lên thanh âm vỡ nát, cậu ngửa đầu nhìn thấy, trong khoảnh khắc Hein nâng súng ngắm bắn lên không trung, trong bóng đêm, thế giới sáng ngời lần thứ hai tái hiện.
Động cơ bên trái của phi hành khí phát ra thanh âm nứt toạt, tựa như tòa nhà bất ngờ sụp đổ, ngay khi nó còn chưa kịp khôi phục cân bằng, Hein đã bắn thêm phát súng thứ hai, phá hủy động cơ bên phải của nó.
Tiêu Nham nghẹn họng nhìn trân trối hết thảy tình cảnh trước mắt, thẳng đến khoảnh khắc phi hành khí kia rơi xuống, cậu mới cảm giác được xương bả vai của mình đau đớn đến ch.ết lặng.
"A ——" Cắn chặt khớp hàm, cánh tay Tiêu Nham không khống chế được mà run rẩy, căn bản không có biện pháp tiếp tục mang theo thùng Uranium kia.
Nghiêng người nửa quỳ rạp trên mặt đất, Tiêu Nham ôm lấy bản vai của mình, trong đầu ngoại trừ đau đớn cũng chẳng thể tự hỏi những việc khác.
Hein đã đạp gãy bờ vai cậu!
Cảm giác đau đớn này hoàn toàn khác biệt với việc đập vào cửa sổ thủy tinh hay bị dưỡi dao của Hein cắt qua hai má! Lớn lên ở Shire Tiêu Nham cơ hồ chưa từng bị thương, lúc này cậu gần như không thở nổi.
=============================
Chuyện bên lề:
Tiêu Nham *bộ dạng lăn lộn đầy đất*: Con mẹ nó! Bả vai của tôi gãy rồi! Là bị Hein đạp gãy đó! Bí Đao Béo nhanh cứu tôi đi!
Bí Đao Béo: Hein! Nhanh! Hôn cậu ta!
Hein:...
=============================